Thông tin truyện

Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Thể loại: ,

Nguồn: Akirashinatta.wordpress.com
Trạng thái: Đang ra
Đánh giá: 10.0/10 từ 1 lượt
Thể loại: Hiện đại, (không hẳn là) giới giải trí, ngọt sủng, sảng văn, lâu ngày sinh tình, nhẹ nhàng, HE
Nguồn: Tấn Giang
Tình trạng bản gốc: Hoàn 74 chương
CP: Thụ bị mù, ít nói, ngốc nghếch, dễ thương, không may mắn x Công tay trống, miệng một đằng lòng một nẻo, bị bệnh đau vai gáy, ngầm dâm đãng
Từ khóa: Vai chính: Lâm Hiểu, Phương Trì
Tóm tắt một câu: Học cách chăm sóc sức khỏe thường xuyên.
Dàn ý: Em sinh ra trong bóng tối nhưng chạy về hướng mặt trời.

Văn án

Lâm Hiểu có một đôi mắt trong veo xinh đẹp, tựa như mặt hồ thu, long lanh sóng nước, rung động lòng người, nhưng tiếc thay cậu lại bị mù.

Một ngày nọ, lúc ấy trời đang mưa, có một chàng trai say rượu được bạn bè chở tới tiệm massage của cậu.Lâm Hiểu nhẹ nhàng, nói với Phương Trì

- Thưa ngài, làm phiền ngài cởi áo rồi nằm lên giường ạ.

Phương Trì, đội trưởng kiêm tay trống của ban nhạc nổi tiếng, đôi mắt hoa đào mê đắm lòng người của hắn liếc nhìn thiếu niên da trắng tóc đen trước mặt, lại nhìn bảng đèn nê ông lấp lánh nổi bật hai chữ “Mát xa”, im lặng một lúc – tiện tay bấm “110”.

(110: SĐT Công an Trung Quốc)

Lâm Hiểu: Panik.jpg

Hiểu lầm rồi! Cửa hàng là cửa hàng chính quy, người cũng là người đứng đắn!

Sau một phen phê ngất ngây, linh hồn ban nhạc – Phương Trì – kẻ hay bị đau vai gáy bất chợt, mắc bệnh thoái hóa đốt sống cổ – đâm ra nghiện tay nghề của Lâm Hiểu.

Tham khảo từ bản chuyển ngữ của BÒN IDLEHOUSE trong CĐ Hỗ trợ Editor

Phương Trì: Đấm bóp, giác hơi, châm cứu, vật lý trị liệu, chăm sóc sức khỏe, khách hàng riêng trả tiền theo tháng thời hạn cả năm, sự phụ nhỏ, có muốn mở rộng phạm vi kinh doanh cá nhân một chút không?

Lâm Hiểu: Thưa ngài, tôi bán nghệ không bán thân.

Sau đó…

Lâm Hiểu: Ừm, ngài đừng lo lắng, đừng gồng lên như thế… Phải làm gì thì ngài mới thả lỏng được?

Phương Trì: À.

Lại sau đó nữa…

Phương Trì: Ừ, cậu đừng lo lắng, đừng đứng đờ ra như thế… Cách để thả lỏng… cậu qua dạy tôi đi?

Lâm Hiểu: QAQ!!!

Tấn công tới tấp làm sư phụ nhỏ sợ ngất.

***

Chú thích: Đã sửa từ “khiếm thị” ở giới thiệu, sẽ sửa lại ở trong truyện sau!: “mù” chỉ người bị mất khả năng cảm nhận thị giác một phần hoặc hoàn toàn; còn “khiếm thị” chỉ người sau khi điều trị thị lực mắt vẫn kém nhưng vẫn còn một phần thị giác ít ỏi.

Chú thích:
1. 1vs1, (không hẳn là) giới giải trí, nhân vật không có nguyên mẫu! Miếng bánh ngọt tình yêu chốn đô thị, nhẹ nhàng không ngược.
2. Thụ là người mù, hai mắt chỉ cảm nhận được một chút ánh sáng, thân tàn nhưng chí không tàn.
3. Trong truyện có đề cập đến một lĩnh vực cần kiến thức chuyên môn cao, nếu có bug mong mọi người bỏ qua cho.
4. Truyện không có tính tham khảo, cũng không hề kỳ thị nhóm người đặc biệt trong xã hội, mong mọi người chú ý cho!

Danh sách chương

Bình luận truyện