Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 16: Tôi mù thật, nhưng tôi không trêu



Cả căn phòng rơi vào im lặng. Lâm Hiểu ngồi trên giường hơi ngẩng đầu, ánh sáng trắng của đèn trần rọi xuống người cậu, khuôn mặt tinh xảo của cậu trai như trở nên hiền lành, vô hại hơn, có vẻ như khoảng cách quá gần khiến cậu cảm thấy lúng túng theo bản năng, còn chưa kịp nhúc nhích thì Phương Trì đã đứng dậy trước, rút hai bàn tay đặt trên vai cậu về, lùi về sau hai bước, một lần nữa lười biếng dựa vào tủ quần áo.

“Sư phụ Tiểu Lâm chuyên nghiệp quá, vừa ký hợp đồng chưa bao lâu đã mong ngóng được hành nghề rồi?”

Sự trói buộc vô hình đột nhiên biến mất, Lâm Hiểu thầm thả lỏng, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn: “Hai ngày nay anh không mát xa rồi, ngày mai còn phải lên máy bay, tôi sợ… Hơn nữa không phải anh nói rồi sao, tôi phải đảm bảo trong suốt tuần diễn này anh không bị thương vai gáy mà?”

Ánh mắt lạnh lùng của Phương Trì dạo quanh mặt cậu một vòng như vẫn còn đắn đo, nhưng đối phương không chỉ dùng giọng điệu đầy thành tâm thành ý mà còn trưng ra vẻ mặt vô cùng thuyết phục, hắn thôi không chế nhạo nữa, rũ mắt mỉm cười: “Được rồi, vậy cậu tự thu xếp trước, tôi về phòng tắm rửa, chờ cậu chuẩn bị xong thì qua tìm tôi?”

“Được.” Phòng bên cạnh chỉ cách vài bước chân, Lâm Hiểu cũng không cảm thấy việc ra khỏi cửa phòng có gì khó khăn liền vui vẻ đồng ý.

Phương Trì ra ngoài, Lâm Hiểu khom lưng kéo túi xách bên chân tủ lên, lôi bộ quần áo ngủ hay mặc ở nhà ra, chậm rãi lần mò tới phòng tắm.

Lúc nãy Phương Trì dẫn cậu vào đã tiện tay lấy cho cậu một bộ dụng cụ đánh răng rửa mặt mới, còn để ngay cạnh bồn rửa mặt để cậu có thể lấy được. Lâm Hiểu đặt áo ngủ sang bên, lấy nước, mở hộp kem đánh răng mới tinh rồi bắt đầu đánh răng. Xong xuôi, cậu cầm áo ngủ và khăn tắm, bước vào buồng tắm hoa sen.

Dù sao ở nhà không dùng vòi hoa sen bằng năng lượng mặt trời nên Lâm Hiểu điều chỉnh độ nóng lạnh không thạo lắm, vòi hoa sen cứ xối nước nóng xuống, nhưng cậu nhớ phải nhanh chóng mát xa vai gáy cho Phương Trì nên không rườm rà, để mặc nước nóng nhanh chóng tắm rửa xong.

Lâm Hiểu mặc áo ngủ, mái tóc vừa gội vẫn ướt nước, cậu phủ khăn tắm lên đầu, đứng trong phòng tắm lau loạn lên.

Tóc tạm khô một nửa thì ngoài phòng vang lên tiếng gõ, đáy lòng Lâm Hiểu thót một cái, tưởng mình tắm rửa quá lâu làm Phương Trì mất kiên nhẫn, cậu cầm khăn tắm trong tay, bước ra ngoài mở cửa.

Gần như quanh năm suốt tháng Phương Trì sống dưới ánh đèn sân khấu, cho nên lúc quay trở lại không gian riêng tư lại vô thức sinh ra tâm lý bài xích ánh đèn, đặc biệt là lúc ở một mình, hắn đều cố gắng để ánh đèn chiếu tới người ít nhất có thể.

Hiện giờ toàn bộ khu chung cư không còn bao nhiêu hộ sáng đèn, chỉ có tầng này có hai phòng kề nhau đang tỏa ra ánh sáng dìu dịu sau cánh cửa khép hờ, thân hình cao lớn của Phương Trì tựa vào tường, ánh sáng nửa tỏ nửa mờ càng phác họa rõ nét ngũ quan tuyệt mỹ của hắn, chỉ là hắn lại rũ mắt theo thói quen, giữa không gian tĩnh mịch của trời đêm, sự hững hờ thường ngày lại thêm phần lười biếng.

Phương Trì dựa vào tường chờ đợi trong phút chốc, có lẽ khoảng nửa phút sau thì cửa phòng khách được mở ra, hắn nhấc mí mắt lên thoáng nhìn sang, trong mắt lóe lên một chút ngạc nhiên.

Có lẽ là vội mở cửa nên mái tóc của Lâm Hiểu vẫn chưa khô hoàn toàn, vài sợi tóc ẩm ướt rũ trên trán, mái tóc đen xõa lung tung, làn da hồng hào vì nước nóng, cả người căng bóng mềm mại, nom vừa ngọt ngào vừa thơm tho.

“Không, không phải anh bảo chờ tôi qua tìm anh à? Sao anh lại tự qua trước rồi?” Lâm Hiểu bước ra khỏi cửa thở hổn hển.

Ánh mắt của Phương Trì dời xuống hai cái nút áo bị cài lệch vị trí của đối phương, dịch xuống một chút là mảnh da thịt trắng như tuyết bị vải vóc che đi, hắn thì thầm: “Nghĩ cậu chưa sang phòng cách vách bao giờ, sợ không tiện nên tự qua.”

“Ồ…” Lâm Hiểu cảm động vì sự chu đáo của đối phương, mỉm cười nhường đường cho hắn: “Giống nhau thôi, anh ra giường đợi tôi một chút, tôi treo cái này lên móc đã.” Nói rồi giơ chiếc khăn tắm trong tay lên lắc lư qua lại.

“Để tôi đi.” Phương Trì lại gần hai bước, cầm lấy khăn tắm trong tay cậu treo vào phòng vệ sinh, một loạt động tác này cũng rất quy củ quản lý hai con mắt của mình, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, phi lễ chớ nhìn, vô cùng đứng đắn.

Sói đuôi to cũng đã xuất hiện, chính hắn cũng phải âm thầm khen mình một phen…

Chính nhân quân tử phết nha đội trưởng Phương.

Lâm Hiểu đứng bên giường, hoàn toàn không hề hay biết về cảnh “xuân” phơi phới của mình, cậu nghe tiếng bước chân từ xa lại gần, vô cùng tự nhiên chỉ lên giường: “Lại đây ạ.”

Phương Trì thở dài, cởi dép, vùi đầu vào gối.

Lâm Hiểu tiến lại gần, khom lưng xoa bóp thử mấy cái trên vai hắn, cậu cay mày chặc lưỡi một tiếng, không chờ Phương Trì kịp nhận ra điều gì thì Lâm Hiểu đã dùng vai hắn làm điểm tựa, chân dài duỗi qua trực tiếp vắt qua người hắn.

Phương Trì: “!!!”

… Tư thế này thực sự quá bất ngờ, cũng chọc thẳng tay vào vảy ngược của đội trưởng Phương, tâm trí vốn đang thả lỏng của hắn đột nhiên căng cả lên, cánh tay dài theo bản năng duỗi ra sau kéo một cái, trực tiếp kéo thẳng người vừa cố gắng trèo lên lưng hắn ngã vật ra giường!

“Á-” Lâm Hiểu không hề đề phòng chút nào, trời đất đột nhiên quay cuồng, cả người ngã phịch xuống giường, cho dù đệm rất mềm nhưng mũi cậu vẫn bị đau nhức, một giây sau, hai tay cậu bị người vắt chéo giữ chặt sau lưng, trên lưng bị một lực mạnh đè xuống, hoàn toàn không cử động được.

Mũi của sư phụ Tiểu Lâm đang ê ẩm, nửa khuôn mặt chôn trong gối, giọng ồm ồm sợ hãi: “Anh, anh làm gì vậy!”

“Tôi làm gì?” Khóe miệng Phương Trì hơi nhếch lên, nụ cười vô cùng lạnh lùng: “Sư phụ Tiểu Lâm, có một số chuyện không thể lặp lại liên tục, nếu cậu gan to không biết sợ mà cứ tiếp tục mù quáng trêu chọc tôi như thế, vậy thì đừng trách tôi làm chuyện chó má.”

Lâm Hiểu bị đè tới không thở nổi, uất ức kêu: “Tôi mù… Tôi mù thật, thế nhưng… không, không trêu! Tôi…”

Phương Trì không bị thuyết phục: “Không trêu? Vậy cậu đột nhiên cưỡi ngựa lên người tôi là ý gì?”

Lâm Hiểu sững sờ, nghĩ một hồi mới hiểu ra “cưỡi ngựa” là ý gì, mặt cậu bỗng chốc đỏ bừng, dưới tình thế khẩn cấp không biết lấy sức ở đâu ra mà vùng nửa người trên dậy, hai đùi phát lực, thừa dịp Phương Trì lơ là trực tiếp lật ngược thế cờ, đè ngửa người kia ra!

Dưới ánh đèn ấm áp, quần áo tóc tai sư phụ Tiểu Lâm ngổn ngang lộn xộn, mặt đỏ như rỉ máu, đôi mắt xinh đẹp mơ hồ lóng lánh nước, cắn răng nói: “Giường- Giường thấp quá! Cả góc và độ cao đều không phù hợp, tôi không dùng sức được! Cho nên mới định ngồi cạnh anh để mát xa! Ai, ai mà biết được vừa nhảy qua anh đã phản ứng mạnh như vậy!”

Cả căn phòng lại im lìm lần nữa.

Mãi sau Phương Trì mới ngồi thẳng dậy, vờ như vô ý sửa lại vạt áo ngủ đang mở rộng, hắng giọng một cái, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

Lâm Hiểu ngồi ở đầu giường, nghe thế quay phắt đầu đi…

Sư phụ Tiểu Lâm muốn nói, lần này giận thật rồi!

“Tôi…” Phương Trì lúng túng cười, tự trào phúng bản thân: “Cũng tại tôi nhạy cảm quá… Ầy, giận thật à? Tôi xin lỗi được không… Sư phụ Tiểu Lâm, nhìn tôi một xíu thôi?”

Lâm Hiểu: “Không nhìn được!”

Còn rất cứng đầu.

“Phụt.” Phương Trì phì cười, “Vậy làm phiền ngài quay đầu sang đây, để tôi nhìn ngài một chút?”

Cũng rất vô liêm sỉ.

Lâm Hiểu phồng mang trợn má, mãi lâu sau mới bực tức từ từ quay đầu lại.

Nể mặt anh là chủ thuê, tha thứ cho anh một lần.

Đầu mày đuôi mắt Phương Trì đều là sự vui vẻ, nhịn không được than thở trong lòng…

Ngoan quá.

“Có làm không đây?” Lâm Hiểu bực bội nói: “Làm thì anh ngoan ngoãn nằm sấp xuống, không làm thì anh mau về phòng đi ngủ đi!”

“Làm.” Phương Trì nhịn cười, lại nằm úp mặt vào gối bông mềm mại, “Nhưng mà vẫn phải nói trước, đột nhiên trèo qua người tôi, tôi… Chẹp, tôi không chịu được việc này.”

“Biết rồi.” Lâm Hiểu xấu tính thầm thì, “Minh tinh mấy người lắm chuyện quá, sợ đau sợ ngứa còn sợ bị trèo qua.”

Phương Trì có khổ mà không nói được, chỉ bất đắc dĩ bật cười.

Lâm Hiểu ngồi xổm bên cạnh hắn, lần mò tới vị trí hai bả vai, lực tay chỉnh từ nhẹ đến mạnh từ từ xoa bóp.

Sau một hồi hiểu nhầm lộn xộn, hai người không nói gì, căn phòng lại im lặng, chỉ có Phương Trì thỉnh thoảng sẽ nhíu mày, vì đau đớn mà hít khí liên tục.

“Hai ngày không làm, quả nhiên lại trở về tình trạng trước giải phóng.” Lâm Hiểu phiền não lẩm bẩm, “Đèn nhiệt cũng không có, đốt ngải cứu cũng không luôn, cứ tiếp tục thế này chắc phải đau thêm một thời gian nữa.”

“Không sao.” Phương Trì nhỏ giọng đáp: “Cậu liệt kê dụng cụ ra, đợi bao giờ xuống máy bay thì bảo Tiểu Du đi mua, cứ cất trong khách sạn, bao giờ cần dùng thì dùng.”

Lâm Hiểu hỏi: “Chúng ta… Ngày mai chúng ta đi đâu?”

“Ninh Hải.” Phương Trì nói: “Chắc phải ở lại tầm mười ngày, sau đó bay tới Thượng Hải.”

Lâm Hiểu ngẫm nghĩ “Ồ” một tiếng, “Vậy… bao giờ về được?”

Không thể phủ nhận tay nghề cao siêu của sư phụ Tiểu Lâm, Phương Trì dần dần thích nghi với cường độ xoa bóp vai, sau khi cảm giác đau nhức vơi bớt thì sự thả lỏng, thư thái lâu ngày không gặp xuất hiện, thoải mái tới mức hắn cảm thấy buồn ngủ, giọng nói cũng trở nên trầm khàn biếng nhác, “Sao vậy, chưa đi đã nhớ nhà à?”

“Không phải…” Lâm Hiểu xấu hổ: “Chỉ là tôi lo cho sư phụ và sư mẫu.”

“Ừ, có lẽ sau khi kết thúc chặng Thượng Hải sẽ được nghỉ gần nửa tháng, nếu cậu muốn thì có thể quay về thăm nhà một lúc, nhưng sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu. Ba buổi trình diễn sau đó đều diễn ra ở nước ngoài, nếu không có gì bất trắc xảy ra thì chúng ta sẽ phải bận rộn một thời gian dài.” Những chữ cuối cùng của Phương Trì dần nặng giọng mũi.

“Được rồi…” Lâm Hiểu thở dài, nhấc tay khỏi vai Phương Trì, nói: “Nào, anh cởi áo ngủ đi.”

Sau mấy lần tưởng bở chả trúng phát nào của mình, đội trưởng Phương hiện giờ có thể mặt mày lạnh te ứng phó với yêu cầu “cởi quần áo” này, hắn vô cùng phối hợp nhắm mắt, duỗi thắt lưng, cởi áo ngủ vắt qua eo.

“Xong rồi.”

Không biết tại sao mà Lâm Hiểu lại cảm thấy chột dạ khó hiểu khi nghe hắn nói câu kia, cậu giấu đầu hở đuôi bổ sung: “Tôi, tôi định mát xa một số huyệt gần vai anh, áo của anh trơn quá, không tìm được huyệt.”

Phương Trì: “À.”

Vô cùng bình tĩnh tự nhiên, vô cùng chính nhân quân tử.

Đầu ngón tay của Lâm Hiểu lướt qua đường nét cơ bắp tinh tế của Phương Trì, tìm đúng huyệt vị thứ nhất, lòng bàn tay cậu áp lên, nhỏ giọng nói: “Anh thả lỏng nhé, sẽ đỡ ngay thôi, vị trí này không đau lắm đâu.”

Phương Trì ậm ờ đáp lại.

Đội trưởng Phương nghe theo lời căn dặn của bác sĩ, hoàn toàn im lặng, hơn nữa còn thả lỏng quá mức, đợi tới khi Lâm Hiểu mát xa vai cho hắn xong thì kinh ngạc nhận ra… người trên giường đã ngủ mất rồi.

“Phương, Phương Trì… Phương Trì?”

Lâm Hiểu dùng ống tay áo lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán, nhẹ nhàng gọi hai tiếng.

Phương Trì: Ngủ say sưa.jpg

Lâm Hiểu ngơ ngác ngồi trên giường, cả người vừa mờ mịt vừa luống cuống, còn xen lẫn một chút tủi thân nho nhỏ.

Anh ngủ ở đây thì tôi ngủ ở đâu?

Qua phòng cách vách của Phương Trì để ngủ?

Không hay lắm, mình là khách mà, làm vậy thật không lễ phép, hơn nữa cậu cũng chưa quen với khu vực bên ngoài phòng khách, cũng không dám tự tiện đi lại.

Vậy không bằng…

Một ý tưởng chợt lóe lên, Lâm Hiểu bỗng hồi hộp.

Như thế… càng không ổn hơn?

Lâm Hiểu mím môi, cố gắng đấu tranh tâm lý lần cuối cùng, cậu động tay, lại nhẹ nhàng đẩy Phương Trì, chỉ mong đối phương có thể tự tỉnh dậy rồi nhường lại giường cho mình, dù sao cả đêm qua Lâm Hiểu cũng thức trắng, nguyên ngày hôm nay cũng lăn qua lộn lại, hưng phấn cũng có nhưng giờ buồn ngủ là thật.

Đẩy chút nữa, vẫn không phản ứng.

Đẩy tiếp, Phương Trì giật giật người, dịch nhẹ sang bên cạnh…

Trên giường đột nhiên xuất hiện một khoảng trống lớn, Lâm Hiểu: “…”

Cảm ơn ngài đã làm phước chừa chỗ trống cho tôi.

Kết quả là sư phụ Tiểu Lâm bó tay, cậu cảm thấy gọi thẳng người dậy đẩy sang cách vách thì không ổn, dù sao người ở nhờ là cậu, đối phương là chủ nhà, muốn ngủ ở đâu cũng hợp lý hết.

Chuyện mát xa thật không dễ dàng, bạn nhỏ Lâm thở dài.

Cậu chỉ đành đường hoàng nằm xuống bên cạnh Phương Trì, cố gắng cách người kia một khoảng nhất định, uất ức đi vào giấc ngủ.