Ngày Yên Nghỉ

Chương 47



Edit: Chanh

Beta: V

Bên trong là một căn phòng khá lớn, bên phải căn phòng đó có một cánh cửa, hẳn là còn một phòng nữa.

Vậy là diện tích sử dụng hơi lớn rồi – có thể thuê hai căn phòng ở với giá hời như vậy, trong lòng Vinh Quý vui vẻ vô cùng.

Sau đó cậu bảo Tiểu Mai bỏ cậu xuống.



Hết cách, bây giờ chân cậu vẫn là loại bánh xích xe tăng, đi trên cát đá thì ổn đó, chứ leo cầu thang thì làm sao mà được.

Thế mà bây giờ nơi bọn họ thuê lại ở tầng hai.

Giống như một người vào nhà mới, đầu tiên cậu chạy đến bên cửa sổ, sau đó kéo màn muốn nhìn một chút khung cảnh bên ngoài. Kết quả là vừa kéo ra, nhìn khung cảnh sau bức màn thì Vinh Quý lập tức trợn tròn mắt.

Sau màn cửa có một cái lỗ lớn!

Trước đây cậu chỉ cảm thấy cửa sổ có gì đó không chắc chắn, chính là vì tấm màn cửa này cứ lõm lõm, cứ như luôn bị gió thổi vậy, làm cậu chỉ nghĩ là do cửa sổ đóng không chắc chắn thôi.

Ai mà ngờ…

Đúng là ngốc mà, cứ có màn cửa thì lập tức nghĩ rằng phía sau nó nhất định là cửa sổ, trăm triệu lần không nghĩ tới, sau màn cửa lại là một cái lỗ siêu to khổng lồ như thế!

Màn cửa đặt ở đấy là để che đậy cái lỗ siêu to đó!

Nhìn cái lỗ lớn trên tường, Vinh Quý lại quay đầu nhìn lão người lùn đang đứng ở cửa.

“Nhìn tôi làm gì? Nếu có ít tạp âm thì tôi làm gì cho thuê phòng với giá hữu nghị như vậy chứ?” Ông lão không chút hoang mang nói.

Làm sao bây giờ? Nghĩ kỹ lại… ông ấy nói cũng rất có lý…

Vinh Quý gật đầu, cậu kéo màn cửa lên.

Thời gian kế đó, cậu lại ngã một cái trên sàn nhà, xém chút nữa là rớt ra thành từng món rồi, trèo lên thì mới phát hiện dưới thảm lại có một cái lỗ lớn!

Vì thế mà trong khoảng thời gian sau đó, Vinh Quý không thể nào tin được bất kỳ món đồ trang trí nào trong căn phòng này nữa.

Sau tấm gương to trên vách tường có một vết nứt thật dài; trên mấy cái ghế sô pha bày ra bị cắn mấy lỗ; ngay cả sàn dưới sô pha cũng có vấn đề: Đẩy sô pha ra, bên dưới có một vết bẩn siêu to chà mãi không ra. Màu của vết bẩn kia còn là màu đỏ sậm, cứ như vệt máu khô vậy, khiến người ta không khỏi phải suy nghĩ rốt cuộc nơi này đã từng xảy ra chuyện gì…

Vinh Quý: =-=

Vì phòng bên ngoài đã gây ấn tượng quá sâu với Vinh Quý nên lúc đẩy cửa phòng trong ra, cậu vô cùng bình tĩnh khi thấy bên trong không có lấy một cái cửa sổ, cứ như nhà tù vậy.

“Tóm lại, các phòng là vậy đó, không hài lòng thì các cậu có thể lấy lại tiền thuê nhà, nhưng tiền đặt cọc thì không thể lấy.” Lão người lùn nói xong thì lập tức xoay người.

Đóng cửa phòng lại, chỉ còn Vinh Quý và Tiểu Mai bên trong.

“Nếu mất tiền đặt cọc thì không còn thuê được chỗ nào nữa.” Tiểu Mai lạnh lùng nói.

“Vậy à, thế ở nơi này đi…” Vinh Quý run lên một chút, cậu cắn chặt răng, cuối cùng quyết định ở lại.

Nếu đã quyết định ở lại thì việc nên làm đầu tiên chính là dọn đồ đạc trên xe vào.

Tiểu Mai vốn định một mình đi lấy đồ đạc thôi, nhưng Vinh Quý lại phản đối kịch liệt: “Một mình cậu dọn thì cực khổ lắm, đã thế còn có tủ đông nữa! Một mình cậu chắc chắn không đem nó vào được đâu, phải có tớ giúp nữa!”

Tiểu Mai lạnh lùng nhìn thoáng qua bánh xích đang thay thế chân của Vinh Quý – loại bánh xích này không thể nào bước lên cầu thang được.

Sau đó Vinh Quý mặt trông mày ngóng nhìn Tiểu Mai.

Tiểu Mai bị cậu nhìn chằm chằm nên chỉ đành ngồi xuống, cũng không biết trong đầu anh tính toán cái gì mà một lúc sau, Tiểu Mai “cạch cạch cạch” chạy xuống lầu.

Vinh Quý chẳng hề nghi ngờ Tiểu Mai bỏ lại mình mà đi, cậu ngồi trong phòng tiếp tục ngày ngóng đêm trông.

Một mình ở trong căn phòng đầy vết đỏ như thế này hơi đáng sợ, cậu đành phải đi ra ngoài cửa và đứng ngay cầu thang.

Quả nhiên, không lâu sau Tiểu Mai đã trở lại, trên tay trái của anh còn cầm một cây gậy bằng kim loại.

Nó rất dài, giống như là cái sào phơi đồ trong nhà lúc bọn họ còn ở thành phố Eni vậy. Tuy rằng chỉ có mỗi một bộ đồ thợ mỏ mà thôi, nhưng bọn họ cũng dùng một cây sào để phơi đồ ← hiển nhiên, đây là Vinh Quý hết lòng xin xỏ Tiểu Mai làm cho cậu.

Là một người sống theo chủ nghĩa thực dụng và hiểu rõ mục tiêu của mình, tay phải của Tiểu Mai cũng không rảnh rang, anh cầm theo một ít đồ đạc trên xe xuống.

Vì thế, thời gian sau đó, lúc Tiểu Mai nằm sấp xuống đất bắt đầu “lao động” thì Vinh Quý bèn lấy đồ đạc từ chỗ anh, bánh xích nhỏ chạy nhanh như bay, cậu bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

Vì tỉ mỉ xem xét cách bài trí đồ đạc cho có tính thẩm mỹ nên Vinh Quý sắp xếp có hơi chậm, thế nên lúc Tiểu Mai “lao động” xong hết rồi, cậu còn chưa dọn xong đồ đạc.

“Qua đây trước đã.” Tiểu Mai ngoắc cậu.

Vinh Quý ngoan ngoãn chạy qua.

Chỉ thấy Tiểu Mai cưa sào phơi đồ thành tám khúc bằng nhau, hai đầu mỗi khúc còn được cố định bằng miếng kim loại bằng phẳng. Khi Vinh Quý đi tới, Tiểu Mai lại mân mê bánh xích của Vinh Quý một lúc, sau đó anh lấy hai khúc gậy kim loại cố định thành hình chữ thập, thế là bốn gậy kim loại hình chữ thập được gắn lên hai cái bánh xích của Vinh Quý.

Gậy kim loại cao hơn bánh xích của Vinh Quý một chút, sau khi gắn toàn bộ thật kỹ càng, Vinh Quý kinh ngạc nhận ra vóc dáng của mình cao lên không ít.

Cúi đầu nhìn: Cậu cứ như là đang lơ lửng cách mặt đất một đoạn vậy.

“Đây là mấy cái chân mới của tớ sao?” Nếu mà đúng thế thật thì cậu sẽ hoàn toàn tuyệt vọng với thẩm mỹ của Tiểu Mai đó.

Còn may là Tiểu Mai lắc đầu.

“Không, chính xác mà nói, đây là nạng mới của cậu.” Tiểu Mai nói ra câu nói khiến người ta tuyệt vọng.

Vinh Quý: =-=

“Sau này, cậu có thể dùng mấy cái nạng này để lên xuống lầu.” Tiểu Mai nói xong thì ôm Vinh Quý lên và thả xuống bên cạnh cầu thang. Vinh Quý run rẩy thử bước xuống dưới, chỉ nghe “cạch” một tiếng, hai khúc gậy kim loại có nút bịt phía dưới bung ra giúp cậu đứng vững trên bậc thang, sau đó cậu lại di chuyển xuống một chút cho đến khi chân chống nhẹ nhàng chạm đất.

Thế là trong lúc mơ hồ chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì cậu đã nhẹ nhàng đi xuống cầu thang rồi.

“Nạng mới dùng tốt quá đi!” Vinh Quý quay đầu lại, kinh ngạc bày tỏ cảm nhận sau khi sử dụng với Tiểu Mai.

“Vậy thì đi làm việc đi.” Tiểu Mai lạnh lùng nói.

Vinh Quý: “…”

Chưa kịp tỉnh lại từ mộng tưởng bản thân trở thành người khuyết tật cần dùng “nạng” chống thì Vinh Quý đã bị gọi đi làm việc.

Nhờ có “nạng” mới mà Vinh Quý lại giúp Tiểu Mai đi dọn đồ, nhưng vẫn hơi bất tiện một chút. “Nạng” này chỉ có thể dùng khi đi cầu thang, lúc xuống đất thì cần thu lại và dùng lại bánh xích để đi.

Nhưng dù vậy, Vinh Quý cũng đã rất vui rồi.

Tiểu Mai lợi hại quá đi!

Vinh Quý vui tươi hớn hở nâng tủ đông cùng Tiểu Mai, cậu lại khẳng định lần nữa.

Bọn họ đi lên đi xuống hết năm lần mới dọn xong đồ.

Sao lại có nhiều đồ như vậy chứ? Lúc đầu đồ đạc cũng chỉ có mỗi một thùng dụng cụ thôi – Tiểu Mai vừa giúp bày đồ ra, vừa cảm thấy khó hiểu.

Dù là gia cụ lớn như cái băng ghế anh đang dọn, hay là cái bàn trong tay Vinh Quý, cho đến gia cụ nhỏ như cái lược, khăn tay, thì nhìn lại, hình như tất cả chúng đều là do anh làm ra mà!

Hầu như mỗi một món đồ đều đại diện cho một lần xin xỏ của Vinh Quý, sau đó…

Hầu như mỗi một món đồ đều đại diện cho việc anh lại chấp nhận yêu cầu của Vinh Quý.

Vì thế, sau khi đặt băng ghế ở giữa phòng, Tiểu Mai lại không còn gì để nói nữa rồi.

Lần sau, lần kế nữa anh nhất định sẽ từ chối mấy cái yêu cầu vô lý này của Vinh Quý. Mang thêm mấy thứ này chỉ khiến hành lý nặng thêm mà thôi, gần như không hề dùng luôn – Tiểu Mai nhớ lại.

Sau đó…

“Tiểu Mai, cậu thấy cái lỗ trên tường này không?” Vinh Quý đặt bàn nhỏ trước cái lỗ lớn trên tường, cậu nhìn một lát, sau đó gọi Tiểu Mai.

Thấy đó, nhưng đừng mong tôi lấp cái lỗ lại cho cậu – Tiểu Mai không hé răng, dùng ánh mắt để biểu đạt sự từ chối.

Nhưng…

“Yên tâm, tớ cũng không muốn lấp cái lỗ này đâu ~” Rõ ràng chưa nói ra câu nào, nhưng cứ như Vinh Quý nghe được suy nghĩ của anh vậy, cậu nói tiếp.

Thế cậu muốn làm gì – Tiểu Mai lại nhìn cậu.

Sau đó, Vinh Quý trả lời anh: “Cậu xem, bên ngoài cái lỗ này vừa hay cũng có một cái bóng đèn lớn kìa ~”

“Bóng đèn tròn tròn, y như mặt trời ấy!”

“Tớ để ý thấy thành phố Yedham thường dùng bóng đèn có màu cam và màu đỏ, ban ngày cũng thống nhất dùng ánh đèn này.”

“Như vậy thì, dù cho sáng mai bóng đèn sáng lên màu gì đi chăng nữa thì khi chiếu qua cái lỗ này, không phải nó như mặt trời hay sao?”

“Nên là, Tiểu Mai ơi, tụi mình đập cái lỗ này lớn thêm xíu nữa được không? Cũng không phải là đập bề mặt của nó to hơn nữa, mà là đập ở bốn góc, làm nó trông giống của sổ hơn là một cái lỗ là được rồi.”

Tiểu Mai: “…”

Thấy Tiểu Mai không nói lời nào, Vinh Quý lại càng hăng say miêu tả cảnh tượng tương lai.

“Dù gì cũng có màn cửa rồi, vậy thì tại sao mỗi ngày tụi mình lại phải nhìn một cái lỗ nát chứ không phải một cái cửa sổ chứ?”

“Hơn nữa, cậu còn làm được một cái bàn đẹp như này.” Vinh Quý sờ cái bàn: “Còn có cái băng ghế nhỏ đầy khéo léo này nữa nè ~”

Cậu lại sờ băng ghế nhỏ.

“Sau này chúng ta ở chỗ này tắm nắng, thưởng trà đi!”

Tiểu Mai: “…”

Có phải cậu quên rồi không, bây giờ chúng ta là người máy đó.

“Ớ… tớ quên mất.” Lúc ấy Vinh Quý gãi đầu, nhưng cậu nhanh chóng phản ứng lại: “Vậy để “tụi mình” kia phơi nắng cũng được mà!”

“Hơn nữa, nếu sửa cái lỗ không rõ hình dạng này thành cửa sổ hình tứ giác thì diện tích chiếu sáng cũng lớn hơn rồi. Đây là nơi Tiểu Mai làm việc thường ngày đó nha!”

“Ánh sáng miễn phí nè! Tốt quá đi chứ!”

Vinh Quý nói và dang tay ra, tựa như động tác dang tay đón ánh mặt trời vậy.

Tuy rằng thiếu mất cánh tay trái, nhưng cậu có thể nghiêng đầu sang trái, miễn cưỡng tạo thành một hình chữ V.

Tiểu Mai: “…”

Không biết trong “lý do cần thiết để có cửa sổ” mà cậu nói có cái nào đả động đến Tiểu Mai hay không, tóm lại, Tiểu Mai đi xuống lầu hỏi chủ thuê xem có thể tự sửa phòng ốc lại được không.

Sau khi nhận được lời đồng ý, anh bắt đầu khởi công.

“Tiểu Mai cố lên!” Ngoại trừ đưa ra ý tưởng thực hiện thì Vinh Quý chỉ làm đúng hai việc, đó chính là: “Cổ vũ cố lên”, và…

“Không giúp thêm phiền”.

=-=

Không biết nhóc con nhà nghèo hai bàn tay trắng trải qua đêm đầu tiên trong thành phố như thế nào, chứ còn nhà Vinh Quý thì…

Rầm rộ biến cái lỗ lớn ở trong phòng thành nơi ngắm cảnh.

Lúc Tiểu Mai phác họa chỗ cần đập thì Vinh Quý đứng bên cạnh anh, cậu vừa cẩn thận không gây trở ngại, vừa lấy gạch bị đập bỏ lên xe tải cẩu nhỏ rồi đẩy đến chất đống bên tường.

Hai người máy nhỏ cứ thế bận rộn làm suốt một đêm.

Đập một khối gạch nhỏ làm mất cảm giác bằng phẳng đi, cửa sổ lớn vuông vức đã hoàn thành rồi.

Ngay lúc vừa làm xong, Tiểu Mai lại bó tay.

Vậy mà anh lại chấp thuận yêu cầu của tên nhóc kia rồi.

Chỉ là một căn phòng thuê, đến bản thân cũng chẳng để ý đến sự cũ nát của nó, vậy thì tại sao anh lại lãng phí cả một buổi tối để sửa nó cơ chứ?

Nhìn Vinh Quý vẫn còn quét đá bên cạnh, Tiểu Mai im lặng.

Sau đó…

“Oa!” Bên tai nghe được tiếng của Vinh Quý, Tiểu Mai lập tức ngẩng đầu lên.

Sau đó, anh cũng ngây ngẩn cả người.

Anh đứng trước cửa sổ – cũng là nơi có tầm nhìn đẹp nhất, ngắm nhìn vầng thái dương tròn trịa vươn lên.

Màu vàng ngả điểm đỏ chậm rãi xuất hiện từ trong đêm đen!

Đêm tối bởi vì vầng thái dương này mà trở nên nhạt nhòa.

Sau đó, ánh mặt trời ngày càng mãnh liệt, nó chiếu sáng cửa hàng xung quanh, đường phố… và chậm rãi xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng.

Cuối cùng chiếu lên người bọn họ.

Dưới ánh mặt trời, cái bóng phía sau hai người máy nhỏ kéo thật dài.

Ánh sáng quá chói mắt, Tiểu Mai theo phản xạ đóng mắt lại.

Bản năng nói cho anh biết kia không phải là mặt trời mà chỉ là một bóng đèn có công suất cực đại, nhưng…

Khi ánh sáng chiếu đến, trong đầu anh hiện lên khung cảnh mà Vinh Quý đã từng miêu tả, mặt trời lên cao soi sáng vạn vật.



Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay không cần đi bệnh viện nên có thời gian tương đối để viết được một chương thật ổn.

Nói thật ra, mấy hôm trước tôi vẫn luôn sợ rằng vì quá bận mà phải bỏ đi chi tiết hành trình của Tiểu Mai và A Quý.

Hôm nay A Quý vẫn lãng mạn như mọi ngày nha.



Editor có lời muốn nói:

Chương này thật sự rất đẹp. Khung cảnh mà tác giả miêu tả ra thực sự khiến mình cũng có chút thổn thức ~