Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 47



Dù biết rằng đội trưởng Phương chỉ đang nói đùa nhưng hai lỗ tai của sư phụ Tiểu Lâm vẫn đỏ bừng cả lên.

Hát ru à, một trong những thần khí dỗ ngủ.

Thật hả trời, đừng có coi em thành con nít được không?

Dù sao thì… sắp ngủ cùng nhau tiếp rồi.

Nghĩ tới đây, Lâm Hiểu lén lút đặt tay lên trái tim đang bắt đầu nhảy cà tưng không quy luật, lẳng lặng tẩy não bản thân: “Kiềm chế kiềm chế kiềm chế! Sư phụ Tiểu Lâm mày kiềm chế chút đi!”

Vào nhà, Lâm Hiểu được Phương Trì dẫn đi, tiềm thức mặc định là sẽ bước về phía phòng khách ở tầng một, ấy thế mà vừa vào trong Phương Trì vẫn nắm tay cậu không ngừng bước, rẽ một cái, đi thẳng tới cầu thang xoắn ốc bằng gỗ.

Lâm Hiểu rất mẫn cảm với khoảng cách và vị trí, cậu dừng lại trước thềm cầu thang, thắc mắc hỏi: “Đi đâu vậy ạ?”

Phương Trì đang xách túi của cậu, hắn đáp: “Về phòng.”

Lâm Hiểu càng khó hiểu hơn, giơ tay lên chỉ về hướng bên cạnh: “Hồi trước em vẫn ở phòng này mà?”

“Ừ.” Phương Trì trả lời, sau đó bật cười: “Nhưng từ đêm nay sẽ không thế nữa.”

“Vậy…”

Phương Trì: “Lên tầng hai, ngủ phòng ngủ chính với anh.”

Lâm Hiểu giật mình, mấp máy môi, nhất thời không biết phải nói gì.

Thế này… có gọi là từ khách biến thành chủ không vậy?

Có ổn không vậy?

Ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn ngoài sảnh phủ xuống đầu như tấm lụa mỏng màu vàng ấm áp, phủ xuống đường nét khuôn mặt của Phương Trì như mềm hẳn đi. Hắn kéo Lâm Hiểu lại gần, cười nói: “Ngày nhớ đêm mong, khó khăn lắm mới có thời gian ở riêng với em, nào có chuyện để em ngủ lại phòng cho khách được… đúng không, bạn trai?”

Hai chữ này thoát khỏi đầu lưỡi Phương Trì vừa chậm rãi vừa dịu dàng, ẩn chứa chút dỗ dành và chiều chuộng khó tả, Lâm Hiểu nghe mà sững người, sau đó khu vực nhạy cảm nhất của trung khu thần kinh như bị thiêu tới nóng bỏng, khuôn mặt cậu bỗng đỏ rực không thôi.

Một hồi sau, cậu mím môi, nhỏ giọng “ừ” một tiếng.

Đúng vậy, hiện giờ sư phụ Tiểu Lâm chính là… bạn trai của đội trưởng Phương mà!

Đây là lần đầu tiên Lâm Hiểu lên căn phòng ở tầng hai, trước khi lên cầu thang, Phương Trì báo cho cậu biết cầu thang có tổng cộng ba mươi tám bậc làm bằng gỗ thật, lúc qua bậc thứ hai mươi sẽ có một đoạn ngoặt nhỏ, độ rộng của bậc thang từ bậc số hai mốt sẽ hơi hẹp lại, nhưng không sao cả, có hắn ở đây thì cực kỳ an toàn.

Lâm Hiểu gật đầu, mặc Phương Trì cầm tay mình dắt về phía trước.

Đi lên tầng hai, Phương Trì đặt túi xách của Lâm Hiểu xuống, dẫn cậu đi từ đầu đến cuối làm quen với cách bài trí của cả tầng.

“Đi hết cầu thang sẽ vào phòng khách, à… là phòng khách người ta hay gọi ấy, phòng khách không bày nhiều đồ, chỉ có một bàn gỗ thấp, đằng sau là một bộ ghế sô pha, nhưng hai bên ghế sô pha có bày hai bình sứ thanh hoa họa tiết núi non, khá cao, em đi ngang qua để ý đừng va vào.”

Lâm Hiểu gật đầu, Phương Trì dẫn cậu đi hai vòng quanh phòng khách, cậu nhớ kĩ vị trí đặt và khoảng cách của số lượng đồ đạc ít ỏi trong phòng, sau đó đi về phía hai chiếc bình sông núi to lớn, vươn tay ra lướt nhẹ qua bề mặt sứ tinh xảo.

Không biết Lâm Hiểu nghĩ tới gì, ma xui quỷ khiến hỏi: “Cái bình này… có quý không?”

Phương Trì liếc nhìn cậu, thuận miệng đáp: “Không quý bằng em nên cẩn thận đấy.”

Lâm Hiểu: “…”

Lại bị động nghe đội trưởng Phương thả thính.

Cũng hơi ấm lòng.

Tiếp đó Phương Trì dẫn Lâm Hiểu ghé qua từng phòng một trên tầng hai, đi vài vòng từ phòng ngủ chính lớn nhất tới phòng ngủ phụ và phòng sách, nơi mà Lâm Hiểu hiếm có cơ hội bước vào, và mãi tới một tiếng sau thì Lâm Hiểu mới hoàn toàn khám phá xong cách bài trí của tầng hai.

Cậu theo chân Phương Trì vào phòng ngủ, uống cốc nước ấm đội trưởng Phương đưa, cảm giác kiểm soát được môi trường xung quanh khiến Lâm Hiểu thoải mái hơn hẳn.

Cảm xúc bịn rịn chia xa với sư phụ sư mẫu và những mâu thuẫn trong lòng kể từ lúc ra khỏi nhà đã từ từ bị sự im lặng của Phương Trì xua tan.

Đội trưởng Phương có phép thuật để làm cậu vui vẻ và yên lòng.

Phòng ngủ chính của Phương Trì rất lớn, không chỉ có phòng tắm mà ngoài phòng có cả một khoảng sân thượng rộng rãi thoáng mát, nghe Phương Trì kể thì phóng tầm mắt ra ngoài ban công có thể trông thấy phố phường rực rỡ ảnh đèn.

Phương Trì đem bộ đồ ngủ màu xanh đã được giặt sạch về phòng đặt vào lòng Lâm Hiểu, đoạn hỏi: “Nhớ phòng tắm sắp xếp thế nào không?”

Lâm Hiểu cầm cốc uống nước, đáp: “Có ạ, ngoại trừ diện tích lớn hơn thì có vẻ như… cách sắp xếp khá giống phòng tắm ở tầng dưới, bồn rửa tay và bồn tắm cũng ở vị trí đó.”

“Sư phụ Tiểu Lâm thật thông minh.” Phương Trì xoa đầu cậu, lấy cốc nước trong tay cậu, nói tiếp: “Vậy đi tắm đi, đồ rửa mặt cũng ở vị trí cũ, em sẽ không gặp vấn đề gì.”

Lâm Hiểu gật đầu, cầm áo ngủ đứng dậy, cậu biết Phương Trì đang nhìn mình, cậu ngừng lại một nhịp, bất ngờ hỏi: “Vậy… anh…”

Phương Trì bật cười, “Anh chỉnh dây guitar đã, em vào trước đi.”

“… Vâng.”

Nhìn sư phụ Tiểu Lâm vào phòng đóng cửa xong Phương Trì mới cầm cây guitar đang dựa vào góc tường qua, tùy tiện ngồi xuống giường, đầu ngón tay thon dài lướt nhẹ qua dây đàn, những giai điệu êm tai theo đó mà vang lên.

Nhưng… chỉnh dây đàn chỉ là cái cớ, thật ra hiện giờ Phương Trì hơi hồi hộp.

Không ngờ thứ cảm xúc này sẽ xuất hiện trong lòng mình, chính đội trưởng Phương cũng cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.

Nhưng cảm nhận của hắn sẽ không lừa hắn, không ngờ sau hai mươi ba năm sống tự do tự tại hắn lại có được một trải nghiệm khó tin là “hát đơn” cho bạn trai nhỏ mình nghe, Phương Trì cảm thấy… không thể tưởng tượng nổi.

Hắn chưa từng viết riêng một bài hát nào cho bất kỳ ai.

Cũng không hề… có kinh nghiệm hát riêng cho ai nghe.

Phương Trì nằm vật ra nệm, híp mắt nhìn ánh đèn trên đỉnh đầu, tự nói với bản thân, “Chậc, lần đầu tiên… tiến lên đội trưởng Phương.”

Không lâu sau tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, thêm một lát thì Lâm Hiểu mở cửa bước ra, mặc bộ đồ ngủ cùng kiểu với Phương Trì cùng với mái tóc ẩm ướt và đôi mắt trong veo.

Phương Trì đứng dậy đặt guitar sang bên, bỗng nhiên càng hồi hộp hơn vừa rồi.

Lâm Hiểu bước lại gần, thử hỏi: “Em tắm rửa xong rồi, anh… đi tắm đi?”

Đội trưởng Phương lặng lẽ nhíu mày.

Câu nói này… sao nghe như một lời mời không thể giải thích được vậy.

“Từ từ.” Phương Trì nói: “Sấy tóc cho em đã.”

Hắn kéo Lâm Hiểu ngồi xuống giường, lấy máy sấy đặt trong tủ đồ ở phòng tắm rồi cắm điện, trong tiếng gió ù ù của máy sấy, đầu ngón tay thon dài lướt qua mái tóc Lâm Hiểu. Trong gió ấm, người trước mặt lặng yên rũ mắt, trái tim đang đập vội vàng của hắn dần bình tĩnh lại.

Sấy khô xong, Lâm Hiểu đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Vừa rồi anh có nói đừng ngoài ban công của phòng có thể quan sát được cảnh đêm của thành phố?”

Phương Trì: “Ừ, sao vậy?”

Lâm Hiểu ngượng ngùng cười, “Vậy mình đi hóng gió khô tóc được không?”

Cả người Phương Trì như hẫng lại, trái tim như bị một chiếc kim mảnh xuyên qua.

“Hóng gió khô tóc” chỉ là cách nói lái, Phương Trì biết điều Lâm Hiểu thực sự muốn nói là… ngắm thử.

Cho dù Lâm Hiểu chưa từng thể hiện một cách lộ liễu nhưng những xúc cảm tiếc nuối không thể nói rõ ấy vẫn luôn lắng lại trong lòng cậu.

Phương Trì suy nghĩ một chốc, đoạn kéo tay cậu nói: “Đi, anh Trì dẫn cưng đi ngắm cảnh đêm.”

Lâm Hiểu theo chân hắn ra ban công, gió đêm mát lạnh từ bốn phương tám hướng ập tới, bầu không khí ban đêm thiếu đi cái ồn ào náo nhiệt của ban ngày, yên tĩnh mà ẩm ướt.

Chung quanh ban công có hàng rào bảo vệ, ngay bên cạnh là một chiếc sô pha hai người ngồi, Lâm Hiểu quỳ ngồi trên đệm mềm, tay nắm lan can, khép hờ hai mắt.

“Anh Trì, ánh đèn có đẹp không?”

“Đẹp.”

“Trông thế nào… anh có thể tả cho em nghe không?”

Người bên cạnh im lặng hồi lâu, đột ngột nói: “Không, em tự nhìn đi.”

Lâm Hiểu ngơ ngác quay sang, ngay lúc cậu đang muốn hỏi mình phải nhìn kiểu gì thì Phương Trì đứng bật dậy bỏ đi, lại nhanh chóng quay trở lại.

Người kia lại nắm lấy tay cậu, Phương Trì chần chờ lên tiếng: “Anh…”

Một tay Phương Trì nắm tay cậu, một tay cầm chiếc đèn sợi đốt, hạ giọng nói: “Anh không biết có thể hay không, nhưng cảnh đêm đẹp như vậy, không làm thử thì thật đáng tiếc.”

Lâm Hiểu há miệng sửng sốt, đột nhiên nghĩ tới gì đó, giọng nói cũng lạc đi: “Ý anh là…”

“Ừ.” Phương Trì cọ mu bàn tay vào má cậu, “Chẳng phải vẫn còn… phản xạ rất nhỏ? Anh có hỏi ý kiến một vị bác sĩ có uy tín rồi, “khả năng đặc biệt” của em sẽ không hiệu quả trong ánh sáng quá mạnh, nhưng nếu… trong hoàn cảnh tương đối sáng thì có lẽ… sẽ có sự bất ngờ?”

Nói xong chính hắn cũng không rõ mà bật cười: “Anh cũng không dám hứa chắc sẽ thành công, được thì mừng, mà không được thì… cũng đừng thất vọng quá, được không em?”

Mắt cậu bỗng mỏi nhừ, Lâm Hiểu ngơ ra, rồi gật liền hai cái, “Được!”

“Vậy… em nhắm mắt lại đi, anh đếm ba, hai, một xong thì mở ra.”

Lâm Hiểu hít sâu một hơi, từ từ nhắm mắt lại, hai hàng mi khẽ run run, thứ run run chính là những khát vọng nhỏ vụn mà nóng bỏng và những mong mỏi không thể diễn tả nổi.

Phương Trì bật đèn dây tóc lên hướng về khuôn mặt trắng nõn của Lâm Hiểu, hắn thở ra một hơi, sau đó hạ giọng đếm…

“Ba, hai, một!”

Lâm Hiểu mở bừng mắt, rồi khóe mi cậu vô thức run rẩy.

Phương Trì nhanh chóng dịch nguồn sáng đi, giọng cũng lạc đi: “Nhìn phía trước!”

Khoảng không trắng mờ trước mắt bỗng biến mất, Lâm Hiểu đảo đồng tử nhìn về phương xa, một giây sau…

Có lẽ là ảo giác sinh ra do sự ám thị tâm lý quá mạnh mẽ, hoặc có lẽ… là thật!

Trong nháy mắt đó, giữa bóng đêm thăm thẳm, ánh sáng lộng lẫy của mênh mông đèn điện chợt lóe lên trong mắt cậu!

Chỉ một giây rồi vụt tắt.

Lâm Hiểu không thể tin nổi trừng lớn hai mắt, mãi lâu sau cũng không thể hoàn hồi.

Mãi tới khi giọng nói mang ý thăm dò của Phương Trì vang lên bên tai: “Ừm… Sao rồi? Có thấy…”

Còn chưa nói xong thì Lâm Hiểu đột ngột đứng bật dậy, lao mạnh vào lồng ngực hắn!

Tâm lý vui vẻ và sự dứt khoát khiến lực lao cực kỳ lớn, quán tính gây ra cũng mạnh, cú chạm quá đỗi bất ngờ khiến Phương Trì không kịp chuẩn bị tinh thần, cái đèn dây tóc đang cầm trong tay rơi xuống đất cái “cộp”, hắn ngã nhào vào ghế sô pha, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc kịp giang tay ôm lấy người kia.

Lâm Hiểu tựa đầu vào ngực hắn, siết chặt áo Phương Trì tới trắng bệch cả khớp ngón tay, cả cánh tay cũng run lên theo, cậu mở miệng, chất chứa những xúc động khó tả, câu từ cũng lộn xộn: “Em, em… hình như em nhìn được! Anh Trì… em nhìn được…”

Vụt đến vụt đi, như biển sao mênh mông mơ hồ.

Khung cảnh tuyệt vời ấy, trong cái sự mông lung không chân thật ấy, vạch ra một dải sáng nơi đáy mắt âm u tĩnh lặng từ rất lâu của cậu.

Lòng bàn tay Phương Trì từ tốn vuốt ve sống lưng gầy gò của Lâm Hiểu, bấy giờ đầu lưỡi cũng tê cứng lại.

Đối với Lâm Hiểu mà nói, khung cảnh tuyệt vời thoáng qua rồi lụi tàn kia chỉ là một món quà bất ngờ ngoài ý muốn. Nhưng đối với Phương Trì, niềm vui và sự phấn khích Lâm Hiểu thể hiện ra lúc này chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của hắn.

Lâu thật lâu sau, Lâm Hiểu dần ổn định lại cảm xúc, trán cậu tựa vào trái tim Phương Trì, nhỏ giọng thỏ thẻ: “Cảm ơn anh Trì, em…”

Phương Trì ôm cậu dựa vào lưng ghế mềm, cười trêu: “Đừng nói vậy, hai ta phải cảm ơn cái đèn dây tóc đó.”

Lâm Hiểu phì cười.

Phương Trì vỗ vai cậu, hắn im lặng một chốc, lại nghĩ tới chuyện chính đêm nay, đột ngột lên tiếng: “Ừm… Anh, có một bài hát… em có muốn nghe thử không?”

“Dạ?” Lâm Hiểu ngẩng đầu khỏi lồng ngực hắn, “Bài gì ạ, “Mad Blind”?”

“Không phải.” Phương Trì đỡ cậu ngồi tử tế, trả lời: “Một bài hát anh mới viết, nghe thử nhé?”

Lâm Hiểu cười đồng ý: “Được ạ!”

“Thế em ngồi một chốc, anh… đi lấy guitar.”

Phương Trì về phòng ôm guitar ra, Lâm Hiểu cứ tưởng hắn sẽ lại ngồi cạnh mình, thế mà mấy giây sau vẫn không nghe thấy tiếng bước chân lại gần, ngay sau đó lại là những giai điệu du dương từ nơi không xa truyền vào tai cậu.

“Anh Trì?”

Phương Trì ngồi bệt xuống đất gần Lâm Hiểu, ôm guitar cười đáp: “Khoảng cách này khá tốt, hẳn là có thể biểu diễn hay hơn, anh… đây là lần đầu anh hát bài này, em nghe tạm nhé.”

Lâm Hiểu sửng sốt: “Lần đầu tiên? Hát cho em nghe?”

Phương Trì thầm nhủ nào chỉ có mỗi vậy, bài hát này còn viết cho em nữa kìa. Nhưng câu này nghe hơi buồn nôn, đội trưởng Phương khó khăn nuốt lại, chỉ nói: “Ừm… Vậy anh bắt đầu nhé.”

Lâm Hiểu gật đầu, một giây sau, giai điệu và thanh âm trong trẻo theo gió đêm văng vẳng vào tai cậu, theo sau đó là giọng hát chậm rãi và dịu dàng của Phương Trì.

“Bến đò đã kinh qua / bao bão táp mưa sa

Giang hồ hỗn loạn / thế gian đầy ghê tởm

Sao trăng đối gió / chẳng thể đợi chờ

Phải chăng nhung nhớ / nét duyên dáng của bóng hồng năm xưa

Sông núi lãng quên / đao thương gươm gãy họa nỗi sầu

Chấm mực đen / đàn Không cô độc hóa phong lưu

Âm mưu dương mưu / ngày tàn hay đêm vắng

Chẳng kịp quay đầu / bóng người vẫn dịu dàng như xưa

Khói lên lặng ngắm / chuyện nhân gian không hồi kết

Mưa rơi / viết nốt hỉ bi

Lẳng lặng mà ca

Đừng lỡ mất đôi mắt đa tình của người

Vong Xuyên cuồn cuộn chảy, trầm mê kiếp ngàn năm

Nâng ly đối gió / cô độc kiên cường

Tình si chẳng dài

Chỉ muốn trao cho người đôi mắt đa tình”

Giai điệu xưa cũ thanh thoát uyển chuyển, tiếng đàn đơn độc, ca từ và giai điệu hài hóa rất tự nhiên, Phương Trì thấp giọng cất tiếng hát, mãi khi đầu ngón tay hạ xuống nốt nhạc cuối cùng mới ngẩng đầu lên, nhìn ra trước mặt.

Lâm Hiểu ngồi trên chiếc ghế sô pha màu trắng sữa, cậu sững người, lâu thật lâu không thể hoàn hồn.

Phương Trì đặt guitar xuống bước qua, nhéo nhéo khuôn mặt đã bị gió đêm thổi tới mát lạnh của cậu, khe khẽ cười: “Sư phụ Tiểu Lâm hoàn hồn lại nào.”

Bấy giờ Lâm Hiểu mới ngơ ngác ngẩng đầu, nắm lấy bàn tay bên má mình, trúc trắc hỏi: “Bài này là…”

“Bài hát chủ đề phim.” Phương Trì ăn ngay nói thật, lại dừng một chút, cười nói: “Nhưng có thêm ý đồ riêng của anh thôi.”

Không phải mượn hoa dâng Phật, mà là hát chính trong ca khúc này, vì sư phụ Tiểu Lâm mà hát.

Hiện nay chúng ta thường hiểu câu thành ngữ: “Mượn hoa dâng Phật” là dùng thứ của người khác để đem tặng, tặng không xuất phát từ cái tâm, ý nghĩa gần giống với câu “Của người phúc ta”. Cách hiểu này thực ra hoàn toàn trái ngược với nội hàm chân thực của nó. Chữ “hiến” trong câu “Tá hoa hiến Phật” không chỉ có nghĩa là cúng dường, dâng cúng trên bề mặt, mà còn tượng trưng cho lòng thành tín xả thân cầu Phật. “Tá hoa hiến Phật”, mấu chốt không phải là “hoa”, mà là cái tâm chí thành xả bỏ hết thảy. Ở đây mình đoán là thiên về nghĩa “Của người phúc ta”.

Lâm Hiểu kéo tay hắn đứng dậy, khóe mắt đỏ hồng: “Viết cho em?”

Phương Trì: “Ừ, ừm… Có hay không?”

Lâm Hiểu gật chậm mà chắc, khe khẽ hỏi: “Bài hát này tên gì ạ?”

Phương Trì mỉm cười đáp: ““Mắt đa tình”.”

Mắt đa tình.

Chớp mắt vạn năm, ngóng đợi kề bên.

Cái lướt nhìn thoáng qua lúc mới gặp, chính là đôi mắt không thể nào quên ấy.

Lâm Hiểu không đáp.

Không ngờ sư phụ Tiểu Lâm lại chẳng nói gì, Phương Trì ho nhẹ một tiếng, đột nhiên thấy lo lắng: “Sao em không nói gì?”

Lâm Hiểu không đáp, hồi sau chỉ thấy cậu hít sâu một hơi, đoạn đứng dậy nhón chân hôn lên môi hắn.

Phương Trì bỗng nín lặng.

Một chiếc hôn thật nhẹ, Lâm Hiểu trở về vị trí cũ, Phương Trì rũ mắt xuống, nhìn vào đôi mắt sáng trong lấp lánh của cậu, bật cười hỏi: “Thế này có sao không?”

Lâm Hiểu không thốt được thành tiếng, chỉ có thể gật đầu thật mạnh.

Phương Trì im lặng thở dài, choàng tay qua tấm lưng gầy gò của cậu, cằm tựa lên mái đầu mềm mại của người đối diện, cười nói tiếp: “Thế sư phụ Tiểu Lâm có thể… hôn lại được không?”

Gió đêm mát mẻ thổi tóc mái Lâm Hiểu lộn xộn, đôi mắt cậu long lanh như mặt nước mùa thu, sự cảm động và ấm áp trong lòng bỗng hóa thành nhiệt độ nóng hổi trên khuôn mặt, cậu gật đầu, mang theo cõi lòng tràn ngập vui vẻ và rung động, một lần nữa kiễng chân lên.

Mà trong nháy mắt cậu hơi ngẩng đầu lên ấy, nụ hôn nóng bỏng của Phương Trì hạ xuống.

Cánh tay đang vòng trên lưng thoáng siết chặt, Lâm Hiểu bị kéo về phía trước một bước, cả người ngã vào lồng ngực Phương Trì, trong khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau đó, trái tim cậu cũng hóa rối bời theo.

Cái hôn này của Phương Trì quá mạnh bạo, chẳng có chút kiềm chế nào so với trước đó.

Môi kề môi cọ xát tương trợ, Lâm Hiểu bị hôn tới mụ đầu, không khí trong phổi càng ngày càng ít, cậu không thở nổi nữa, chỉ có thể nghẹn ngào thốt ra mấy tiếng.

Trong tiếng hô hấp rối loạn, cuối cùng Phương Trì cũng chịu buông tha đôi môi cậu, Lâm Hiểu nắm được cơ hội để hít thở.

Tay cậu bá cổ Phương Trì, đầu hơi nghiêng đi, há miệng thật to để hấp thu luồng không khí mới mẻ, còn âm thành khàn khàn của Phương Trì ghé vào tai lại tựa như một lời nhắc nhở nguy hiểm nào đó: “Chỉ ba giây.”

Lâm Hiểu đã mất khả năng tư duy từ lúc nãy: “Cái, cái gì ạ?”

Phương Trì không trả lời, đôi mắt đen thăm thẳm khóa chặt trên gương mặt hồng hào của người trong ngực, rồi nhỏ giọng đếm ngược như hắn đã làm lúc hai người thử nghiệm “ngắm cảnh đêm”: “Ba, hai, một.”

Vừa dứt lời, dòng tư duy hỗn loạn của Lâm Hiểu không cả có cơ hội để tỉnh táo lại thì Phương Trì lại hạ một nụ hôn sâu xuống.

Chan chứa tình yêu, nồng đậm tình thương.

Trong khoảnh khắc lặng yên mà say đắm đó, Phương Trì không hôn người của hắn, không hôn môi của cậu ấy, mà là hồn của cậu ấy.

Tựa như ánh mặt trời hừng hực thiêu đốt dòng nước mát, từng chút, từng chút, lặng lẽ chảy xuôi dưới ánh trăng bàng bạc.

Ánh trăng sáng tỏ lả tả rơi từ phía bầu trời, thành thị mờ ảo ánh đèn cuốn lấy nhân gian trăm màu khói lửa, dư vị trần thế phủ mờ góc sân thượng, ủ ấm cả căn phòng.

Phòng ấm lặng thinh chìm trong dịu dàng.

Ngoài cửa sổ là ánh đèn của vạn nhà, buổi đêm chốn thành thị vẫn luôn nên thơ và đẹp đẽ như thế, mỗi ngọn đèn, mỗi vì sao, tất cả đều đang im lặng chờ đợi.

Trong phòng không một tiếng động, chỉ có thể nghe thấy những tiếng thở chầm chậm đang hòa vào nhau.

Phương Trì nhúc nhích chân đặt cạnh giường, người đang ngồi trên đùi hắn bỗng gồng lưng lên.

Cảm nhận được sự bất thường của Lâm Hiểu, Phương Trì kinh ngạc hai giây, bỗng ghé vào tai cậu cười khẽ: “Sư phụ Tiểu Lâm không chịu được hôn à?”

Lâm Hiểu không thể thốt nên câu, cậu lắc đầu bừa, tiếng thở càng trầm thấp hơn.

Âm thanh cõi lòng rung động nhỏ mà giòn giã, cứ bồi hồi tới lui trong ranh giới nứt gãy mãi, một hồi sau Lâm Hiểu mới nhả được mấy chữ ra khỏi kẽ răng, tiếng nhỏ như muỗi kêu, lại nghe rõ sự vụng về và vội vàng.

“Em, cha mẹ em… giờ, không ở đây…”

Cậu đã xấu hổ lắm rồi, dù đã được tiếp lửa cũng không thể nói được chuyện đó ra khỏi miệng.

Con tim Phương Trì bỗng mềm nhũn ra.

Trước mặt đội trưởng Phương là sư phụ Tiểu Lâm của hắn, cậu ấy ngây thơ đến thế, trong sáng tới vậy.

Tình nguyện, thật thà giao phó hết thảy cho hắn, cả yêu thương, cả tình nghĩa, thậm chí là khát khao có thể nhìn thấy mọi thứ.

Lần trước hắn từ chối là vì không phải thời điểm thích hợp, hắn không nỡ khiến Lâm Hiểu phải chịu thiệt thòi.

Mà giờ đây thiên thời địa lợi nhân hòa thế này lại từ chối thì càng thiệt cậu ấy hơn.

Phương Trì nào có chuyện không cam lòng, cậu đã muốn thì tại sao hắn lại không cho.

Một lát sau, Phương Trì bỗng nhiên hạ môi hôn lên khuôn mặt vẫn nóng bừng của Lâm Hiểu, khẽ thì thầm: “Thế anh… chào hỏi nhé?”

Trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, Lâm Hiểu miễn cưỡng lắm mới nặn ra được một dấu hỏi chấm.

“Chào hỏi?”

Ngay bây giờ… trong trạng thái này, chẳng lẽ còn muốn báo cáo với cha mẹ cậu chuẩn bị á hả?

Nhưng ngay sau đó là tiếng cười khẽ của Phương Trì, còn chưa kịp hỏi ra khỏi miệng thì đột nhiên thấy bên hông mát lạnh.

Lâm Hiểu: “!”

Cậu không nhìn được, nhưng ngay lúc này đây mọi giác quan như được phóng đại tới hết cỡ.

Như lông quạ mềm mượt ẩn trong tầng mây bông xốp, mang theo chút dỗ dành an ủi để trấn an tinh thần.

Lâm Hiểu nghiến chặt răng, hô hấp và nhịp tim lại loạn tùng phèo.

Đội trưởng Phương cũng không có kinh nghiệm trong chuyện này, không khác mấy gái lớn lên xe hoa… lần đầu tiên, ngay khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng và đôi mắt ầng ậc nước đó của Lâm Hiểu, hắn bỗng thấy má mình hơi nóng lên.

Hai giây sau đó, Lâm Hiểu đột nhiên mở lớn hai mắt.

Phương Trì nắm giữ hoàn toàn của cậu, cái tên này bụng đầy ý xấu nhưng tim ấm, miệng độc tim lành, nhưng lúc này đây trong đáy mắt khiến người ta si mê ấy lại đong đầy ý cười thuần túy.

Lần đầu gặp mặt, lịch sự bắt tay.

Đầu ngón tay hơi cong lên, Phương Trì khàn giọng cười, cất tiếng chào hỏi: “Xin chào!”

Phương Trì tay thần nhặt hoa, Lâm Hiểu lòng như tơ vò.
Tác giả có lời muốn nói:

19: Khụ khụ khụ… À thì, có ba chuyện cần nói: Thứ nhất là tui viết lời linh tinh đó, lúc cập nhật cũng không định tinh chỉnh từng từ, chỉ đành để đội trưởng Phương cõng cái nồi trình độ sáng tác bài hát ẩu tả này của tui vậy; Thứ hai: Tình tiết sư phụ Tiểu Lâm “nhìn” được trong thoáng chốc ở trên không có bất kỳ lý luận khoa học nào cả, tôi chỉ lợi dụng ánh sáng tương đối để viết đại khái thôi, hoàn toàn không có ý định thiếu tôn trọng y học chuyên khoa đâu, nếu có gì sai sót thì mong các bạn đọc trong ngành tha thứ cho; Thứ ba: Cập nhật lần thứ chín… tui đã gồng hết sức, thật đấy…

Đội trưởng Phương: Tôi đang làm gì thế này, sao cảm thấy như làm gì cũng bị khóa thế~

Sư phụ Tiểu Lâm: Em nói thật đó, phải cập nhật bằng đó lần, em thực sự tò mò chị đã làm gì…