Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 33: Không một ai có thể tỉ mỉ với cậu như Phương Trì



Không một ai có thể tỉ mỉ với cậu như Phương Trì.

Ba ngày sau, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế ở Thượng Hải, Lâm Hiểu và nhóm của hắn đã đến điểm biểu diễn tiếp theo trong chuyến lưu diễn.

Bởi vì lần này không đi theo đội và công tác bảo mật được thực hiện rất cẩn thận nên chuyến bay từ Ninh Hải đi này yên bình một cách hiếm có, trái ngược hoàn toàn với hoàn cảnh lúc xuất phát.

Lâm Hiểu đã có vết xe đổ từ lần trước, thân là “người bên cạnh” của nghệ sĩ đang nổi tiếng, độ tự giác và tính mẫn cảm của cậu không chỉ tăng vọt lên một bậc. Trước khi xuất phát cậu đã trang bị khẩu trang mũ mão đầy đủ, lại đeo thêm một cái kính râm đen bự che khuất hơn nửa khuôn mặt, giấu đi đôi mắt lấp lánh như nước mùa thu sau hai mắt kính, cậu đã rút ra được bài học, không để Phương Trì phải gặp phiền phức không đáng có nữa.

Dù có bị chụp trúng thì cánh nhà báo có thể viết gì?

Đội trưởng CALM – Phương Trì xuất hiện ở sân bay với một “sinh vật không xác định” giống đàn ông?

Với cả mới đây còn biết được “sở thích” của đội trưởng Phương không giống người khác, Lâm Hiểu thậm chí còn định nhờ Tiểu Du tìm tạm cho mình một bộ tóc giả rồi đội lên đầu, tình nguyện biến mình từ “sinh vật không xác định” thành “người phụ nữ bí ẩn”, ít nhất thì… rất an toàn!

Dù sao Phương Trì không thích con gái, viết sao cũng là tin giả hết!

Cũng may trợ lý Tiểu Du còn đủ lý trí, kịp thời bóp chết ý tưởng này của cậu từ trong trứng nước.

Lâm Hiểu võ trang hạng nặng bước ra khỏi sảnh, khoảnh khắc ấy, Phương Trì đang đứng chờ ở cổng trực tiếp sáng bừng hai con mắt mù lòa, đội trưởng Phương mở miệng ra là khẩu nghiệp hiếm khi bị cứng họng, nhìn trên dưới trái phải một hồi mới thử thăm dò: “Lâm… Lâm Hiểu?”

Đậu má sư phụ Tiểu Lâm của tôi đâu rồi?!

Lâm Hiểu gật đầu, bình tĩnh cẩn trọng “ừ” một tiếng, nghĩ một hồi lại bổ sung thêm câu để an ủi: “Lý do an toàn, khiêm tốn vẫn hơn.”

Phương Trì: “…”

Thay đổi kinh hồn, chân thành cảm ơn.

Trước là Ninh Hải gần biển, giờ là Thượng Hải được bao quanh bởi sông nước.

Thượng Hải có bốn mùa rõ rệt, hạ nóng đông lạnh. Độ tháng tám nóng bức, nhiệt độ cao đỉnh điểm, đứng ở sân bay một hồi mà gió nóng cứ phả vào người. Mọi ngóc ngách của thành phố Thượng Hải này đều ồn ào ngột ngạt, dù chỉ mặc độc cái áo phông quần jean nhưng bịt kín thế này khiến mồ hôi mồ kê của Lâm Hiểu vã ra hết đợt này đến đợt khác, tranh nhau làm ướt nhẹp lưng áo.

Công ty cho xe bảo mẫu tới đón, đậu ngay trước cổng sân bay, cho dù chỉ đi có một trăm mét thôi mà tới lúc yên vị ở ghế sau xe, hàng mi nấp sau kính râm của Lâm Hiểu đã ướt đẫm co thành một nhúm.

Phương Trì đi sau cậu, lên xe cũng sau cậu, thấy cậu ngồi vào hàng ghế cuối, bước chân hắn hơi khựng lại, sau đó tiến lên hàng ghế trước rồi ngồi xuống.

Lâm Hiểu: “…”

Người vừa nóng vừa hậm hực.

Đội trưởng Phương thật là… nói là làm, quân tử nhất ngôn.

Nhớ lại mấy ngày trước, vừa lên xe Lâm Hiểu vươn tay ra theo thói quen, nhưng thứ cậu nắm được không phải cái cổ tay quen thuộc trong trí nhớ.

Không biết bắt đầu từ bao giờ, Phương Trì đã để Tiểu Du thay thế cho vị trí của mình, cho cậu ta cẩn thận chăm nom Lâm Hiểu cả đoạn đường này.

Mà chính hắn thì lùi lại nhường cho người đức độ hơn, buộc bản thân phải thể hiện một “anh Trì tri kỷ” thật đúng cách, bề ngoài thì vẫn bình tĩnh thong dong, thực tế thì lúc nào cũng nhắc nhở cậu – Cậu nhìn xem, tôi chính là một anh Trì khéo hiểu lòng người như thế đấy.

Biết cậu muốn giữ một khoảng cách nên tôi quyết định nhượng bộ lui binh, công khai cho cậu một không gian yên tĩnh, cho nên tôi sẽ không quấy rầy nhiều nữa.

Nhìn như quan tâm chu đáo lòng người ấm áp, thực ra-

Như người uống nước, ấm lạnh tự biết.

Lâm Hiểu âm thầm nghiến răng.

Vứt cái đống ỷ lại này cho chó ăn cho rồi, bà cha anh cái gì mà đồng chí tốt!

*hảo cơ hữu

Sư phụ Tiểu Lâm tức cái lồng ngực.

Đội trưởng Phương tiếp tục im lặng, âm thầm tạo vấn đề.

Khi sự thân mật đã trở thành một thói quen, cán cân vốn có đột ngột bị phá vỡ, hai kẻ đứng ở hai bên đầu cán cân tình cảm, có ai lại không cẩn thận từng li từng tí, có ai lại không bước từng bước khó khăn chứ.

Tài xế là nhân viên trong đoàn đội của công ty đã tới đây từ trước, cũng đã rất quen thuộc với họ. Xe từ từ chuyển bánh, Tiểu Du ngồi ghế cạnh tài lập tức bật radio, câu được câu chăng nói chuyện phiếm với tài xế, Phương Trì cởi chiếc khẩu trang đen, tiện tay ném lên mặt bàn đang chất một đống đồ, đợi mãi cũng không nghe thấy người phía sau có động tĩnh gì, nhịn lại nhịn rồi không chịu được phải nghiêng đầu ra sau nhìn đối phương.

Lâm Hiểu bất động tựa lưng vào ghế, cả người vẫn y hệt lúc ra khỏi sân bay, trang bị vẫn treo nguyên si trên người, cho dù trong xe có bật điều hòa nhưng phần tóc lộ ra sau mũ lưỡi trai đã hoàn toàn ướt đẫm.

Phương Trì không lên tiếng nhưng hàng lông mày đã nhíu lại tạo ra một rãnh sâu giữa trán, vài giây sau vẫn quyết định mở miệng, nhẹ nhàng nói với người phía sau: “Lên xe là ổn rồi, cởi mũ với khẩu trang ra đi.”

Lâm Hiểu đang cúi gằm đầu bỗng ngẩng phắt lên, khuôn mặt bị bịt kín nhìn chằm chằm hàng ghế trước mấy giây, sau đó-

Đột ngột quay ngoắt sang một bên!

Hứ!

Phương Trì: “…”

Phụt.

Cảm nhận được phía trước có luồng gió yếu ớt, Lâm Hiểu ngơ ngác một hồi, Phương Trì quay ra sau, cánh tay dài duỗi tới cởi mũ của cậu ra, ném sang cái ghế trống bên cạnh.

Phương Trì: “Khẩu trang với kính, cậu tự cởi hay để tôi?”

Tính tình của sư phụ Tiểu Lâm trước giờ chỉ cứng được ba phút, nghe vậy cũng sững người, nhưng dù sao trong lòng vẫn còn lửa giận, thế là cậu chầm chậm chuyển động như một thước phim quay chậm, gỡ món bảo vật đang che kín khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi xuống.

Khuôn mặt tuấn tú lại hiện ra trước mặt, đôi gò má trắng trẻo ửng hổng, chóp mũi và trán lấm tấm mồ hôi, Phương Trì nhìn cậu vài giây, lặng lẽ quay đầu lại.

Má nó đáng yêu vãi chưởng!

Chiếc xe lao bon bon trên cầu vượt bắc qua con sông, nửa tiếng sau, họ dừng lại trước một chuỗi khách sạn quốc tế năm sao được xây dựng bên sông.

Thượng Hải là siêu thành thị, là trung tâm kinh tế, đầu mối giao thương quốc tế quan trọng, nền kinh tế ở đây đã phát triển ở mức vượt bậc, là một thành phố cởi mở và hội nhập, chính vì vậy mà nó trở thành nơi đóng quân lâu dài của những minh tinh trong ngành giải trí. Trên bờ sông của thành phố, trong những khu chợ khổng lồ, thậm chí là quán bar quán ăn đêm, dân chúng gặp được minh tinh đang hot trên đường dễ như đi chợ, bởi vậy mọi người cũng không ngạc nhiên lắm, nghệ sĩ cũng vui vẻ xả hơi.

Trong mấy ngày biểu diễn ở Thượng Hải, Phương Trì đã chuẩn bị trước tinh thần sẽ bị chụp trên đường hoặc bị yêu cầu ký tên lúc đang đi, chỉ cần bước ra khỏi cửa xoay khách sạn thì vụ này trăm phần trăm sẽ xảy ra, cho nên hiện giờ rất thoải mái tự đắc.

Trương Viễn đã làm xong thủ tục check-in từ trước, sau khi vào khách sạn, nhóm họ trực tiếp vào thang máy di chuyển tới tầng được chuẩn bị riêng cho CALM.

Thang máy “Đinh” một tiếng dừng lại ở tầng mười sáu, Tiểu Du không cần ai sai xử, tự giác nhận trọng trách làm người dẫn đường cho sư phụ Tiểu Lâm, một tay kéo vali, một tay chủ động dắt Lâm Hiểu, ai mà ngờ lại-

Nắm vào khoảng không.

Sư phụ Tiểu Lâm nghênh ngang tự tin, cửa thang máy vừa mở thì nhấc chân bước thẳng ra ngoài, anh dũng hiên ngang tiến về phía trước.

Phương Trì đứng sau lưng Tiểu Du, vừa ngước mắt nhìn lên thì thấy người kia đã đi được ba, bốn mét.

Phương Trì giật mình, huyệt thái dương nảy lên một cái, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc không thèm quan tâm tới khuôn phép giữ khoảng cách là vàng nữa, nhanh chóng vượt qua người Tiểu Du, chạy thẳng tới bóng hình đang mù quáng tiến về phía trước kia.

Nhưng-

Rầm-

“Cẩn thận!”

… Vẫn trễ một giây.

Ở góc cua đối diện thang máy có bày một chậu hoa tiếp khách rất bự, cao gần bằng cơ thể của một người trưởng thành, dưới đáy của chậu hoa đan bằng sợi mây là một khối hình vuông cố định, trên nền đất là những bông hoa theo mùa nở rộ trong mùa xuân xinh tươi, rực rỡ đằm thắm, khoe sắc khoe hương, lại bị sư phụ Tiểu Lâm va mạnh vào từ phía chính diện khiến hoa lá rơi lả tả, vương đầy lên đầu lên vai cậu, tựa như muốn nói-

“Anh bạn à, anh bạn có nhìn đường không vậy?”

Sư phụ Tiểu Lâm bưng cái trán, lảo đảo lùi lại hai bước, liên tục cúi người xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi-”

Còn chưa kịp nói xong thì một lực cực mạnh từ phía sau kéo giật tay cậu lại, âm thanh ngùn ngụt lửa giận của Phương Trì vang lên bên tai: “Đi nhanh thế làm gì, quên mất bản thân không nhìn được gì à?! Va vào đâu, cho tôi xem!”

Lâm Hiểu sững người, bấy giờ mới hất bàn tay đang kìm kẹp mình của hắn ra, sự bực bội cất giấu trong lòng suốt mấy ngày nay hiện giờ đã hóa thành một sự uất ức không thể diễn tả thành lời, một người trước giờ vẫn hiền lành ít nói không ngờ lại có lúc bật ra những âm điệu hung hăng như thế: “Nào có, chỉ sợ có người quên thôi! Tôi va vào đâu cũng không phiền ngài nhìn, không phiền ngài tốn công tốn sức quan tâm!”

Hử?

Phương Trì ngây ra, nụ cười bỗng xuất hiện trên khóe môi, thế này là giận đấy à?

Kính xưng đã lâu không gặp cũng xuất hiện kìa.

Vậy xem ra giai đoạn trị liệu trước đây đem lại hiệu quá khá khả quan, giờ là lúc tăng thêm lượng thuốc, rồi dồn một liều thật mạnh.

Phương Trì nín cười, nghiêm giọng nói: “Không cần tôi phí công phí sức quan tâm? Được rồi- Tiểu Du!”

Cậu chàng trợ lý nho nhỏ đứng bên cạnh, may mắn được chứng kiến cảnh tượng sư phụ Tiểu Lâm dám cứng đối cứng trực diện với đội trưởng Phương mà há hốc mồm, ánh mắt nhìn về phía Lâm Hiểu hóa thành sự kinh sợ xúc động đậy như gặp người trời, bị Phương Trì gọi một tiếng thì mang theo ba phần e ngại bảy phần sùng bái chạy bước nhỏ tới: “Anh Trì, sao thế ạ!”

Phương Trì: “Đưa sư phụ Tiểu Lâm về phòng.” Sau đó còn cố ý nhấn thật mạnh từ cuối, “Làm phiền cậu.”

Tiểu Du không nói gì, làm bộ như không nhìn thấy giữa hai người này đang giấu giếm cái gì đó tình ngay lý gian, miệng vẫn vui cười hớn hở nói “Hông phiền hông phiền”, rồi kéo sư phụ Tiểu Lâm đi… bằng dây đeo balo.

Đội trưởng Phương đứng ngay cạnh lạnh lùng nhìn, trợ lý Tiểu Du với hai con mắt tinh tường như công an phường này sao có thể đi tìm đường chết vô tư kéo cổ tay Lâm Hiểu được chứ?

Lâm Hiểu mím môi, lồng ngực phập phồng, hồi lâu sau mới bình tĩnh được, nhỏ giọng nói: “Đợi đã, đụng vào người ta thì cũng phải xin lỗi một tiếng chứ!”

Tiểu Du: “Này thì-”

Sư phụ Tiểu Lâm hít sâu một hơi, đối mặt với chậu hoa tiếp khách: “Thực sự rất xin lỗi, hai mắt tôi không tốt, tại tôi hấp tấp!”

Cậu gật đầu, không đợi đối phương đáp lại.

Đang định mở miệng nói tiếp thì nghe thấy Phương Trì nhàn nhạt lên tiếng: “Chậu hoa bảo không sao.”

Tiểu Du: “Phụt-”

Lâm Hiểu: “…”

Nỗi buồn lớn bao nhiêu, giả vờ không xấu hổ.

Mặt mày đỏ bừng, quay đầu đi biến!

Tiểu Du đứng cạnh: “Phụt há há há… Sư phụ Tiểu Lâm chờ tôi!”

Phương Trì đi theo sau họ, chậm rãi ung dung vòng qua hành lang, để lại từng bước chân nhẹ nhàng.

Nhưng trong lúc lựa phòng, mâu thuẫn một lần nữa tăng lên.

Tầng mười sáu của khách sạn có tất cả chín phòng, trừ bốn phòng của những thành viên khác trong ban nhạc đã đến trước và một phòng của Trương Viễn ở ngoài thì chỉ còn thừa bốn phòng trống, ai cũng biết Phương Trì thích yên tĩnh nên lần nào vào khách sạn cũng thống nhất để lại căn phòng ở hành lang cho hắn, còn lại ba phòng, một là sát vách phòng Phương Trì, một là đối diện, căn còn lại… cách một khoảng xa so với ba căn phòng trống này, nhưng lại nằm ngay đầu hành lang.

Như hồi ở Ninh Hải thì đương nhiên Lâm Hiểu sẽ ở phòng cách vách hoặc phòng đối diện với Phương Trì, nhưng lúc Tiểu Du hỏi Lâm Hiểu chọn phòng nào thì Phương Trì đang tựa trên bức tường hành lang bỗng mở miệng nói: “Thôi, chọn căn ở gần cửa thang máy nhất đi, cũng tiện cho sư phụ Tiểu Lâm ra vào.”

Đội trưởng Phương một mình gánh nguyên cả đoàn phim, biên kịch, đạo diễn, diễn viên, nhạc nào cũng nhảy, nhưng cái cách lèo lái kịch bản này thực sự khiến Tiểu Du đứng ngoài hóng cũng cảm thấy rất hoang mang, giờ phút này cậu ta đã không đoán nổi ý vua nữa… Anh Trì cố ý đó hả, nghiêm túc à?

“Ặc…” Thế là trợ lý Tiểu Du cẩn thận khéo léo lại phải hỏi lại ý kiến của sư phụ Tiểu Lâm, ai mà ngờ vừa quay đầu thì lời định nói đã kẹt cứng trong cổ họng.

Cậu ta nhìn thấy hốc mắt Lâm Hiểu đỏ lên.

Cho dù không biết hai người này đang chơi cái trò tình thú gì, lại đang chơi cái kịch bản thương cho roi cho vọt nào, nhưng khi thấy Lâm Hiểu im ỉm đỏ ửng hai mắt, còn gắng gượng quật cường quay đầu sang bên, Tiểu Du có hơi mềm lòng: “Anh Trì, này…”

Phương Trì nhìn Lâm Hiểu, ý cười bình thản trên mặt lúc rồi đã biến mất hoàn toàn ngay khi nhìn thấy hai khóe mi đỏ ửng của Lâm Hiểu, một hồi sau mới nhíu mày buồn bực. trầm giọng nói: “Căn đối diện.”

Nói rồi không ở lại thêm, quẹt thẻ đẩy cửa, quay về phòng của mình.

Lực tay mạnh tới nỗi suýt thì làm cái thẻ phòng cong cả queo lên.

Tiểu Du như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, do dự quay sang Lâm Hiểu: “Vậy ờm, sư phụ Tiểu Lâm… chúng ta…”

“Về phòng ạ.” Đôi mắt Lâm Hiểu vẫn còn đọng lại một tầng nước loang loáng, phản chiếu lại ánh sáng của bóng đèn dài trên hành lang, vỡ vụn như những viên tinh thể lóng lánh, nhưng cậu vẫn mỉm cười với Tiểu Du, giọng rất nhẹ: “Làm phiền anh Tiểu Du giúp em quẹt thẻ.”

Tiểu Du thở dài, thầm nhủ tại sao mình lại dính tới chuyện của hai người này.

Tối đầu tiên ở Thượng Hải, năm thành viên của CALM gặp lại nhau, thực đơn bữa tối của khách sạn vô cùng phong phú với nhiều món ăn đa dạng. Tuy nhiên, vì lần này không bao hết khách sạn nên mấy người họ vẫn rất cẩn thận, phát huy một trăm phần trăm độ nhạy cảm của người nổi tiếng, không ai muốn xuống nhà ăn để khiêu khích người ta nhìn, cuối cùng quyết định để khách sạn cho nhân viên phục vụ đưa bữa tối lên phòng họp của tầng mười sáu.

Năm thành viên trong đội và Trương Viễn cùng vây quanh bàn họp chọn bừa một chỗ ngồi xuống, Tiểu Du dẫn Lâm Hiểu đi chầm chậm vào phòng.

Bên cạnh Phương Trì trống không không một ai ngồi, tất nhiên là mấy người này cố ý để chỗ lại cho Lâm Hiểu, Tiểu Du dẫn Lâm Hiểu vào, ai ngờ vừa đi được hai bước, Lâm Hiểu bỗng dưng dừng lại, dường như nhận ra được gì liền nghiêng đầu nói với Tiểu Du: “Em… ngồi chỗ khác đi ạ.”

Chỉ bằng một câu này đã khiến cả đám đang ngồi nhao nhao nhìn qua.

Mà Phương Trì thì đang tựa lưng trên ghế, ánh mắt vẫn dừng lại ở đĩa salad nhỏ sốt chua trước mặt.

Tiểu Du đảo mắt một vòng, nhìn Phương Trì vẫn lặng im không mảy may biểu cảm, lại nhìn sắc mặt trắng bệch lạnh lẽo của Lâm Hiểu mà khó xử: “Ờm… Không còn chỗ nào cả…”

Bàn dài mười người, rõ ràng còn hơn nửa chỗ trống.

Để hợp logic thì bàn này mỗi bên có 10 ghế nhé, raw chỉ ghi như trên

Nhất thời không khí trong phòng họp như gió giật dông thổi, mọi người quay mặt nhìn nhau, Tiền Tùng chớp chớp mắt như co giật, trao đổi ánh mắt hỏi thăm Phương Trì: “Anh đại, ý ông là thế nào?”

Phương Trì trả lại cậu chàng một ánh mắt “kệ tôi khó ở đi”.

“Khụ, đây đây đây, ngồi chỗ này!” Thời điểm quan trọng thì anh quản lý vẫn đáng tin nhất, Trương Viễn kéo cái ghế trống bên cạnh ra, cố tình làm Lâm Hiểu có ảo giác có người vừa rời chỗ, “Chỗ này gần đồ ăn nè, tiện lắm!”

Lâm Hiểu gật đầu với hướng vừa phát ra âm thanh, nhàn nhạt đáp: “Cảm ơn anh Viễn.” Sau đó vịn vào mép bàn dài, từ từ đi tới.

Khi bước qua người Phương Trì cũng không dừng lại.

Phương Trì nghiêm mặt, quanh người hiện lên luồng khí người sống cút giùm, tay cầm nĩa ăn siết chặt.

Bữa ăn đầu tiên ở Thượng Hải có thể nói là bình yên không gợn sóng, hương vị rất đặc biệt.

Trong bữa cơm, Trương Viễn phổ biến đơn giản kế hoạch công việc và sắp xếp lịch tập luyện, rõ ràng chỉ là một bữa ăn nói chuyện bâng quơ, lại bởi vì khuôn mặt âm trầm không mở miệng từ đầu tới cuối của Phương Trì mà các thành viên khác trong đội chỉ biết mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả vờ ngoan ngoãn như mấy con chim cút lặng lẽ mổ cơm, không khí trong phòng căng tới nghẹt thở, trông như thể cuộc họp quan trọng của các cổ đông chuẩn bị cho công ty lên sàn niêm yết.

Lâm Hiểu ngồi yên bên bàn dài, cũng không phiền Tiểu Du phải chia thức ăn cho, cậu tự gắp đồ ăn- trước mặt là món gì thì cả bữa này cũng chỉ ăn mỗi món đó.

Cậu chỉ một mực rũ mắt, biểu cảm bình tĩnh lạnh nhạt, những tưởng như người vừa rồi suýt mất khống chế cảm xúc ở trước cửa thang máy là một người hoàn toàn khác, cả người như đang ngồi thiền trong một lớp tường pha lê vô hình cực bự, hoàn toàn ngăn cách với thế giới phồn hoa bên ngoài, thanh tâm quả dục, không thiết vui buồn.

Cuối bữa cơm, Trương Viễn nhớ ra phải nói chuyện chính, nói với Phương Trì: “Quên nói cho cậu, bộ trống mới của cậu đã được vận chuyển về nước rồi, tôi để bên hậu cần hàng không chuyển sang bên đây luôn, ngày mai nhân viên công ty sẽ vận chuyển tới địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc… Yên tâm, trong quá trình các cậu diễn tập thì sân bãi sẽ được đóng lại hoàn toàn, hậu cầu của chúng ta bên này cũng sẽ sắp xếp người ở lại hậu trường, bảo bối của cậu sẽ được an toàn.”

Bộ trống mới này của Phương Trì được đặt làm ở Đức, giá cao tới mức suýt làm Trương Viễn tăng xông ngay tại chỗ, độ cao và góc đặt từng bộ phận của dàn trống đều được thiết kế theo chiều cao của Phương Trì và thói quen lúc chơi trống của hắn, thứ nhất là để nổi bật nhãn hiệu cá nhân của đội trưởng Phương, thứ hai là… để giúp đỡ cái tật đau vai gáy khó chữa của vị này.

Phương Trì chỉ nhạt nhẽo “ừ” một tiếng.

Trương Viễn nhân cơ hội hỏi tiếp: “Nhân tiện gần đây cổ tay với vai gáy cậu sao rồi, sau điểm Thượng Hải này sẽ được nghỉ một thời gian dài, nhưng mà sau đó nữa lại có ba tuần diễn ngoài trời nữa, mật độ công việc dày đặc thế này có ổn không?”

Phương Trì đặt đôi đũa trong tay lên cái gác đũa sứ trắng, lạnh lùng đáp: “Không chết được.”

Trương Viễn: “…”

A Di Đà Phật, vầy là tốt rồi vầy là tốt rồi.

Xử lý xong bữa tối, thành viên trong đội về phòng nghỉ, Tiểu Du đưa Lâm Hiểu về phòng, sắp xếp lại một đống thiết bị trị liệu vật lý đã ký gửi, đoạn đánh tiếng với Phương Trì đang ở phòng đối diện, xác nhận không còn chuyện gì cần đến mình liền trở về tầng của bản thân.

Sau khi Tiểu Du rời đi, Lâm Hiểu dựa vào cửa từ từ trượt ngồi xuống thảm, ngọn đèn trên đầu rọi xuống mái đầu và sườn mặt, trượt xuống cần cổ gầy gò chui vào trong cổ áo, cậu hơi cúi đầu, nhất thời không biết phải làm sao.

Cậu không biết “căn phòng xa hoa” mà Tiểu Du nói trông ra sao.

Nhà vệ sinh ở đâu, giường ngủ ở đâu, phòng khách ở chỗ nào, bố cục trong phòng ra sao, nội thất như thế nào, cậu hoàn toàn không biết.

Không phải Tiểu Du không nhắc trước, chỉ là không một ai có thể tỉ mỉ với cậu được như Phương Trì.

Lâm Hiểu hít một hơi thật sâu, đầu chôn vào khuỷu tay, thầm nghĩ…

Cứ như thế, hôm nay còn có thể làm trị liệu vật lý như bình thường sao?

Cậu sẽ ra ngoài kiểu gì, sẽ quay về kiểu gì?

Không chỉ căn phòng xa hoa này mà còn cả kết giới vô hình mà đôi bàn tay ngọc ngà của Phương Trì đã vạch ra trước cậu.

Tự lừa mình dối người cũng chỉ là ảo tưởng ngoài mặt, trong không gian tĩnh lặng không người này, cậu có thể nghe được tiếng lòng mình đang âm thầm gào thét.

Cậu bị mê hoặc, mang theo một nỗi khát vọng bí ẩn loanh quanh tại chỗ, cậu sợ nếu tiến thêm một bước sẽ bị chìm sâu trong vực thẳm không đáy.

Những ý nghĩ ngông cuồng chẳng biết đã bén rễ từ bao giờ, chúng sinh trưởng quá mạnh mẽ, còn cậu lại chẳng có can đảm để thừa nhận nó một cách trực tiếp.

Nên đừng hỏi nữa, có hỏi thì cũng là cậu tự làm tự chịu.

Trong căn phòng đối diện, Phương Trì chân trước vào phòng, Tỉnh Hàn chân sau vào theo.

Phương Trì: “Chuyện gì?”

Tỉnh Hàn giúp hắn đóng cửa, ngồi xuống chiếc ghế sô pha gần cửa sổ sát đất: “Tâm sự tí nhé?”

Phương Trì liếc y, bước tới chỗ đặt tủ lạnh rồi lấy ra hai chai nước.

Tỉnh Hàn dựa vào đệm lưng mềm mại của ghế ngồi, nhận chai nước nhưng không mở, đặt sang một bên rồi lấy gói thuốc từ trong túi ra, rút một điếu ngậm trên môi.

Phương Trì khẽ nhíu mày: “Sao lại hút, hút cho hại cổ họng à?”

Tỉnh Hàn châm lửa, rít một hơi thật sâu, một làn khói trắng phiêu phiêu tản đi, lộ ra khuôn mặt với nụ cười mỏi mệt, “Không sao, hút ít không hại, hồi trước lúc không có linh cảm để thiết kế cũng hay hút một điếu, sau này đổi sang làm nghệ sĩ thì cũng bỏ được một thời gian dài.”

Phương Trì im lặng hai giây, tiếp tục hỏi: “Bàn bạc xong với gia đình chưa?”

Ngón trỏ của Tỉnh Hàn hơi cong lên, gõ nhẹ lên điếu thuốc, y bất lực cười: “Nếu dễ như vậy thì tôi nào phải trường kỳ kháng chiến như thế? Vẫn thế thôi, không ai nhường nhịn ai, chỉ phí công.”

Đáy mắt Phương Trì tối lại, khóe môi căng ra không phát biểu ý kiến.

Tốn càng nhiều thời gian thì sợi dây từ hai phía càng căng hơn, tới lúc đột ngột đứt ra thì cả hai bên sẽ cùng bị tổn thương.

Một khủng hoảng đang ngấm ngầm nổi lên trong ban nhạc, đội trưởng Phương mình lại hãm sâu trong vòng xoáy tình yêu, rắc rối bên trong và bên ngoài kết hợp vào nhau đủ để khiến người ta lo lắng bực bội.

Điếu thuốc trong tay Tỉnh Hàn cháy được một nửa, tàn thuốc nhỏ dài rơi vào trong gạt tàn, Tỉnh Hàn tiện tay dụi tắt phần còn lại, mũi chân đá đá Phương Trì, cười nói: “Thôi khỏi lo, so với tôi thì ông vẫn nên xử lý chuyện của bản thân trước đi.”

Phương Trì liếc y, ngầm hiểu ý đối phương: “Đây mới là mục đích thực sự của buổi nói chuyện nhảm nhí với tôi giữa đêm hôm khuya khoắt à?”

Toàn là người thông minh, không cần phải nói quá nhiều, thế là Tỉnh Hàn vào thẳng vấn đề: “Sao, chiến tranh lạnh à?”

Phương Trì: “Chiến tranh lạnh thì xa quá, ông dùng từ đúng một chút… Đây chẳng phải là tôi đơn phương bị ghét à?”

Tỉnh Hàn buồn cười: “Không, mà chứ sao cái giọng ông u oán như kiểu- rất… để ý vậy?”

“Shh…” Phương Trì hít sâu, nhíu mày khó hiểu đáp: “Ông thôi đi, tôi không phải Lâm Hiểu, tôi không biết rốt cuộc bắt đầu từ bao giờ, tại sao lại thế này, trong lòng mấy ông tôi là một thằng cặn bã thích đùa giỡn tình cảm người khác như thế à?”

Tỉnh Hàn hơi hứng thú, tỏ vẻ xin rửa tai lắng nghe.

“Đầu tiên là Trương Viễn, tiếp theo là ông, có khi mấy đứa Tiền Tùng cũng ngứa ngáy trong lòng nhưng không dám hỏi, sao nào, tôi bộc lộ tình cảm chân thành thế này không đủ rõ ràng sao?”

Tỉnh Hàn phì cười, đáp lại vì quá rõ ràng nên khiến người ta không thể tin nổi, dù sao quanh người đội trưởng Phương nồng cái mùi tay trong tay với tay phải sống hết đời, thực sự làm người ta không tin nổi hắn sẽ thật tâm thật lòng với người chỉ mới quen được một tháng.

Phương Trì dùng giọng điệu âm u đáp lại, tổ cha ông mới phải sống cả đời với tay phải, trái phải hợp sức, hưởng phúc một đời.

“Nghiêm túc nào.” Trước khi đội trưởng Phương tổ lái như ma tốc độ trên đường cao tốc, đề phòng mình hoa mắt chóng mặt say xe, Tỉnh Hàn kịp thời đạp phanh, “Chờ mãi mới tới ngày cây vạn tuế nhà ông nở hoa, thế mà giờ hai người các ông lại chơi trò khỉ gì, như chơi đồ hàng, tôi nhìn mà sốt ruột giùm.”

“Sốt ruột thì kéo ông vào chơi cùng ha, tôi làm cha cậu ấy làm mẹ, cho ông một gia đình ấm áp, tiện thể giải quyết vấn đề cấp bách của ông luôn.”

“Cút.” Tỉnh Hàn đấm một phát lên bả vai Phương Trì, “Tôi thấy ông mới trải thì có! Bình thường thì phóng đãng cho sướng vào, đáng đời gặp phải sư phụ Tiểu Lâm cứng như rơm khô, cho ông biết thế nào gọi là mùi đời.”

Phương Trì xoa xoa bả vai, cười khổ thừa nhận: “Im đi, nói câu này xong tôi cũng chẳng biết phải phản bác thế nào.”

“Là sao?”

“Ý là…” Phương Trì nhàn nhạt trần thuật: “Tôi tỏ tình, cậu ấy từ chối, tôi lùi lại, cậu ấy chần chờ, tôi tiến lên, cậu ấy do dự- Nôm na là vậy đấy.”

Tỉnh Hàn: “Hai người các ông…”

Phương Trì: “Hử?”

Tỉnh Hàn: “… Nhảy tăng gô tôi tiến anh lùi à?”

Phương Trì giật mình, tự tưởng tượng trong đầu rồi cười như nắc nẻ.

“Thôi thôi, đúng là kiểu thế đấy.”

Tỉnh Hàn thở dài, bật cười: “Giờ tôi tin ông thật lòng rồi.”

Phương Trì ngừng cười, nhíu mày: “Bởi vì tôi nhảy và xoay vòng?”

Tỉnh Hàn: “Bởi vì suốt bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng thấy ông cười vui vẻ như vậy vì một người khác.”

Phương Trì sững người.