Ngày Yên Nghỉ

Chương 50



Edit + Beta: V

Dụng cụ trong thùng đã rất cũ nát rồi.

Thùng dụng cụ này lấy được ở chỗ đặt tủ đông lạnh của Vinh Quý, suốt hành trình đi qua, nhiều dụng cụ đã có dấu vết sửa chữa, cũng có vài dụng cụ đã đổi sang vật liệu hoàn toàn mới.

Tiểu Mai ngồi xổm trên thảm, anh bày chỉnh tề những món dụng cụ ra trước mặt, sau đó chậm rãi lau chùi, vừa lau anh vừa sửa lại những tổn hại nhỏ trên đó.

Đây là những món tàn tạ nhất mà anh từng có, nhưng những thứ tàn tạ ấy lại chính là đồ vật duy nhất mà anh mang theo bên người.

Đó là thùng dụng cụ!

Thực tế thì đây cũng là thứ duy nhất mà anh cẩn thận lau chùi, mấy món trân bảo đắc đỏ khác cũng chưa chắc nhận được đối đãi như thế đâu.

Tiểu Mai tiếp tục chà lau, lau xong rồi thì anh trả những dụng cụ này về vị trí cũ, sau khi cất thùng nhỏ này ở một chỗ hẻo lánh xong thì anh rời khỏi phòng.

Lúc ra ngoài, anh theo thói quen nhìn về phía Vinh Quý. Thật ra, những người luôn sống trong bóng tối rất dễ nghiện mấy video này, theo anh biết thì thế giới dưới lòng đất có một chứng bệnh vô cùng kỳ lạ: Đó là nghiện xem TV, nguyên nhân chủ yếu dẫn tới chứng bệnh này là chương trình vừa nãy Vinh Quý xem. Rất nhiều người khao khát vẻ đẹp ở thế giới trên mặt đất mà không thể tự kiềm chế được. Mỗi ngày họ đều muốn xem chương trình kia, dần dà, ngoại trừ xem TV ra thì bọn họ không muốn làm gì cả. Khi ấy, ngày nào thế giới dưới lòng đất cũng tiêu hủy một lượng lớn TV, không những thế nó còn gây ra vài trận bạo động nữa.

Có lẽ bây giờ chưa tới lúc đó.

Anh nghĩ, sau đó nhìn sang Vinh Quý.

Bả vai cậu run run, trên tay cậu còn cầm một cái khăn tay nhỏ.

Cậu ấy… đang khóc à?

Nhưng sao người máy lại có nước mắt được? Hơn nữa, chương trình kia chỉ biết thôi miên mà thôi, sao nó lại khiến người ta khóc được cơ chứ?

Tiểu Mai nhìn sang màn hình TV, ngay sau đó, anh phát hiện trên đó đã không phải là chương trình vừa rồi nữa: Trên màn hình nho nhỏ xuất hiện một nữ người lùn cường tráng với tám múi tiêu chuẩn, cô đang lạnh lùng nói với nam người lùn: “Thật sự xin lỗi, tôi thích người khác rồi, anh đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, đi tìm những nữ người lùn khác đi.”

Sau đó, nam người lùn cường tráng khóc sướt mướt nắm lấy góc áo của nữ người lùn: “Đừng mà ~ em yêu, cả thành phố chỉ có một nữ người lùn là em thôi ~ em bảo anh tìm nữ người lùn khác ở đâu bây giờ?”

Nữ người lùn lạnh nhạt nói: “Vậy anh đi tìm nam người lùn đi.”

Tiểu Mai: “…”

“Phì…” Nghe xong câu này, Vinh Quý muốn “khóc” cũng không được, khăn tay rơi xuống và cậu nở nụ cười.

“Đây là búa của anh đưa cho tôi, giờ tôi trả lại anh đấy, tạm biệt, à không, vĩnh biệt.” Nữ người lùn lấy búa ra ném cho nam người lùn, sau đó ngầu đét rời đi.

Chỉ thấy trên lưng cô ấy đeo một, hai, ba… chín cây búa to!

Chín cây lận đó!

Nam người lùn khóc đầy bi thương, còn nữ người lùn đeo chín cây búa thì dần khuất bóng.

Màn hình TV cũng hiện lên chữ “Hết tập 1” và tên phim là “Nhân duyên kỳ lạ của chàng thợ rèn”.

Tiểu Mai: Đây là bộ phim quái quỷ gì vậy?

Cùng lúc đó, Vinh Quý cảm khái: “Phim hay ghê… vừa cảm động lại vừa hài hước… Ể? Tiểu Mai, cậu làm xong rồi à?”

Vinh Quý chợt phát hiện Tiểu Mai.

“Nhìn cánh tự nhiên tớ thèm cánh gà quá, nhưng cơ thể này lại không có cách nào ăn được nên tớ dứt khoát đổi kênh luôn, vừa hay gặp trúng bộ phim mới chiếu này, quá tuyệt vời!” Cậu còn giải thích một câu.

Tiểu Mai: “…”

Được rồi, anh không cần phải lo Vinh Quý nghiện đoạn video tuyên truyền ở thành phố Thiên Không nữa, cái mà anh nên lo là bộ phim sến súa và cũ rích của thành phố người lùn kia kìa.

Quả nhiên…

“Bạn yêu, giờ tụi mình phải làm gì đây? Phòng đã sửa sang lại xong rồi, tụi mình đi mưu sinh kiếm tiền hở?”

Chỉ mới coi có một tập mà Vinh Quý đã bắt chước cách nói chuyện của nam người lùn kia rồi.

Tiểu Mai “bạn yêu”: “…”

“Không, chúng ta đi dò xét thị trường một chút.” Tiểu Mai không quan tâm nữa, anh cầm chìa khóa Đại Hoàng lên rồi đi thẳng xuống lầu.

“Được ~” Phía sau lập tức vang lên tiếng “cộc cộc”, đó là âm thanh Vinh Quý “chống nạng” xuống lầu.

Thành phố Yedham nổi tiếng với những thợ rèn người lùn xuất sắc, cho nên về cơ bản, toàn Yedham đều là phố rèn đúc hết.

Đương nhiên, phố rèn đúc chỉ thuận miệng gọi mà thôi, thực tế thì ở đây có các loại kim loại, có cửa hàng am hiểu luyện kim, có cửa hàng am hiểu chế tạo sản phẩm, có chỗ chuyên phụ trách tinh luyện kim loại từ khoáng thạch, còn có nơi thì chuyên gia công kim loại thành các loại vật phẩm.

Mới đầu, bọn họ toàn nhìn thấy những xưởng rèn đúc bình thường, sau khi mò mẫm một lúc thì rốt cuộc cũng tìm được cửa hàng chuyên bán các linh kiện cho cơ thể máy móc.

Cửa hàng này có cơ thể máy cỡ lớn cao đến 3 m, cũng có loại chỉ nhỏ như đốt ngón tay mà thôi!

Vinh Quý nhìn thấy cả mớ ngón tay ở một cửa hàng: Màu nào cũng có, chất lượng cao thấp đầy đủ, thậm chí có cả móng tay làm riêng luôn!

Còn cửa hàng bên cạnh thì: Rõ ràng đây là nơi chuyên bán các loại móng tay kim loại!

Vinh Quý xem vậy là đủ rồi…

Ở đây có rất nhiều khách, Vinh Quý tò mò nhìn vài người cao lớn mua sắm trong cửa hàng, hiển nhiên bọn họ là khách ngoại lai, và có lẽ đến đây với mục đích là mua linh kiện cho cơ thể.

Không ít người có tay chân giả bằng kim loại, có người thì là tay, có người thì là chân, còn có người là nội tạng…

Vinh Quý nhìn thấy một vị khách bỗng mở lồng ngực ra để nhân viên phục vụ bên trong nhìn thấy nội tạng máy móc của mình.

Người nọ đứng bên cạnh Vinh Quý, lúc hắn kéo quần áo thì phản ứng đầu tiên của cậu chính là người ta muốn giở trò đồi bại! Nào ngờ hắn kéo quần áo xong thì mở lồng ngực ra, Vinh Quý nhìn mà trợn mắt há mồm.

“Trái tim này sắp xài hết được rồi, có thể làm một trái y như đúc không? Tôi cần đặt làm theo yêu cầu cơ thể.”

Dạo này, ai bị bệnh tim cũng không cần đến bệnh viện nữa…

Với lại…

Hóa ra… ngay cả nội tạng cũng thay thế bằng kim loại được à!

Nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên, hai người họ thay thế hết trơn luôn này, cả cơ thể cậu và Tiểu Mai đều là máy móc đó!

Đi ngang qua một cửa hàng, kiến thức của Vinh Quý cũng ngày càng phong phú, thậm chí cậu còn thấy có người sử dụng cơ thể hoàn toàn bằng máy móc như bọn họ nữa.

“Tiểu Mai ơi Tiểu Mai, kia là người máy á? Đối phương cũng sử dụng cơ thể máy móc giống tụi mình luôn sao?” Vinh Quý chọt Tiểu Mai đi đằng trước, cậu ghé vào tai anh hỏi nhỏ.

Tiểu Mai cũng không ngẩng đầu lên, anh đáp: “Giống chúng ta, ở đây không có người máy.

“Ồ…” Vinh Quý ngẩn ngơ.

Không phải bây giờ là tương lai sao? Cậu cảm thấy… tương lai phải sử dụng người máy trên quy mô lớn chớ…

“Không gian hữu hạn, chỗ nào có thể sử dụng nhân lực thì vẫn sử dụng, nếu sử dụng người máy thì sẽ có nhiều người không kiếm điểm tích lũy được.” Tiểu Mai bình thản giải thích.

Vinh Quý lại ngây ra.

Hình như… có lý à nha.

Cậu gãi đầu, có lẽ cậu tỉnh lại ở năm khác chứ không phải năm có người máy nhỉ?

Vì vậy sau đó, đối tượng quan sát của Vinh Quý từ các loại linh kiện máy móc trong cửa hàng chuyển sang những người đi đường.

Đối tượng quan sát trọng điểm là người sử dụng cơ thể máy giống bọn họ.

Đối tượng này chia làm hai loại, một là cơ thể máy móc bình thường – giống người máy trong phim ảnh hồi đó ấy, loại này có cơ thể cao lớn và được tạo ra nhằm mục đích nào đó, chúng mang vóc dáng vô cùng cao, hoặc ngón tay được chế tạo rất đặc biệt. Tóm lại, mỗi người máy như thế đều có công năng khác nhau. Hai là loại có chiều cao như người bình thường, nhưng chúng mang dáng vẻ của nhân loại, và loại cơ thể máy móc này cực kỳ xinh đẹp!

Tại một cửa hàng vắng như chùa Bà Đanh, Vinh Quý nhìn thấy một người máy đẹp nhất từ đó tới giờ.

Người nọ cao chừng 2 m!

Tuy cơ thể cao lớn nhưng khung xương rất mảnh khảnh, không biết trên thân người kia dùng kim loại gì mà trông sáng long lanh và ánh lên màu trắng bạc. Đối phương mang khẩu trang, nhưng từ góc cạnh ở cằm cũng đủ biết dung mạo của người nọ nhất định không tồi!

Vinh Quý nhìn thấy người nọ đi đến cửa hàng kia.

Tiểu Mai tiếp tục xem hàng, còn cậu thì thỉnh thoảng quay lại ngó chừng.

Và khi người nọ đi ra thì Vinh Quý bị chấn động: Người kia có một đôi cánh!

Một đôi cánh màu trắng bạc trông tuyệt đẹp!

“Oa, đẹp quá đi! Tiểu Mai, cậu mau xem kìa!” Vinh Quý hết hồn nhưng cũng không quên báo cho Tiểu Mai quay lại hóng hớt, cậu vội vàng chọt anh vài cái.

Tiểu Mai chậm rãi quay đầu lại, anh chỉ liếc nhìn một cái rồi quay sang chỗ khác, tiếp tục xem linh kiện của mình.

“Đó là ai vậy? Là thiên sứ ở thành phố Thiên Không hở?” Vinh Quý hưng phấn lắm, cậu nhỏ giọng hỏi.

“Sao có thể? Nhưng anh ta là một kẻ có tiền ở thành phố dưới lòng đất. Loại cánh này rất đắt, ngoại trừ trang trí ra thì không có công dụng gì cả, chỉ để làm đẹp thôi.” Tiểu Mai vừa thản nhiên nói, vừa đi đến một quầy hàng phía dưới.

Đi một hồi thì anh chợt phát hiện không nghe tiếng của Vinh Quý, thế là Tiểu Mai quay đầu lại, anh thấy cậu đang đứng ngớ người trước quầy hàng khi nãy.

Xung quanh cậu cũng nườm nượp người, ánh mắt bọn họ đều nhìn người mới lắp thêm đôi cánh kia.

Chỉ được cái xinh đẹp mà thôi, thật ra nó được chế tác rất sơ sài, có lẽ người làm ra nó có cấp bậc không cao, ắt hẳn không đến cấp ba đâu.

Đôi cánh do thợ rèn cấp ba trở lên chế tạo có thể cử động, hơn nữa hoa văn trông cũng thật hơn.

Tiểu Mai đánh giá một phen, sau đó anh đi qua chỗ Vinh Quý.

“Tiểu Mai, đôi cánh kia thật xinh đẹp! Coi trên TV thì thấy cũng thường thôi, nhưng nhìn gần thì rất đẹp đấy! Chắc cánh thật còn đẹp hơn nữa đúng không?”

Vinh Quý vô cùng hưng phấn, cậu vừa bị Tiểu Mai dắt đi, vừa nhỏ giọng luyên thuyên không dứt.

Mãi đến khi Tiểu Mai kéo cậu lên xe thì Vinh Quý mới sực nhớ việc chính hôm nay: Hỏi han giá cả.

Mua sắm một bộ linh kiện đầy đủ để lắp ráp cơ thể thì cần bao nhiêu tiền, đây là mục đích đi dạo phố của bọn họ.

“Tiêu rồi! Tớ quên hỏi han giá cả rồi!” Vinh Quý hoảng hồn.

Tiểu Mai liếc nhìn cậu, sau một hồi mới cắm giắc vào cơ thể Vinh Quý, kết nối thành công thì trong não cậu nhanh chóng xuất hiện một mớ thông tin, cộng thêm ba bức vẽ.

Ba bức này vẽ ba hình người bằng máy.

Bức vẽ số ba ngoài cùng bên phải rất đẹp, cũng dễ chế tạo, vóc dáng cao lớn, ngũ quan sáng sủa, làn da ngả màu đồng thau nhưng vẫn rất bóng loáng, tứ chi nhỏ nhắn, ngón tay và ngón chân đều thể hiện rõ ràng;

Bức vẽ số hai thì kém hơn một chút, chỉ có một đôi mắt chứ không có các ngũ quan còn lại, da sạm màu, nhưng ngón tay và ngón chân thì có đầy đủ. Tóm lại, có hình người nhưng chỉ vậy mà thôi;

Nhưng bức này tốt hơn bức số một ngoài cùng bên trái nhiều lắm, chắc bức số một này là cơ thể hiện tại của bọn họ đó ~ đầu cao, ngón tay được làm rất cẩn thận, nhưng ngón chân vẫn là kiểu dáng cơ bản, được cái màu kim loại tốt hơn cơ thể hiện tại của bọn họ thôi. Tóm lại là… là…

Quá khó coi!

“Tớ muốn số ba.” Vinh Quý quyết đoán nói.

Tuy vẫn chưa đạt tới yêu cầu, nhưng nếu phải chọn một trong ba bức vẽ này thì cậu sẽ chọn bức số ba!

Tiểu Mai không nói gì, ngay sau đó, trong đầu Vinh Quý chợt hiện lên ba con số và một vài chữ trên mỗi bức vẽ.

“Đây là giá cả.” Tiểu Mai nói ít ý nhiều.

Vinh Quý nhìn từng bức:

Bức số một: 300.000 điểm tích lũy.

Bức số hai: 600.000 điểm tích lũy.

Bức số ba: … 1.600.000 điểm tích lũy!

“Đắt quá à!” Vinh Quý trợn tròn mắt.

“Đây là giá cả ước tính thấp nhất trong số ba tổ hợp tối ưu mà tôi tổng kết được dựa trên các thương phẩm ở tất cả cửa hàng. Điểm tích lũy ở thành phố Yedham ngang giá với tiền, dùng hết 80.000 điểm tích lũy mà chúng ta hiện có, sau đó cần thêm ít nhất 220.000 điểm nữa thì mới mua được.”

“Không phải 220.000 điểm, mà phải thêm 540.000 điểm mới được…” Vinh Quý cúi đầu tính toán.

Tiểu Mai: “?”

“Còn cơ thể của Tiểu Mai nữa, cơ thể cậu cũng sắp không xong rồi, không phải sao?” Vinh Quý tính cả phần của Tiểu Mai như một điều hiển nhiên.

Dứt lời, cậu lại cúi đầu tiếp tục tính toán.

Ngốc, không phải 540.000, mà là 520.000 – Tiểu Mai thầm sửa sai cho Vinh Quý, cuối cùng anh cũng không nói gì.

Rốt cuộc, Vinh Quý vẫn quyết định lựa chọn giá của phương án một, và ngoại hình của phương án bốn.



Cậu hoàn toàn không hài lòng với ngoại hình mà Tiểu Mai thiết kế nên lựa chọn phương án bốn là tự mình thiết kế. Đương nhiên là Tiểu Mai sẽ phụ trách xét duyệt tính khả thi và giá cả rồi.

Vinh Quý quyết định không mua linh kiện có sẵn trong cửa hàng mà mua một bộ dụng cụ mới cho Tiểu Mai, sau đó mua vật liệu sơ cấp để Tiểu Mai gia công.

Toàn bộ dự toán khống chế ở mức 600.000 điểm tích lũy, kế tiếp bọn họ chỉ cần cố gắng để dành điểm tích lũy là được.

“Tiếp tục làm việc thôi ~” Vinh Quý siết chặt nắm tay, cậu lại trở nên đầy nhiệt huyết.



Tác giả có lời muốn nói:

Rốt cuộc cũng viết đến chỗ rất muốn viết rồi ~

Liên tục đổi cơ thể thụ X cực khổ làm cơ thể cho người ta công.



Tôi vừa nghĩ ra đấy, không biết có sai chỗ nào hông nữa.

Câu chuyện này có thể mang cho mọi người một chút cảm giác cô đơn, lạnh lẽo đấy, tôi cũng cố gắng không thêm quá nhiều nhân vật trong câu chuyện xưa này.

Hy vọng thời gian thuộc về hai người trong câu chuyện xưa này sẽ dài thêm một chút.

Tôi muốn bọn họ nói lời yêu thương nhau trong câu chuyện này.

^_^

—. Truyện Bách Hợp

V:

“Không phải 220.000 điểm, mà phải thêm 540.000 điểm mới được…” Vinh Quý cúi đầu tính toán.