Ngày Yên Nghỉ

Chương 48



Edit: Chanh

Beta: V

“Ánh mặt trời thật tuyệt quá đi!” Ngay sau khi “mặt trời” lên cao, Vinh Quý cảm khái nói.

Ngay sau đó…

“Ui, tuyệt quá mức rồi…” Một tay Vinh Quý che mắt, cậu không ngừng lui về sau.

Tuy rằng không có cảm giác, nhưng âm thanh máy móc báo động trong cơ thể cậu lại vang lên, nó nhắc nhở rằng nhiệt độ bên ngoài cơ thể đang tăng lên không ngừng, yêu cầu hạ nhiệt khẩn cấp.

Sau đó Tiểu Mai đi qua, “roẹt” một tiếng kéo màn cửa lại.

Có lẽ màn cửa đã lâu không giặt sạch nên khi kéo qua thì toàn là bụi bặm và đất cát, nhưng cũng may là khả năng che chắn ánh sáng của nó cũng không quá tồi. Qua bức màn che, ánh đèn chiếu vào nhu hòa hơn rất nhiều, nó chiếu lên sàn nhà và trở thành một luồng ánh sáng dìu dịu.

“Ánh sáng như này là vừa đủ rồi!” Vinh Quý bỏ tay che mặt xuống, cậu chợt nói.

Sau đó cậu tiến tới, kéo thảm lên nhìn cái lỗ siêu to dưới đất và vô cùng vui vẻ bảo: “Cái lỗ này cũng vừa y luôn!”

Dứt lời, Vinh Quý chạy tới góc tường tìm trong đống hành lý cả buổi, cuối cùng cũng tìm được vài tấm vải nhỏ, cậu mở ra từng lớp nút buộc và để lộ ra mấy hạt giống nhỏ màu đen.

“Chúng ta có thể trồng táo trong phòng rồi!” Vinh Quý vui vẻ tuyên bố.

Tiểu Mai: “…”

Vinh Quý vô cùng hớn hở chuẩn bị trồng táo, sàn nhà xung quanh cái lỗ lớn không bằng phẳng nên cậu bèn xin Tiểu Mai dùng công cụ cạy sàn nhà ra giúp, sau khi mài nhẵn các cạnh rồi thì lại bỏ thêm đất vào.

Đương nhiên, dựa theo lời Vinh Quý nói mà làm là không được. Lúc cậu chỉnh sửa mép lỗ để trồng cây thì Tiểu Mai còn làm một chỗ xử lý thấm nước ở dưới đáy lỗ. Nói là chỗ xử lý thấm nước thật ra cũng rất đơn giản, chỉ là dùng sơn không thấm nước còn dư quét lên một lớp mà thôi.

Hiển nhiên, lần sửa này cũng đã được sự cho phép của lão người lùn.

Cứ như vậy, những vết máu không rõ dính trên sàn nhà đều bị loại bỏ, bọn họ còn đổ thêm một ít đất ngay mấy chỗ đó nữa. Ngoài ra, Vinh Quý cũng cố ý làm thêm một vài cục đá tròn tròn đặt bên trên.

Làm tới bước này, Vinh Quý lại nhớ tới “tài sản” quý giá nhất của họ – hai cái xác trong tủ đông… à không, là cơ thể mới đúng.

“Tiểu Mai, tụi mình cạy sàn nhà này ra một chút, cơ thể tụi mình trân quý như vậy, lúc ra ngoài vẫn nên chôn xuống cho an toàn. Nhưng mà đây là lầu hai, cho nên chỉ có thể chôn trong sàn nhà tầng lửng thôi.” Lúc nói những lời này, cậu còn thì thầm vào tai Tiểu Mai nữa.

Tiểu Mai: “…”

Tiểu Mai đã biến thành người chôn xác… không, là người chôn cơ thể chuyên nghiệp rồi.

“Tốt nhất đừng chôn quá sâu, nơi này ánh mặt trời tốt như vậy, tụi mình có thể thường xuyên đem cơ thể ra phơi nắng nè ~ bổ sung canxi, còn có thể phơi da thành màu đồng cổ luôn, nhỉ?” Vinh Quý vừa cổ vũ cố lên, vừa trình bày ý kiến nhỏ của mình.

“À phải rồi, bây giờ làn da màu đồng cổ có phổ biến không ta? Lỡ như không phổ biến thì làm sao đây…”

Tiểu Mai… Tiểu Mai không để ý tới cậu.

Nhưng cuối cùng, Tiểu Mai vẫn giải quyết chuyện này một cách hoàn mỹ. Không như Vinh Quý nói chôn ở dưới cát, mà anh chôn dưới sàn nhà luôn, chỉ cần đẩy sàn nhà ra là có thể lộ ra mặt của tủ đông. Thậm chí, Tiểu Mai còn cải trang cho nguồn điện của tủ đông, anh nối nó với nguồn điện trong nhà.

Vậy là đường dây hoàn toàn không bị lộ ra ngoài rồi ~

Đúng là tài giỏi mà!

Vì thế…

Vốn chỉ vì trồng táo mà sửa sang chút đất thôi, không ngờ lại biến thành một sàn nhà bằng cát đá tự nhiên đầy hoa lệ trong phòng (kiêm két sắt).

Đúng là thu hoạch ngoài ý muốn – Vinh Quý đắc ý nghĩ.

“Chúng ta có thể nằm trên bãi cát phơi nắng luôn.” Nghĩ sao làm vậy, Vinh Quý còn cố ý nằm thử trên cát nữa.

“Nếu cây táo mọc lên được thì chúng ta có thể nằm dưới gốc cây táo phơi nắng nè.” Cậu hưởng thụ đóng đôi mắt điện tử lại.

Tiểu Mai: “…”

Dù sao đi nữa thì ý tưởng của Vinh Quý đều được thực hiện rồi: Hạt giống táo đã gieo xong, cơ thể của hai người cũng đã giấu kỹ.

Cuối cùng Vinh Quý cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thời gian sau đó, hai người lại thu dọn đồ đạc linh tinh một lần, cuối cùng, căn phòng ngoài bị bọn họ bày đầy đồ.

“Ôi trời! Xem ra tớ và Tiểu Mai chỉ có thể ngủ chung phòng thôi ~” Vì thế, Vinh Quý bất đắc dĩ mà quơ cánh tay phải còn lại.

Tiểu Mai: “…”

Thảm che trên cái lỗ dưới sàn bị họ kéo vào phòng trong, diện tích cũng vừa khích. Thế là, hai người lại có thêm một gian phòng với sàn nhà mềm mại.

Phòng này rất bé, tạp âm cũng nhỏ hơn bên ngoài nhiều, khuyết điểm duy nhất là quá kín, không có một khe hở nào, đến một khung cửa sổ cũng không có.

Ở trong đây giống như ngồi tù vậy – by Vinh Quý.

Nhưng rất nhanh họ đã giải quyết được vấn đề này.

Lúc hai người trải thảm xong và ra ngoài lấy đồ thì phòng trong bỗng nhiên vang lên một tiếng “đùng”, Vinh Quý cuống quýt chạy vào xem thì thấy: Nữa! Trên tường ở phòng trong cũng có một cái lỗ.

Vinh Quý kinh hồn táng đảm báo lại chuyện này cho chủ nhà.

Cứ tưởng chủ nhà sẽ la oai oái lên, ai ngờ đâu phản ứng của ông lão lại vô cùng bình tĩnh: “Các cậu chọn treo rèm hay đặt TV trên đó?”

Vinh Quý mắt chữ O mồm chữ A: Vậy cũng được sao?

Cậu quyết đoán chọn đặt TV, chủ nhà lập tức đưa cho họ một cái TV cũ nát.

Thế là, phòng ngủ của Vinh Quý và Tiểu Mai tự nhiên có thêm một cái TV!

Quá xa hoa rồi!

“Phòng ở có TV thì phải thuê bao nhiêu tiền?” Vinh Quý xoa TV, cậu giống như một thị dân nhỏ hỏi Tiểu Mai.

“Giá gấp đôi căn mà chúng ta thuê.” Không cần suy nghĩ, Tiểu Mai lập tức báo giá.

“Oa! Lời rồi!” Vinh Quý vui vẻ siết chặt tay.

Nhưng làm gì dễ ăn của ngoại thế được? TV chủ nhà cho không thể xem được, nó chỉ có âm thanh chứ không có hình ảnh.

Đúng là Tiểu Hắc số 2 ~

Nhưng Vinh Quý cũng chẳng lo lắng gì cả: Nhà họ còn có Tiểu Mai nè ~

Phòng trong quá tối nên hai người bèn nâng TV ra ngoài bãi cát để sửa. Ánh đèn xuyên qua bức màn cửa dày cộm chiếu lên người Tiểu Mai đang sửa chữa, Vinh Quý bỗng cảm thấy hết thảy trước mắt cứ như mơ vậy.

“Ánh sáng tuyệt quá đi! Cứ như là ban ngày thật ấy.” Rõ ràng không gian quanh họ mấy ngày trước còn tối đen như mực…

Vinh Quý híp mắt nghĩ.

“Là do người lao động ở thành phố Yedham chia ra ban ngày và ban đêm.” Tiểu Mai vừa chậm rãi vặn ốc TV vừa nói: “Vì có đủ kỹ thuật duy trì nên người ta sử dụng bóng đèn công suất lớn ở các góc trong thành phố. Bóng đèn ấy làm thành phố sáng lên giống như ban ngày, khác với thành phố Eni, màu sắc ánh đèn nơi đây đã được điều chỉnh rồi, người ta cố gắng làm nó trông như màu của ánh nắng mặt trời vậy.”

“Ố quào…” Vinh Quý tỏ vẻ tiếp thu kiến thức khoa học, cậu cúi đầu, người máy nhỏ cẩn thận suy nghĩ rồi đột nhiên hỏi: “Tiểu Mai ơi, bây giờ tụi mình đang ở dưới đất, đêm tối có thể dùng ánh sáng của bóng đèn để xua tan, thế thì ban ngày và ban đêm ở trên kia sẽ như thế nào?”

Vinh Quý vươn tay chỉ lên không trung phía trên: “Tớ nhớ là cậu đã nói trên đó là ban ngày, đã vậy còn là ban ngày mãi mãi, thế thì sao có thể biến thành ban đêm được?”

Tuy rằng hơi trúc trắc, nhưng Vinh Quý vẫn cố gắng biểu đạt ý nghĩ của mình.

Cậu ngẩng đầu nhìn Tiểu Mai, sau đó Tiểu Mai dừng lại một lúc lâu, rồi anh bỗng hơi nghiêng đầu: “Vì sao phải có ban đêm chứ? Ban ngày không tốt hay sao?”

“Hả?” Vinh Quý ngây ngốc.

“Người ở chỗ tối hướng tới ánh sáng, chẳng phải vì muốn xua tan bóng tối nên mới mong sống trong ánh sáng sao, thế thì cần chi cái bóng tối kia nữa?” Giọng của Tiểu Mai vẫn bình thản, cứ như anh đang tường thuật lại một việc hiển nhiên nào đó.

Vinh Quý cũng chẳng hiểu lắm về cái “việc hiển nhiên” này.

Chẳng qua vừa nghe xong… lại thấy rất có lý ~

“Trời tối ngủ ngon hơn, trời tối là lúc về nhà, tớ thích nhất là lúc trời tối nhìn ánh đèn trong phòng đó…” Không biết cách phản bác Tiểu Mai nên Vinh Quý chỉ có thể nói đến mấy thứ cậu thích về đêm tối.

Thật ra thì, chính cậu cũng cảm thấy mấy lời mình nói quá nhàm chán, vả lại còn thiếu sức thuyết phục nữa.

Nhưng mà…

Tầm mắt Tiểu Mai bỗng dưng hướng thẳng về phía cậu.

Nói đúng hơn là nhìn như tầm mắt đang hướng về phía cậu thôi, tuy Tiểu Mai nhìn về phía cậu nhưng lại khiến cho Vinh Quý cảm thấy, dường như tầm mắt anh đang lướt qua cậu rồi nhìn đến một nơi xa nào đó vậy.

“Trời tối ngủ sẽ ngon hơn sao? Tôi không cảm thấy thế. Trời tối là lúc về nhà… cái này có thể dùng thời gian để xác định được. Với cả ánh đèn khi trời tối…”

Não Tiểu Mai bỗng nhiên hiện lên một buổi biểu diễn.

Có thể tổ chức một buổi biểu diễn bao trùm trong bóng tối ở Vĩnh Trú, chắc chỉ có người kia mới làm được.

Người đó xin thông qua được là bởi vì ở cao tầng có rất nhiều người say mê âm nhạc của y.

Anh nhớ rõ, tên của buổi biểu diễn kia là “Ánh Sáng”.

Khi đi vào hội trường, phát hiện bên trong chỉ có màn đêm cũng đã khiến không ít người kinh hoảng, cũng may âm nhạc vừa lúc vang lên trấn an mọi người. Mà đến khi ca sĩ xuất hiện thì bọn họ đều đã rơi vào trạng thái điên cuồng.

Không còn ai để ý đến một việc cỏn con rằng bản thân đang ở trong bóng tối cả, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về “ánh sáng” duy nhất giữa sân khấu.

Người nọ đứng trong bóng tối.

Y là ánh sáng, là ánh sáng duy nhất trong đêm đen, cảnh đêm kia chỉ làm nền và tôn lên sự lộng lẫy của ánh sáng mà thôi.

Ánh sáng duy nhất trong đêm đen…

Đẹp đến mức rung động lòng người.

Giống như vừa nãy vậy, khi bóng đèn ngoài kia sáng lên thì nó đã khiến cho anh rung động trong nháy mắt.

“Ánh đèn trong phòng khi trời tối cũng không tệ lắm.” Cuối cùng, Tiểu Mai nói.

Vinh Quý: “?”

“… Vẫn hơi lạ nha, tinh cầu này không tự quay hở? Tiết Địa lý trên lớp có nói, kết quả của sự tự quay là có ban ngày và ban đêm, chỉ cần còn quay thì nhất định phải có ban ngày và ban đêm mà… sao mà chia thành hai nửa, một nửa là ban ngày, một nửa là ban đêm vậy chứ? Quá kỳ quái rồi…” Hiếm khi Vinh Quý và Tiểu Mai thảo luận vấn đề này, rốt cuộc cậu cũng nhớ tới một ít thường thức được nhà trường giảng qua.

Ngay từ đầu có thể lấy lý do dưới lòng đất để lý giải, nhưng nhìn chung vẫn thấy có gì đó không đúng lắm.

“Tinh cầu? Ai nói nơi đây là tinh cầu thế?” Lời đáp kế đó của Tiểu Mai làm Vinh Quý ngây ngẩn cả người.



Tác giả có lời muốn nói:

=-= Hôm nay gặp rất nhiều sự cố nhỏ, lủng xe, may là người không có sao.