Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 40: Mình thực sự rất thích anh ấy



Mình thực sự rất thích anh ấy.

Sáng sớm ra khỏi nhà thì trời quang mây tạnh nắng nhẹ hiu hiu, thế mà tới giữa trưa thì đất trời mịt mù, mây đen từ phía nam ùn ùn kéo tới, trời muốn đổ cơn mưa.

Phương Trì nhìn chân trời xám xịt, nói: “Hôm nay tới đây thôi, thời tiết khá xấu, ai về nhà nấy đi.”

“Anh đại, đừng nói thế.” Tiền Tùng há mồm cười rất thèm đòn, “Mới nửa buổi đã muốn giải tán rồi á hả? Ông vẫn còn là đội trưởng Phương năm ấy, người mà gió táp mưa sa vẫn vững tay trống thúc vào đít tụi tôi, không cho phép tụi tôi được lười biếng đó hả? Sao tự dưng hiền lành dịu dàng dữ vậy, anh em chúng tôi hơi bị không quen đó nha…”

Phương Trì liếc cậu ta một cái, ngay lập tức quay về trạng thái bình thường, “Muốn ở lại à? Được thôi, những người khác giải tán, cho Tiền Tùng ở lại quét dọn vệ sinh, coi như tiết kiếm phí dọn dẹp cho đội viên, thay mặt anh Viễn xin cảm ơn ông.”

Nói xong, mặc kệ nhóc hát chính đần cả mặt không tin tưởng cuộc đời ở lại, đám người còn lại thì cười phơ lớ tới rớt sạch nhân tính, chăm chăm hóng hớt drama không sợ biến căng, ung dung thu dọn đồ đạc cá nhân chuẩn bị ra về, hắn kéo Lâm Hiểu, nghênh ngang ra khỏi cửa.

Tháng tám nói mưa là mưa, hai người vừa mở cửa lên xe thì trời bất ngờ ào ào đổ mưa như trút nước.

Lâm Hiểu nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, lo lắng hỏi: “Lái xe trong thời tiết này có an toàn không? Hay là chúng ta đợi một lát, mưa bớt nặng hạt thì đi?”

“Không sao.” Phương Trì vươn người sang thắt dây an toàn giúp cậu, đỉnh đầu sượt qua chiếc cằm trắng nõn đẹp đẽ của Lâm Hiểu, đoạn ngồi thẳng người lại, cười trấn an cậu, “Tin tưởng kỹ thuật lái xe của anh Trì, có thể đưa cưng qua mọi gió mưa bão bùng.”

Mấy ngày nay đã học được khá nhiều ngôn ngữ mạng trên weibo, sư phụ Tiểu Lâm xin phát biểu: “…”

À ờm, ý anh là, kỹ thuật lái xe nào cơ?

Tất nhiên là không hỏi câu này được rồi, hỏi ra thì chẳng khác gì tự chui đầu vào rọ.

Tuy nhiên, ỹ nghĩ bất chợt vọt qua đầu này lại khiến Lâm Hiểu giật nảy mình.

Trời đất ơi, chẳng trách người xưa có câu gần mực thì đen gần đèn thì rạng, cậu mới qua lại với Phương Trì được bao lâu chớ, thế mà đã vô tình bị đồng hóa với cái bản chất dăm ngầm đen tối của Phương Trì sao?!

Nguy hiểm quá!

Anh Trì quá cao tay, cảnh báo phải tránh xa!

Sư phụ Tiểu Lâm âm thầm rớt mồ hôi mẹ mồ hôi con.

Xe nổ máy, Phương Trì đạp chân ga, chiếc xe xuyên qua màn mưa, lao vào đất trời mù mịt.

Vì lý do thời tiết nên tốc độ xe cực kỳ chậm, Phương Trì nhàn nhã khoác một tay lên bánh lái, bâng quơ hỏi người bên cạnh: “Ăn cơm trưa đã, cậu muốn ăn gì?”

Lâm Hiểu lắng nghe tiếng mưa không ngớt bên ngoài cửa sổ xe, đoán thử xem mưa đang nặng hạt hay mưa nhỏ, nghĩ nghĩ hai giây, đáp: “Thời tiết thế này thì chúng ta về nhà ăn nhé?”

“Được.” Phương Trì nói: “Muốn ăn g-”

Lâm Hiểu bất ngờ hỏi ngược lại: “Anh ấy, đừng lúc nào cũng hỏi ý tôi, anh có muốn ăn món gì không?”

Phương Trì sững sờ, vô thức đáp: “Tôi không có ý kiến, ăn gì cũng được.”

“Được.” Lâm Hiểu gật đầu, nhỏ giọng nói: “Về nhà đi, tôi nấu cho anh.”

Bánh ngọt từ trên trời rơi xuống, nện xuống đầu đội trưởng Phương một cú choáng váng, một bên chân mất kiểm soát đạp phanh thật mạnh, chiếc siêu xe màu xám gần như khựng lại ngay lập tức giữa cơn mưa gió.

Tốc độ bị giảm về không một cách đột ngột, quán tính kéo cơ thể Lâm Hiểu ngã nhào ra trước, Phương Trì quả quyết vươn tay ra chặn trước ngực cậu trong thế ngàn cân treo sợi tóc, dây an toàn giữ chặt Lâm Hiểu tại chỗ, đợi tới khi cậu ngồi vững lại thì Phương Trì mới mở miệng, giọng điệu phập phồng bất ổn: “Cậu… vừa nói gì?”

Lâm Hiểu thở hắt ra hai hơi, lấy lại bình tĩnh rồi trả lời: “Tôi nói lát nữa sẽ nấu cơm trưa cho anh, à, nhưng mà về nhà phải băng bó cho cổ tay của anh nữa… Lúc nãy bị sao vậy, sao lại phanh gấp thế?”

Phương Trì cho xe đậu lại ven đường luôn, ngoài trời mịt mù, mưa giăng kín lối, trong xe cũng thiếu ánh sáng, Phương Trì nhìn Lâm Hiểu đang từ từ quay mặt về phía mình, con ngươi hắn đảo qua, nhỏ giọng hỏi: “Cậu… muốn nấu cơm trưa… cho tôi?”

Lâm Hiểu gật đầu, đôi mắt xinh đẹp của cậu vẫn long lanh nước nhưng chẳng có tiêu điểm, “Phải… À, tôi… có thể làm được một vài món ăn hàng ngày đơn giản, nhưng mà, phải phiền anh giúp tôi làm quen với vật dụng trong nhà bếp của anh trước… Sao thế?”

Phương Trì trầm ngâm một chốc, bất ngờ hạ thấp giọng hỏi cậu: “Lâm Hiểu, cậu biết rõ những ý nghĩ thầm kín của tôi đúng không.”

Chủ đề bỗng quay ngoặt ba trăm sáu mươi độ, Lâm Hiểu không hiểu tại sao đội trưởng Phương lại có thể bẻ lái từ bữa trưa sang thẳng những tâm tư khó nói giữa hai người, cậu ngạc nhiên chớp chớp mắt, do dự gật đầu, “Ừm, tôi biết.”

“Hơn nữa, cậu cũng đã nói rõ với tôi rằng cậu không có ý nghĩ đó, đúng không.”

Phương Trì nói rất chậm, ngấm vào trong tai, xót ở trong lòng cậu, lâu thật lâu sau, cậu mới cố phát ra một âm đơn: “Tôi…”

“Nếu đã không có ý đó thì đừng tiếp tục trêu chọc tôi nữa.” Câu nói bất chợt vang lên của Phương Trì không chứa đựng bất cứ cảm xúc nào, “Đầu tiên là lo lắng cho vết thương của tôi, sau đó ngầm đồng ý cho tôi hôn cậu như phát cuồng, hiện giờ lại nói muốn nấu bữa trưa cho tôi… Tôi thực sự không hiểu, rốt cuộc là thủ đoạn dụ địch xâm nhập của cậu quá cao tay hay là tôi học nghệ không tinh, theo đuổi cậu tới mất não, tại sao có đôi lúc tôi lại không nhìn thấu được cậu?”

Lục phủ ngũ tạng như bị một bộ móng sắt nhọn cào cấu, nó tung hoành phá phách, nó cào rách da rách thịt, nó moi gan móc phổi, trong nháy mắt ấy, Lâm Hiểu tưởng như toàn bộ cơ quan trong cơ thể mình đang kêu gào đau đớn, đôi môi bợt bạt dần, trông không khác gì sắc mặt cậu hiện tại.

Dụ địch xâm nhập ư?

Không, cậu không làm thế.

Cậu không thể làm theo ý mình, cậu kìm lòng không đặng.

Đường về nhà mịt mù trong màn mưa, gió lớn cuốn đi cơn mưa xối xả, nghe như tiếng khóc, tiếng gào, tiếng nức nở.

Đôi bàn tay của Lâm Hiểu vẫn níu chặt ở hai bên đầu gối, sau một hồi im lặng, cậu cất giọng run run hỏi Phương Trì: “Có phải anh cảm thấy tôi… không biết điều, rượu mời không uống, nhưng khi người ta không để ý tới mình nữa thì lại bấu víu lại gần, rất… rất nhạt nhẽo, và… và rất bỉ ổi?”

Một câu nói phần nhiều là tự trào phúng, lại len lỏi chút uất ức, hàng mày của Phương Trì nhíu chặt lại, trái tim như bị ai đấm từng hồi từng hồi, đau đến mức không thở nổi, “Không, tôi chưa từng nghĩ cậu như vậy.”

“Tôi chỉ sợ thái độ lúc gần lúc xa này của cậu khiến tôi bị ảo tưởng.”

Lâm Hiểu rũ mi, che đi đôi con ngươi ậng nước, tựa như chiếc xe hoàn toàn khép kín này, che kín đi mọi gió mưa bão bùng của thế giới bên ngoài có thể ập tới, nhỏ giọng hỏi: “Ảo tưởng gì?”

“Sẽ khiến tôi hoảng hốt nghĩ…” Phương Trì chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm vào đường cong càng thêm rõ nét dưới ánh sáng mờ ảo của cậu, hắn giơ một ngón tay ra, đẩy cằm của cậu lên, từ từ quay mặt đối phương về phía mình, mặt đối mặt, hắn gằn từng chữ: “Sẽ nghĩ… thật ra cậu cũng thích tôi.”

Cằm của Lâm Hiểu lại bị khống chế, cậu không còn chỗ để trốn khi đối mặt với Phương Trì, chỉ biết nhắm nghiền hai con ngươi lại.

“Thật đáng buồn khi nó chỉ là một ảo tưởng, nhưng từ trước tới giờ thôi không thích mập mờ với vấn đề này, cho nên…”

Trên người Phương Trì có một mùi hương nhàn nhạt, Lâm Hiểu không biết gì về nước hoa, cậu không biết đây là mùi hương gì, nhưng cậu cảm nhận được một cảm giác thơm mát mà lạnh lẽo, tựa như cơn gió mát lạnh thổi qua núi, tựa như tuyết dưới núi đang tan ra.

Ngay lập tức, cậu bị luồng gió lạnh ấy bao quanh, cả người như hừng hực một ngọn lửa.

Tầng tầng lớp lớp lửa và băng.

Cậu có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của Phương Trì đang dần tiến lại gần, giống như tối hôm qua, hơi thở của hắn phả lên gò má, lên chóp mũi… và đôi môi.

Lâm Hiểu siết chặt dây đai an toàn tới trắng bệnh cả khớp ngón tay, ngón tay cấu chặt lên vải sần của dây đai, gần như muốn chọc thủng nó: “Nên… nên gì…”

Sự thinh lặng trong xe dần nhuốm mùi mờ ám, độ ẩm trong không khí tăng lên quá cao, cái cảm giác ẩm ướt và khó chịu khiến người ta ảo tưởng rằng mình đang đứng trong màn mưa rả rích. Hô hấp của Phương Trì gần trong gang tấc, hắn nói chuyện, âm thanh trầm thấp dịu dàng chui vào trong màng nhĩ, bẻ lối rồi từ từ xâm nhập vào tận đáy lòng.

“Cho nên, tôi không kiềm chế được, muốn thử xem là thật hay giả.”

Lâm Hiểu càng run hơn, như một đứa trẻ biết rõ đáp án nhưng vẫn muốn hỏi, ngây thơ mà chân thành: “Thử thế nào?”

Phương Trì nhìn chằm chằm đôi con ngươi lấp lánh của người trước mặt, khẽ cười: “Sư phụ Tiểu Lâm, cắn môi nhé?”

Lâm Hiểu trợn to mắt, Phương Trì nghiêng người tiến lại gần.

Thời gian như thể bị kéo dài tới vô hạn, Lâm Hiểu không thể nhìn, nhưng những giác quan khác lại trở nên mẫn cảm tới bất thường trong giây phút này, sự mơ hồ trước mắt càng phóng đại sự kích thích tới trung khu thần kinh, đây là lần đầu tiên Lâm Hiểu nhận ra, hóa ra trong một số trường hợp, càng không nhìn thấy lại càng dễ dàng rung động hoảng hốt hơn.

Lồng ngực cậu bị một tảng đá lớn đè chặt lại, việc hít thở trở nên khó khăn, cậu há miệng ra thở theo bản năng, nhưng trong giây phút khi hé răng môi ra, cậu bất ngờ phát hiện Phương Trì đang tiến gần tới cánh môi.

Lâm Hiểu: “!”

Ngay trong khoảnh khắc Phương Trì nghiêng đầu sắp hôn xuống, cậu đột ngột quay mặt đi.

Cẩn thận thăm dò, trịnh trọng tiếp cận, một nụ hôn trân trọng tới mức gần như dâng lên một cách cung kính, cuối cùng lại bị bỏ lỡ tới đột ngột như thế.

Đôi môi ấm áp của Phương Trì chạm khẽ qua sườn mặt lạnh lẽo và tái nhợt của Lâm Hiểu, dừng lại cách cậu vài centimet.

Lâm Hiểu cắn chặt răng, gồng người, cổ nổi gân xanh, không dám quay đầu lại.

Đôi con ngươi của Phương Trì mập mờ những mảng sáng mảng tối, sâu trong đôi mắt ấy là một thứ cảm xúc đảo điên như ngọn lửa đang hừng hực cháy, chỉ là ngọn lửa này chỉ còn một đốm lửa yếu ớt, gió táp mưa sa khiến nó hoàn toàn bất lực, cuối cùng từ từ vụt tắt.

Người bên cạnh chầm chậm ngồi về vị trí cũ.

Đầu ngón tay vẫn luôn siết chặt dây an toàn của Lâm Hiểu khẽ động đậy, cậu nghe thấy Phương Trì bật ra tiếng cười trào phúng, bình tĩnh nói: “Thử nghiệm thất bại, Game Over.”

Lâm Hiểu cứng đờ người, quay đầu lại.

Phương Trì liếc cậu, mặt hắn đanh lại, chậm chạp mở miệng, giọng nói nhẹ tênh luẩn quẩn trong không gian nhỏ hẹp của xe hơi, len lỏi vào màng nhĩ Lâm Hiểu, huyệt Thái Dương nảy lên thình thịch.

“Chờ đợi đã lâu, cũng coi như đã cố gắng vất vả tính toán đủ đường, mà tới giờ thì tôi đã ngộ ra tất cả, dường như tôi… thực sự không hề tồn tại ở một ví trị đặc biệt trong lòng cậu.”

Phương Trì nói: “Lâm Hiểu, đây là lần cuối cùng.”

Sắc mặt của Lâm Hiểu càng trắng bệch hơn.

Một lần cuối cùng, quá thời hạn rồi.

Phương Trì giao cho mình tất cả sự dịu dàng, chờ đợi, tôn trọng, nhưng khi hắn ôm một tia hy vọng cuối cùng, không kiềm được lòng muốn thử thêm một lần nữa, hắn bỗng nhận ra… kết cục này, tựa như nước đổ lá khoai, một giấc mơ vô nghĩa.

Nhưng cũng may hắn đã thầm tự hiểu phần nào trong lòng, cho dù kết quả có là gì thì hắn đều chấp nhận, vì thế, dáng vẻ níu kéo bám riết không buông ấy, hắn không làm được.

Coi như là giữ lại cho bản thân chút mặt mũi cuối cùng đi.

Hắn có thể là CALM Phương Trì, có thể là ông chủ của cậu, thậm chí là thân mật hơn một chút, có thể là anh Trì có tình cảm rất đậm sâu với cậu.

Nhưng dường như… những xưng hô này dù có đặt trên người khác thì cũng chỉ là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, hắn rốt cuộc cũng chẳng thể trở thành duy nhất.

Hắn không hờn không oán, là bản thân hắn có không có cái phúc ấy.

Phương Trì hít một hơi thật sâu, khởi động máy một lần nữa, không ngờ trong tình huống này lại có thể đè nén được sự đau đớn sắp tràn ra ngoài hơi thở, chọc ghẹo trấn an Lâm Hiểu: “Sư phụ Tiểu Lâm, thả lỏng đi, tôi thử nghiệm thất bại mà, sao cậu lại căng thẳng vậy?”

Đối với cậu, đây chẳng phải là một sự giải thoát vô hình sao?

Chiếc xe lại hòa vào màn mưa, hai người ngồi trong xe im lặng, không tiếp tục trò chuyện với đối phương.

Đi được nửa đường, Phương Trì chợt nhận ra trong tình huống này mà đưa người ta về nhà thì không ổn, thế là hỏi Lâm Hiểu: “Tôi chở cậu về cửa hàng mát xa nhé?”

Hai bả vai Lâm Hiểu lặng lẽ run lên, cơ thể như rơi vào trạng thái mất trọng lực được ai đó kéo lên, mất hồn mất một hồi, mãi sau mới thoát được khỏi sự mê mang mà hỏi: “Anh bảo gì cơ?”

Phương Trì nhíu mày, lặp lại lần nữa: “Tôi bảo là, cậu muốn về nhà không? Tôi đưa cậu về luôn.”

Khóe môi Lâm Hiểu hơi cong lên, không phải một nụ cười, nó càng giống một sự đau buồn đến cực hạn, khóc không ra khóc, cười không ra cười, “Thôi, tối hôm qua bảo mát xa trị liệu mà vẫn chưa làm, qua nhà anh trước, làm xong thì tôi đi.”

“Được.” Phương Trì đồng ý nhanh gọn, bấm xi nhan, chạy về phía nhà mình.

Chiếc xe lái thẳng vào ga ra ngầm, tới khi vào được nhà cũng không ai bị dính mưa.

Phương Trì rót hai ly nước ấm, một ly đưa cho Lâm Hiểu, ly còn lại thì ừng ực uống hết, hắn đặt ly lên bàn, ngồi xuống ghế sô pha, đoạn lôi điện thoại ra hỏi cậu: “Muốn ăn gì, tôi gọi thức ăn ngoài.”

Phải chăng trời đang rất lạnh, cho dù có uống nước ấm thì sắc mặt và màu môi của Lâm Hiểu vẫn cắt không một giọt máu, cậu cầm ly thủy tinh, nhỏ giọng nói: “Gì cũng được, tiện là được.”

Ăn xong nhanh có thể mát xa trị liệu sớm.

Mát xa trị liệu xong sớm có thể yên tâm cuốn gói càng nhanh càng tốt.

Không phải là không muốn đối mặt với anh, chỉ là không thể nào đối mặt với sự hèn mọn của mình.

Phương Trì chọn một nhà hàng tư nhân gần nhà, đồ ăn nhanh chóng được đưa tới.

Sau khi nhân viên giao thức ăn đi, Phương Trì mang hộp cơm vào phòng ăn, Lâm Hiểu đặt ly thủy tinh trong tay lên bàn trà, đứng dậy, đảo gót đi.

Ngoài trời tiếng mưa vẫn liên miên không dứt, tưởng chừng như không muốn ngừng, trên trần nhà phòng ăn có treo một ngọn đèn vàng ấm áp, dưới ánh đèn điện, hai người ngồi đối diện nhau, mặt lặng như nước, cả bữa ăn không hề trò chuyện với nhau.

Bữa trưa này vừa im lặng vừa áp lực, ăn được nửa chừng, điện thoại đặt bên tay Phương Trì đổ chuông, hắn đứng dậy, thong thả bước qua một bên nhận điện thoại.

Lâm Hiểu cầm đũa, thở một hơi thật dài.

Không lâu sau, Phương Trì cúp máy quay về chỗ, hắn đứng bên bàn ăn, trong giọng nói có một chút do dự không rõ, “Anh Viễn gọi, bảo đi bàn ít chuyện làm ăn, có lẽ tôi phải ra ngoài một chuyến.”

Lâm Hiểu đặt đũa xuống, đứng dậy theo hắn, đáp: “Không sao, có thể mát xa sau khi anh về.”

“Ý tôi không phải vậy.” Phương Trì đau đầu nói tiếp: “Hay là hôm nay cứ vậy đi, không muốn cậu phải phí hơi đợi tôi, tôi đưa cậu về trước?”

Lâm Hiểu sững sờ, vô thức phản đối: “Tôi không đi!”

Phương Trì nhíu mày.

Lâm Hiểu hít một hơi thật sâu, kiềm chế cảm xúc nói: “Cứ để tôi đợi anh về, mát xa trị liệu… không thể hoãn lại nữa.”

Phương Trì khá khó chịu, hắn không yên tâm khi để Lâm Hiểu ở nhà một mình, nhưng Lâm Hiểu lại nói rất thuyết phục, tất cả đều vì sức khỏe của hắn, hắn lại không thể lạnh lùng bắt người ta ra ngoài, chỉ đành nói: “Vậy tôi gọi Tiểu Du qua đây với cậu.”

Không ngờ Lâm Hiểu lại lắc đầu, nói: “Không cần, anh phải đi bàn công việc, chắc chắn anh Tiểu Du phải đi theo để giúp đỡ, mình tôi ở nhà đợi anh được mà.” Ngừng một lát lại nói nói, “Với cả… tôi muốn đợi một mình, được không?”

Lâu thật lâu sau không thấy Phương Trì đáp, cuối cùng chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ bẫng của hắn: “Một mình cậu có ổn không?”

Lâm Hiểu gật đầu khẳng định.

“Thôi được rồi.” Phương Trì đi qua phòng khách, cầm cái áo khoác vừa tiện tay vắt trên lưng ghế lên, “Tôi sẽ về sớm.”

Lâm Hiểu lại ngồi về ghế, lần sờ tới đôi đũa mình vừa đặt xuống bàn, “ừ” khẽ một tiếng rồi tiếp tục xử lý cho xong bữa trưa dang dở này.

Phương Trì đứng trước thềm cửa thay giày, nhìn Lâm Hiểu một chốc rồi mở cửa ra ngoài.

Lâm Hiểu vẫn luôn cúi đầu, mãi cho tới khi tiếng đóng cửa vang lên, giọt nước mắt đã giấu tận sâu trong đáy lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Cơn mưa này kéo dài từ giữa trưa đến chập tối.

Lâm Hiểu ăn cơm xong thì ra ghế sô pha ngồi, yên lặng chờ đợi Phương Trì trở về trong căn phòng to lớn trống trải.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, tiếng mở cửa mãi vẫn không vang lên lần nữa.

Mới đầu Lâm Hiểu còn cầm điện thoại nghe chút tin tức nóng hổi trên Weibo, cậu muốn giết thời gian, nhưng đợi càng lâu, sự bất an trong lòng ngày càng rõ rệt.

Phương Trì bảo ra ngoài bàn công việc, anh ấy đi thế nào, lái xe sao? Trời mưa quá lớn, anh ấy lại đi vội, tới giờ cũng đã qua thời gian chiếu bản tin thời sự trong ngày, không những chưa thấy mặt mũi đâu mà cả điện thoại cũng không gọi…

Có đôi khi người dọa người không đáng sợ bằng tự mình dọa mình.

Ngón tay Lâm Hiểu vuốt ve màn hình điện thoại, cậu gần như đứng ngồi không yên nghĩ, nếu không… mình gọi điện cho Phương Trì? Dù sao chỉ cần xác định người ấy vẫn bình an là được.

Ý nghĩ này vừa mới nhảy ra, còn chưa kịp thành hình thì đã bị cậu bóp chết từ trong trứng nước.

Không ổn, thế này thì… hèn mọn quá.

Bức tường phòng vệ Lâm Hiểu cố gắng duy trì để mình không gục ngã đã mỏng manh và yếu ớt quá đỗi, nó lung lay, nó muốn đổ, cậu không thể cho phép bản thân xé vỏ kén hết lần này tới lần khác, rồi lại gục ngã trong tổ kiến ngàn dặm.

Đương lúc lòng rối như tơ vò, tiếng mở cửa ở cửa trước đột ngột vang lên, Lâm Hiểu gần như đứng dậy ngay lập tức!

Không có bất kỳ nguồn sáng nào trong căn phòng, bên ngoài mưa gió mịt mù trăng sao lập lòe, Tiểu Du vừa vào nhà thì ngạc nhiên trước, căn phòng tối thui này làm cậu ta hoa hết cả mắt, sau đó vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy cách đó không xa có một bóng dáng đen sì bỗng nhiên chuyển động, cậu ta bị dọa cho giật nảy mình, lỗ chân lông trên cả cơ thể như nở ra trong nháy mắt, hai chân nhũn ra như bún, gào thật to lên-

“Đụ- Giàu mạnh dân chủ văn minh hài hòa! Tự do bình đẳng công chính pháp quyền! Yêu nước tận tụy công bằng thân thiện!”

Lâm Hiểu: “…”

Từ lúc Tiểu Du vào nhà là Lâm Hiểu đã đoán được người bước vào không phải Phương Trì.

Mà giờ nghe Tiểu Du đứng cách cửa không xa xổ ra một tràng hệ giá trị là lại không biết nên khóc hay nên cười.

Mà thì… vẫn nên cười ha, dù sao nếu trợ lý có thể thong thả như không tới nhà thế này đã chứng minh hiện giờ Phương Trì vẫn bình an, đúng là cậu lo lắng nhiều rồi.

Tiểu Du được hào quang chính nghĩa bảo vệ xung quanh, hồi lâu sau, trái tim vọt thẳng lên cổ cậu chàng mới từ từ tụt xuống, cậu ta nuốt nước bọt, thử gọi một tiếng: “S… sư phụ Tiểu Lâm?”

Lâm Hiểu đứng cạnh ghế sô pha, sống lưng gầy gò thẳng tắp tựa như một bức tượng hình người, bấy giờ cậu hạ giọng xuống thật thấp, lạnh lẽo phun chữ ra: “Không phải, tôi là hồn ma của cậu ta…”

Tiểu Du: “…”

Ơ hơ hơ, có phải tui nên hùa theo hét thảm thiết một tiếng không?

Thế giới này ảo ma canada quá, sư phụ nhỏ cũng biết nói đùa nè!

Tiểu Du thở ra một hơi khí sợ bóng sợ gió, vươn tay bật đèn phòng khách, lúc ánh đèn sáng lên, cậu ta chỉ chăm chú đổi giày, không nhìn thấy mí mắt Lâm Hiểu bất ngờ co lại.

Lâm Hiểu hù ma không thành công, đành quay về hình thức giao lưu văn hóa bình thường, nhỏ giọng hỏi: “Anh Tiểu Du, mưa to thế này sao anh lại tới?”

Tiểu Du đổi dép lê xong rồi đi sang, lắc lắc cái túi thức ăn trong tay, túi nhựa ma sát vào nhau vang lên những tiếng sột soạt, Lâm Hiểu rùng mình một cái, da gà da vịt nổi hết cả lên.

“He hê.” Tiểu Du nhếch mép cười, đáp: “Anh Trì nhớ á, bảo tôi tới bón đồ ăn cho sư phụ Tiểu Lâm.”

Lâm Hiểu không để ý tới câu đùa không vui này của cậu chàng, vô thức hỏi: “Anh Trì đâu, sao không về với anh, vừa nãy hai người đang đi với nhau mà?”

“Ổng có việc, tạm thời không đi ngay được, ổng bảo tôi về trước đưa cơm tối cho cậu.” Tiểu Du mang bọc đồ ăn ngoài tới phòng ăn, “Ý, bữa trưa ăn xong chưa dọn dẹp hả.”

Lâm Hiểu sửng sốt, lập tức giải thích: “Không phải… Em cũng định dọn, nhưng em chưa vào phòng bếp bao giờ, sợ…”

“Không sao không sao!” Tiểu Du chỉ buột mồm nói vậy thôi, cũng không ngờ sư phụ Tiểu Lâm lại nhạy cảm như vầy, lập tức bổ sung: “Cậu không cần phải dọn dẹp đâu, cứ để yên đó, mau lại đây ăn cơm đi!”

Lâm Hiểu thở dài trong lòng, từ từ nhấc gót qua.

Tiểu Du mở hộp đựng thức ăn ra, chu đáo đặt trước mặt Lâm Hiểu, lại lôi đũa từ trong túi bóng, tách đôi rồi nhét vào tay cậu, “Cậu ăn trước đi, anh Trì vẫn chưa xong việc bên kia đâu, tôi phải quay về ngay, không ở lại được.”

Tay cầm đũa của Lâm Hiểu hơi khựng lại, nghĩ một hồi vẫn hỏi: “Anh ấy… lúc nào mới về được?

“Không nói chính xác được.” Có những lúc Tiểu Du thực sự rất là tinh ý, có những lúc lại ngốc tới kỳ lạ, hiện giờ cũng không hề nhận ra sắc mặt của Lâm Hiểu bất thường, tự độc thoại, “Cái vụ xã giao trong cái giới này phiền chết đi được, mà người ta cố gắng lắm mới mời được anh Trì xuống núi, có lẽ đêm nay sẽ không cho ổng xổng ra đâu.”

Xã giao?

Lâm Hiểu hỏi: “Chẳng phải anh ấy đi bàn công chuyện à?”

“Ặc…” Tiểu Du tập trung suy nghĩ trong hai giây, tuy rằng đúng là Phương Trì đang đi làm việc thật, nhưng thân phận của đối phương tương đối đặc biệt, không thể tiết lộ được… Càng nghĩ càng thấy có lý, chỉ có thể vu vơ nói, “Ừm… Coi như là vầy á… À thì, tôi đi nhá, có việc gì thì sư phụ Tiểu Lâm cứ alo cho tôi!”

Lâm Hiểu đặt đũa xuống, tha thiết nói: “Tôi có thể gọi điện cho anh Trì không?” Ngừng một nhịp rồi nói tiếp, “Tôi chờ anh ấy về để mát xa, cho anh ấy biết.”

Tiểu Du cứng đờ người, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cười gượng đáp: “Hay là cậu cứ gọi cho tôi đi, ổng… có lẽ không tiện để nhận điện thoại…”

Lâm Hiểu vẫn cố chấp hỏi đến cùng: “Tại sao lại không tiện, anh ấy đi gặp một người rất quan trọng sao?”

“Phải phải phải!” Tiểu Du mặc kệ Lâm Hiểu có nhìn thấy hay không mà gật đầu như bổ củi, “Cực kỳ quan trọng, nên chắc chắn không tiện nghe máy đâu, với cả… cũng chưa chắc nghe được á!”

Trái tim Lâm Hiểu đã hoàn toàn chìm sâu trong đầm lầy axit, bấy giờ nó đã bị thủng tới nát tươm, thực sự không thể chịu nổi vết đâm trí mạng, đau tới không thở nổi này.

Giọng nói của cậu cũng hơi lạc đi, hoảng hốt hỏi: “Người cực kỳ quan trọng… là, là fan à?”

Tiểu Du nghe từ này, phúc đến khôn ra, lập tức hiểu ngay!

… Cho dù đối phương là vua màn ảnh nổi tiếng nhưng hôm nay lại đích thân đến vì vấn đề sản xuất ca khúc chủ đề cho bộ phim mới, muốn mời anh Trì hát bài hát chủ đề này, nói như thế, thế cũng tính là fan của CALM hoặc của anh Trì nhỉ… Chắc cũng không quá đáng lắm ha? Cũng không hẳn là hạ thấp danh hiệu ông vua màn bạc ha?

“Đúng đúng đúng! Chính xác là fan đó!” Tiểu Du thầm nhủ cái mánh cho sư phụ Tiểu Lâm tự hỏi tự đáp này khá ổn, đúng lúc cậu ta đang vội, lập tức cười tới không tim không phổi, “Thôi không tám nữa, tôi đi thật đây, tôi phải nhanh chóng về ngay để giám sát nữa, tửu lượng của anh Viễn chán lắm, tới thời điểm quan trọng tôi còn có thể cản hai ly cho anh Trì nữa!”

Tiểu Du lao ra cửa trước như gió cuốn, đôi chân như bật Lăng Ba Vi Bộ, cà cuống quá nên không để ý tới khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy trắng của Lâm Hiểu.

“Anh Tiểu Du.” Trước lúc hắn kịp ra cửa, Lâm Hiểu đang ngồi ở phòng ăn bỗng gọi với cậu ta lại.

Tiểu Du đang đặt tay lên chốt cửa, cậu ta dừng lại, uốn éo eo nhô đầu ra, “Hử? Còn chuyện gì nữa à?”

Lâm Hiểu hít sâu một hơi, dù biết không nên nhưng cậu vẫn không kiềm chế được mà hỏi ra miệng, “Vị fan đó, là đàn ông ạ?”

Tiểu Du không hiểu lắm, thật thà đáp: “Đúng rồi, sao thế?”

Im lặng một hồi, mãi sau mới thấy giọng nói uể oải khó tả của Lâm Hiểu truyền ra: “Không có gì, anh đi đường cẩn thận, tạm biệt.”

“Bye.”

Tiếng đóng cửa truyền tới, cánh tay đang đặt trên bàn ăn của Lâm Hiểu run lên nhè nhẹ.

Trước mặt là bữa tối Tiểu Du mang tới, mùi hương tươi mới của đồ ăn xông vào khoang mũi, lại chẳng thể nào kích thích được cơn thèm ăn của cậu.

Vẻ mặt cậu bình tĩnh tới cô đơn, đầu óc đã loạn thành một nùi, vô số sợi chỉ rắc rối không gỡ ra được rối vào với nhau tại thành một cục bế tắc to bự, giải không ra, cũng không có đầu mối.

Linh hồn bị chia thành hai nửa, hai phe đấu đá lẫn nhau.

Một hồi thì thầm nhủ, Phương Trì chỉ đi bàn công việc thôi, đừng nhạy cảm quá.

Một hồi lại tự phản bác, nhưng việc gì mà lại bàn với fan? Mà nghe đâu còn có xu hướng tới không say không về.

Một hồi lại tự an ủi mình, nhưng cho dù anh ấy không về được thì vẫn dặn Tiểu Du đưa bữa tối cho mình, chẳng phải là biết cậu vẫn còn chờ ở nhà à?

Nhưng vì cớ gì lại không gọi điện thoại về để cậu tự đặt thức ăn ngoài?

Nhất định là sợ hai con mắt không thể nhìn thấy của cậu, ở nhà một người xa lạ sẽ không an toàn.

Nghĩ như vậy, dường như cõi lòng có thoải mái hơn một chút.

Nhưng ngay sau đó…

Đừng tự sướng nữa Lâm Hiểu, hôm nay lúc ngồi xe, chính anh ấy đã cho mày một cái tối hậu thư, nói đó là lần cuối cùng, cuối cùng đấy, mày không hiểu từ này sao?

Sẽ không tiếp tục tốt với mày nữa, sẽ không còn quan tâm từng li từng tí tới mày nữa, cho dù là dịu dàng, táo bạo, hờ hững hay lười biếng thong dong, tất cả những tình cảm đó sẽ không phải là vật thuộc về riêng mày nữa, nên mày tính táo lại được không?

Thế là, Phương Trì đội mưa ra ngoài, nói là đi bàn công chuyện nhưng thực ra là đi gặp vị fan nam kia, còn lại người có thể ngồi xuống uống hai ly với nhau nữa… Thế này cũng tính là lừa mình rồi, phải không?

Nhưng cho dù đã biết đối phương lừa mình, nhưng cậu có tư cách gì để chất vấn hoặc yêu cầu một lời giải thích từ anh ấy đây?

Cậu có là gì đâu.

Lâm Hiểu chầm chậm khoanh tay, cúi đầu vùi sâu mặt vào khuỷu tay, thở một hơi thật dài.

Không có cách nào tự lừa dối bản thân, không có cách nào để giả vờ bình tĩnh.

Cơn mưa như trút nước ngoài cửa sổ như rửa trôi đi lớp băng phòng ngự cuối cùng cậu khắc sâu trong lòng, trong căn phòng vắng vẻ giữa đêm mưa, trong khoảnh khắc yên tĩnh đơn côi này, cậu có thể nghe thấy rõ ràng tiếng lòng mình.

Vì cớ gì lại buồn đến vậy?

Bởi vì thích anh.

Lâm Hiểu cất lên một âm thanh bi ai tới khó tả, tựa như một con tằm tự mua dây buộc mình, nó không còn giãy dụa, không còn kháng cự, nó để ở đó sự hổ thẹn vẫn luôn treo ở đầu tim với sư phụ sư mẫu, mặc cho lưỡi đao sắc bén sáng loáng kia rơi thẳng xuống người, đâm cho mình tới rách da rách thịt, để lộ ra một trái tim đỏ hỏn vẫn còn co bóp.

Cậu gần như nức nở thành tiếng, thì thào thật khẽ…

“Mình rất thích anh ấy.”