Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 43: Anh không làm được, anh không dạy được, em tự học



Anh không làm được, anh không dạy được, em tự học.

Khoảng thời gian buổi sáng vừa nhàn nhã vừa thư thái, cặp đôi gà bông mới yêu chính thức lập đội, đáng lẽ nên tiêu tốn toàn bộ thời gian để yêu đương sến súa, nhưng người là sắt, cơm là thép, tình yêu tình báo không thể lấp đầy được cái bụng đói, huống hồ sau khi xác định quan hệ xong thì đội trưởng Phương lại không muốn quá bạo dạn.

Không, ký ức ban sáng sư phụ Tiểu Lâm nhấn chân ga cái hự rồi lao vào đường đua đã khắc quá sâu, khiến cho đội trưởng Phương dù đã ngồi trở lại ghế lái vẫn còn sang chấn tâm lý như cũ… Thực sự không biết giới hạn cuối cùng của người kia ở đâu, sợ mình giẫm ga nửa mùa, ngộ nhỡ Lâm Hiểu không bảo “phanh” lại thì có khi vượt đèn đỏ luôn quá, hậu quả cực kì không ổn.

Dù sao mới ngày đầu tiên yêu đương đã làm này làm kia với người ta… Đội trưởng Phương tuy sống chó và bị dăm, nhưng cái lương tâm thì vẫn còn, thực sự không nỡ xuống tay.

Lần đầu gặp gỡ, thiện cảm có thể đến từ thấy sắc nổi ý, nhưng bây giờ đã muốn đi tới dài lâu với người này rồi thì phải nghĩ sâu tính kỹ.

Trong phòng bếp, hai người cùng mặc một kiểu áo ngủ, ánh nắng xuyên qua cửa thủy tinh phủ lên người, tựa như mặt biển xanh thẫm ánh dập dềnh những ngọn sóng lấp lánh. Lâm Hiểu đứng trước bàn bếp làm bằng đá cẩm thạch, tay phải cầm dao tay trái giữ đồ ăn, đao pháp điêu luyện, từng nhát dao hạ xuống trên thớt trông không khác gì người bình thường.

Phương Trì khom lưng bên cạnh bồn rửa, tay cầm một quả cà chua, thỉnh thoảng lại lia mắt sang nhìn cậu. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Lâm Hiểu cầm dao làm bếp, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước nhưng khi nhìn thấy tận mắt thì phải gọi là sốc tận óc, nhất là khi sư phụ Tiểu Lâm lại ngẩng đầu, thản nhiên nhìn ra hướng cửa sổ, con dao nhấc lên hạ xuống liên tục nom mà đau hết cả tim, giờ phút này Phương Trì trông chẳng khác gì một thằng ngốc chưa trải sự đời, chỉ sợ cậu bất cẩn cắt cái phập vào tay.

Lâm Hiểu bình tĩnh thoải mái, Phương Trì run như cầy sấy.

Cắt tới cuống rau thì Lâm Hiểu đặt dao xuống, xoay người về phía bồn rửa cứ róc rách nước nãy giờ, thắc mắc hỏi: “Rửa có mỗi hai quả cà chua thôi mà anh làm gì như tưới cả vườn rau vậy, giờ vẫn chưa rửa xong?”

Tới lúc này trái tim Phương Trì mới rơi bịch xuống nước, đoạn thở dài một tiếng không ai nghe thấy rồi khóa nước lại, hắn đi qua, lẳng lặng lên tiếng: “Rửa xong rồi.”

Lâm Hiểu vươn tay ra, lấy đi hai quả cà chua trong tay hắn, sau đó sờ về phía cái bát sứ đang đặt trên bục, bỏ cà chua vào rồi nói: “Nước sôi đâu ạ, nóng nóng chút, dễ lột vỏ.”

Phương Trì nhận bát, nhận việc luôn: “Để anh làm.”

Nước sôi trong ấm điện nóng như thế, nếu có lỡ đổ ra tay thì chắc chắn sẽ bỏng.

Tay Lâm Hiểu trống trơn, cậu hiểu ý ngay, miệng cười tới cong cong mi mắt, “Không sao thật mà, vốn ở nhà em cũng hay nấu cơm, chỉ cần nhớ rõ vị trí đặt đồ là được rồi, sẽ không bị thương.”

Phương Trì rót nước sôi vào cà chua, nhàn nhạt lên lớp: “Thôi khỏi đi, đôi bàn tay quý giá để mát xa châm cứu ấy mà bị nước nóng bắn lên thì anh xót lắm.”

Lâm Hiểu: “…”

Sau khi cà chua nóng lên, Phương Trì từ tốn bóc vỏ, đoạn quay qua nhìn cậu, bật cười: “Ha, sao lại dễ đỏ mặt thế?”

Lâm Hiểu dựa vào bàn bếp mát lạnh, đầu ngón tay hơi đỏ lên, ủ cho một góc bàn đá cũng ấm lên theo, cậu hít sâu một hơi, lắp bắp nói: “Anh, anh có thể đừng… đừng nói mấy lời âu yếm với em được không?”

“Lời âu yếm?” Phương Trì dừng hành động lột vỏ, những ngón tay thon dài dừng lại trên thịt cà chua căng mọng, ngón tay bóp nhẹ vào thịt quả, cảm giác mềm mại mọng nước lúc này như đang chạm vào gương mặt trẳng trẻo đỏ ửng của người nào đó, “Chỉ nói xót em đã là âu yếm? Tâm lý của sư phụ Tiểu Lâm không được vững lắm nhỉ.”

Lâm Hiểu lúng túng: “Em… em chưa từng nghe những câu này…”

“Anh thích dáng vẻ chưa trải sự đời của em.” Phương Trì phì cười, lột vỏ cà chua xong thì rửa lại bằng nước, đoạn đặt cà chua lên thớt, đường đường chính chính thay thế vị trí của Lâm Hiểu, “Không sao, sau này nghe nhiều hơn là ổn.”

Lâm Hiểu nghe hiểu hàm ý trong câu ấy, cậu xấu hổ nhưng sung sướng quá đỗi. Lâm Hiểu nở nụ cười ngượng ngùng, thỏ thẻ bảo: “Vậy… anh dạy em, sau này sẽ không để anh làm một mình nữa, em cũng học để nói cho anh nghe nhé?”

Học để nói lời yêu với hắn… Phương Trì thầm thở dài một tiếng hạnh phúc, sư phụ Tiểu Lâm… em ấy thực sự ngoan tới mức đội trưởng Phương không muốn làm người nữa.

“Được.” Đôi mắt đào hoa đa tình ánh lên ý cười nhàn nhạt, Phương Trì không nhịn được, hắn được đằng chân lại muốn lân đằng đầu, “Có điều đây chỉ là kỹ năng cơ bản, sư phụ Tiểu Lâm có muốn… học nhiều hơn không?”

Lần đầu tiên yêu đương, Lâm Hiểu chỉ là newbie đang lần mò trên đường, không kìm được sự tò mò, “Ừ, còn gì nữa?”

Phương Trì cũng không ki bo, hắn cắt miếng cà mềm nhũn, miệng vẫn liến thoắng không biết mệt: “Ừm… chuyện yêu ấy, cũng không hẳn là không nói được…”

Lâm Hiểu: “…”

Ngửi được mùi nguy hiểm.

Phương Trì dừng một nhịp, tiếp tục cười: “Tức là đao thật – súng thật ấy… Khụ, sao nào, sư phụ Tiểu Lâm có học không?”

Lâm Hiểu: “…”

Mặc dù đã quen với cái tính phóng khoáng bất kham của Phương Trì nhưng mà ban ngày ban mặt lại như vậy… sáng bảnh mắt đã nắng, Lâm Hiểu hết chịu đựng nổi, mặt đỏ ửng lên, mím môi không đáp.

Phương Trì cắt cà chua xong rồi đánh bát trứng gà, lúc bưng bát quay sang thì lại nhìn thấy gương mặt đỏ chót của sư phụ Tiểu Lâm, sự sung sướng tràn ra phì cười thành tiếng: “Này này này, đùa em thôi, anh Trì không có-”

Ai ngờ Lâm Hiểu lại ngẩng phắt gương mặt đỏ ửng lên, hạ giọng hỏi hắn: “Chuyện này kia… anh già dặn kinh nghiệm lắm à?”

Cái tay đang đánh trứng gà của Phương Trì khựng lại, đôi đũa tí thì rơi xuống đất, suýt thì bị câu nói này của cậu dọa cho mất vía… Trời đất làm chứng, hiểu lầm này quá bự, dù anh Trì hơi phóng túng nhưng thực ra đã bo bo giữ mình suốt hai mươi ba năm, một chàng gay hoàn toàn trong trắng, làm gì có vụ dày dặn kinh nghiệm?!

“Anh…” Phương Trì hiếm có lúc bị cạn lời, hai cánh môi sắp đánh nhau, im lặng hồi lâu mới nhoẻn cười: “Không hề… Nhưng lý thuyết của anh được lắm, dù… chưa thực hành bao giờ, em đừng nghĩ linh tinh!”

“À…” Lâm Hiểu thấu hiểu gật gù, kéo dài giọng ra mấy chục mét, lầm bầm nói: “Cũng là trai tân à…”

Phương Trì: “…”

Phương Trì: “??”

Phương Trì: “!!”

Dư lày là dư lào, thầy Phương bị chê à?

Lâm Hiểu cực kỳ ngượng ngùng, đôi bàn tay trắng nõn đan vào nhau, rất là tâm lý an ủi hắn: “Anh cũng không làm được, vậy… vậy không dạy em được rồi, nhưng mà không sao… Em, em có thể tự học.”

Phương Trì: “…”

Anh không làm được.

Không dạy được.

Em tự học.

Sư phụ Tiểu Lâm quay tròn ba vòng ra ngay một chiêu trí mạng, luồng gió cực mạnh ập tới từ phía đối diện, rã cho linh hồn kiên cường, mạnh mẽ của đội trưởng Phương nát như tương.

Bàn tay cầm bát sứ của Phương Trì hơi run lên.

Thằng đéo nào ra giải thích giùm cái-

Tại sao sư phụ Tiểu Lâm ngây thơ ít nói của tôi lúc thảo luận trực tiếp về vấn đề này lại đi thẳng trên con đường tự nhiên hương thế hả?!

Bắt đầu là một pha bóng thẳng, đá văng ra hẳn ngoài vòng cấm địa.

Với cả… đờ mà ai nói hắn không làm được?!

Không nghe thấy Phương Trì trả lời, Lâm Hiểu nghi ngờ nhíu mày, thử thăm dò nhích sang bên cạnh hai bước, sau đó vươn tay chạm vào bả vai Phương Trì, mặt thì vẫn đỏ mà giọng điệu lại cực kỳ chân thành: “Em… không phải là em không hiểu gì hết, có một số chuyện em cũng biết được sơ sơ… Em, em không có gánh nặng tâm lý gì đâu, anh không cần phải lo lắng.”

Phương Trì: “…”

Không, sợ người có gánh nặng tâm lý lúc này là anh cơ.

Lâm Hiểu bá vai hắn, trán dựa lên bả vai hắn, thân nhiệt nóng như phải bỏng, nhưng những câu chữ cậu nói ra lại tựa như sương sớm trong rừng, mát lành trong trẻo, giăng ở đáy lòng Phương Trì, chầm chậm lắng lại trong cõi lòng ngập lửa của hắn.

“Đây là lần đầu tiên em yêu một ai đó, có gì không hiểu anh hãy dạy em, nhưng em cũng sẽ cố gắng học, sẽ nghĩ cách để được trọn vẹn hơn, ừm… Nhưng mà nếu chúng ta gặp phải vấn đề mà cả hai đều không hiểu, anh cũng không cần quá khó xử, không phải chuyện nào em cũng ỷ y vào anh, không cần anh lội từng bước một phía trước để em theo qua sông, em sẽ cố gắng hết sức để trở nên tốt hơn, trở nên… tốt như anh.”

Thanh âm vụt tắt, cả hai người cùng lặng thinh.

Lâu thật lâu sau, Phương Trì vòng một tay ra sau ôm lấy thắt lưng gầy gò của Lâm Hiểu, kéo người áp lên ngực mình, trầm trầm hỏi: “Sư phụ Tiểu Lam ngoan vậy sao?”

Lâm Hiểu khẽ khàng cười, cậu dồn nửa trọng tâm bám vào người Phương Trì, từ tốn đáp: “Em không ngoan, sư phụ sư mẫu mà biết sẽ đánh chết em, nhưng mà…”

Cậu ngẩng đầu, đôi mắt đẹp đẽ mà mơ hồ ấy tựa như ánh lên những đốm sáng, cậu nói thật khẽ: “Nhưng mà em thực sự rất thích anh.”

Cho nên mới có thể dũng cảm đến thế.

Giống như anh, không sợ hãi.

Đội trưởng Phương một tay ôm người, một tay… bưng bát, trong lồng ngực là một trái tim ấm nóng tới tan chảy.

Buổi sáng đầu tiên yêu nhau, ánh nắng vàng chảy tràn trong căn bếp, sư phụ Tiểu Lâm xung phong đi đầu, khiến cho đội trưởng Phương lần đầu hiểu ra cái cảm giác “Đêm nay là đêm nao, gặp được chàng tử tế” là những xúc cảm quay cuồng, rung động, buồn lo vô cớ ra sao.

Kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân: Trích trong “Quốc phong – Đường phong – Quấn quýt” – một bài dân ca của dân tộc Hán nhà Tần thời Tiền Tần, trích trong tập thơ đầu tiên của lịch sử văn học Trung Quốc – “Kinh thư”.

Phiên âm:

Thù mâu thúc tân,


Tam tinh tại thân.

Kim tịch hà tịch?

Kiến thử lương nhân.

Tử hề! Tử hề!

Như thử lương nhân hà?

Dịch nghĩa:

Vừa cột bó củi xong

Em thấy chòm ba ngôi sao trên trời (tức là vào tháng ba),

Đêm nay là đêm gì?

Em mới được gặp chàng ấy đó.

Em tự nói với mình: Chàng ơi! Chàng ơi!

Như thế này chàng ấy sẽ ra sao?


Ý tưởng sáng tác:

– Theo Thi viện: Nước loạn dân nghèo, nam nữ cưới gả trễ mùa rồi sau đó mới cưới được thành hôn lễ. Nhà thơ kể lại lời của người vợ nói với chồng rằng: vừa chằng chịt cột củi lại thành bó, em ngẩng lên thấy chòm ba ngôi sao ở trên trời. Đêm nay không biết là đêm gì mà thình lình em lại thấy chàng ở đây. Thế rồi nàng tự nhủ mình rằng: Chàng ơi! Chàng ơi! Nhưng rồi chàng ấy sẽ ra thế nào (tốt hay xấu, chung thuỷ hay bạc bẽo)? Đó là lời nói trong lúc quá mừng cho mình như thế.

– Theo baidu: Bài thơ này được viết vào một tối thời Tiền Tần. Tuy đôi trai gái trong bài thơ đã bận rộn cả ngày nhưng tối đó họ đã kết hôn ngay lập tức để làm lễ rước dâu. Khi dự đám cưới, nhà thơ đã viết bài thơ này để chúc mừng đôi vợ chồng son. Qua bài thơ ta có thể cảm nhận được sự vui vẻ từ những câu chuyện cười, những tiếng hát truyền miệng của đôi trai gái trong buồng tân hôn.

Chưa tới mười một giờ thì bữa cơm do hai người hợp tác hoàn thành đã được dọn lên bàn. Lâm Hiểu biết làm bếp, nhưng cùng lắm thì chỉ là một ít món ăn đơn giản thường ngày, mà Phương Trì lại càng lơ mơ về kiến thức bếp núc hơn, nhưng hắn cũng không yên tâm khi để Lâm Hiểu bận bịu trong bếp một mình, thực sự muốn ở bên giám sát, ngoài miệng thì nói là học tập, thực tế là lén lút giúp đỡ.

Ăn xong bữa trưa thì việc còn lại nhường hết cho máy rửa bát tự động, hai người đi qua phòng cất đồ trị liệu vật lý, cuối cùng thì lần này cũng trị liệu được sau hai ngày gián đoạn.

Hai bả vai, cổ, cánh tay, cổ tay, Lâm Hiểu mát xa từng chỗ một, đèn nhiệt khiến xung quanh hai người đều nóng hầm hập, Phương Trì vừa quay đi, Lâm Hiểu chớp thời cơ lén lút cười tủm tỉm.

Người đang bị cậu nhào nặn trong tay vốn là đội trưởng CALM Phương Trì, nhưng bây giờ thì khác rồi.

Hiện giờ người này là bạn trai cậu.

Sau hơn bốn mươi phút thì buổi trị liệu kết thúc, trán Lâm Hiểu lấm tấm mồ hôi, Phương Trì rời giường đứng dậy, kéo Lâm Hiểu ngồi xuống cạnh mình, “Nghỉ một lúc đi, anh lấy khăn cho em.”

Vẫn là khăn mặt thấm nước ấm, Lâm Hiểu lau mồ hôi trên mặt, do dự một chốc, đoạn nói: “Hôm nay em phải về nhà.”

Rời nhà mất hai ngày hai đêm, đúng là phải đưa người ta về, vừa huy hoàng thoát khỏi kiếp cô đơn nên Phương Trì rất không muốn, nhưng tìm mãi không được cái cớ nào ổn ổn chỉ đành nói: “Vậy anh đưa em về, có muốn… ăn xong bữa tối mới đi không?”

Lâm Hiểu chỉ lắc đầu, không đáp.

Con người ai cũng như nhau thôi, mới yêu nhau đã phải chia xa, còn chưa chán nhau, cậu cũng không muốn, lại không dám ở lâu, huống hồ ăn cơm tối xong thì cũng muộn rồi, trời sập tối thì sợ rằng cậu càng chẳng nỡ đi hơn.

“Được rồi.” Phương Trì giơ vươn tay xoa đầu cậu, hắn không nói gì, dù sao cũng không thể phá hỏng thiết lập dễ dãi thoải mái được, “Thế đi thay quần áo đi, anh đưa em về.”

Hai người đổi bộ đồ khác rồi ra ngoài, đi thang máy xuống thẳng tới gara, vẫn là con xe Polo dân dụng màu trắng kia, lọt thỏm giữa một đống hãng xe sang chảnh trông giản dị, khiêm tốn đến lạ.

Chiếc xe rời khỏi gara tiến vào dòng người, Lâm Hiểu ngồi ghế cạnh tài, đột ngột lên tiếng: “Vậy… người nhà anh, có biết không…”

Nói được nửa chừng lại thấy không chắc chắn, không biết là lúng túng hay là không biết phải dùng từ gì, Phương Trì vẫn hiểu, hắn đảo vô lăng, cười một tiếng, thản nhiên đáp: “Biết.”

Lâm Hiểu nín thở, hàng lông mày nhíu lại trông như không thể tin được.

Buổi chiều ở thành phố không có quá nhiều xe cộ nhưng Phương Trì lại không duy trì tốc độ bình thường, suốt cả quãng đường vẫn luôn chạy với tốc độ tối thiểu, giọng điệu cũng bình tĩnh: “Anh đã come out với gia đình từ hồi lớp mười, em đừng lo, bên anh không có vấn đề gì.”

“À…” Lâm Hiểu không biết phải tiếp lời thế nào, im lặng một chốc, chỉ đành nói: “Thế… anh cũng trưởng thành sớm nhỉ…”

Bản tính xấu xa bất ngờ ngoi lên, Phương Trì không nhịn được cười: “Không hẳn là trưởng thành sớm, chỉ là hiểu rõ bản thân thôi, anh biết mình chỉ thích người cùng giới, anh dứt khoát nói thẳng luôn, sau này bớt được phiền nào hay phiền nấy.”

Lâm Hiểu cuống lên: “Có bị đánh không?!”

“Không đến nỗi.” Phương Trì bật cười, “Bố mẹ anh… không quan tâm vấn đề này lắm.”

Đây là lần đầu tiên Phương Trì chủ động nhắc tới bố mẹ của mình, Lâm Hiểu ngạc nhiên, đoạn không giấu được sự tò mò: “Có phụ huynh lại không quan tâm tới vấn đề này á?” Tư duy truyền thống online, cậu lại hỏi tiếp: “Nhà anh có mấy con?”

Phương Trì nghiêng đầu qua nhìn cậu, khóe mắt cong cong: “Chỉ có mình anh, nhưng vấn đề bố mẹ anh chú ý có lẽ không giống những phụ huynh khác, thay vì quan tâm anh thích nam hay nữ thì họ càng để ý tới sự phát triển trong tương lai của anh hơn.”

Nghe tới đây, Lâm Hiểu lặng thinh không nói, cậu hoảng loạn nhớ lại lần ở khách sạn bên Ninh Hải, Tỉnh Hàn từng vô tình nhắc tới rằng: có vẻ như người nhà của Phương Trì không quá ủng hộ việc hắn đi làm nghệ sĩ.

Lâm Hiểu mím môi trầm tư suy nghĩ, Phương Trì đánh tay lái, bất ngờ lên tiếng: “Có dịp anh đưa em đi gặp bố mẹ anh nhé?”

Trời sụp đất lở, Lâm Hiểu bị dọa cho rùng cả mình: “Cái, cái gì?!”

Mới yêu nhau được một ngày đã muốn gặp phụ huynh, cái thể loại bật xi nhan kiểu sấm chớp và tốc độ gì vậy?

Phương Trì thấy cậu ngơ ra mà không khỏi phì cười: “Có chút chuyện đó thôi mà đã sợ hết hồn rồi?”

Những ngón tay đặt trên đùi vô thức co lại rồi duỗi ra, cậu thật thà đáp: “Em không dám.”

“Ừm, không cần vội.” Phương Trì cũng không ép buộc cậu, “Anh chỉ báo trước một câu để em chuẩn bị, bao giờ em chuẩn bị xong thì nói với anh một tiếng.”

Báo trước để chuẩn bị… Há chẳng phải là muốn come out với người nhà? Lâm Hiểu vẫn cảm thấy không ổn lắm, lo lắng lên tiếng: “Anh phải nói cho bố mẹ anh sao? Phải chăng… có hơi nhanh quá không?”

Có sao nói vậy, Phương Trì thừa nhận: “Là không chậm, nhưng quả thật anh có hơi không nhịn được.”

Lâm Hiểu: “Không nhịn được gì?”

Phương Trì thong dong nở nụ cười đắc ý: “Tìm được người bạn trai tốt như thế, không nhịn được muốn mang về nhà khoe khoang một lượt.”

Lâm Hiểu há hốc miệng, không biết phải nói sao, vành tai cậu lặng lẽ đỏ lên, cuối cùng lại biến thành một tiếng cười giòn tan vang lên từ tận đáy lòng.

Chiếc xe dừng lại ở con đường đối diện cửa hàng mát xa. Trời về chiều, cửa tiệm thưa thớt khách, chỉ có hai khách nữ tới mát xa chân. Phương Trì tắt máy, đội mũ đeo khẩu trang, còn chưa kịp chạm tay vào cửa thì nghe thấy tiếng của Lâm Hiểu: “Anh đừng xuống xe, ban ngày ban mặt trên đường nhiều người lắm.”

“Không sao.” Phương Trì không để ý lắm, đáp: “Anh đưa em vào.”

Lâm Hiểu giữ chặt cổ tay hắn, nghĩ đoạn, bèn nói: “Hay là chúng ta vào nhà bằng cửa sau?”

“… Cũng được.”

Phương Trì khởi động chiếc mini Polo một lần nữa, chiếc xe quen đường lái tới cửa sau của tiệm, cũng là sân sau nhà Lâm Hiểu.

Trong hẻm nhỏ vắng lặng, nắng chiều rót những giọt nắng xuống bàn đá xanh, phủ lên hai hàng dây leo nguyệt quế đang rủ xuống trên tường. Phương Trì xuống xe xong liền qua bên cửa kia, mở cửa rồi nắm cổ tay Lâm Hiểu, làm chỗ dựa cho cậu xuống xe.

Lâm Hiểu ổn định thăng bằng, Phương Trì đóng cửa xe, đưa cậu vào sân nhà.

Đây là lần đầu tiên Phương Trì bước vào không gian sinh hoạt của Lâm Hiểu, hắn không kìm được sự trầm trồ khi tiếng vào trong.

Sân nhà không quá lớn nhưng được quét dọn rất sạch sẽ. Có hai phòng ở hai bên trái phải khi vừa vào sân, Phương Trì ngó nghiêng thử, nhận ra một phòng là phòng bếp, một phòng khác là nhà vệ sinh. Giữa sân là một con đường lát đá, hai bên đường không lát xi măng, một bên thì trồng mấy hàng hoa cỏ thường thấy, một bên khác thì dựng hàng rào, quây thành một vườn rau nho nhỏ, bên trong là mấy cây dưa leo, còn trồng thêm vài hàng hành lá và củ cải.

Đi sâu vào trong một đoạn là một căn nhà một tầng kiểu truyền thống, mở cửa vào là gian chính, hai bên đông tây là hai phòng ngủ, có lẽ vì là lần đầu Phương Trì tới nhà làm khách nên hai chân Lâm Hiểu như nhảy cẫng lên vì vui sướng, giơ tay chỉ về phía căn phòng mắc mành cửa ở phía đông, “Đó là phòng của sư phụ sư mẫu em, em ở đối diện, anh có muốn qua xem không?”

Phương Trì và cậu cùng đứng dưới mái hiên ở phía tây, hắn cố tình cười hỏi: “Được không vậy?”

Lâm Hiểu ngại ngùng cười: “Có gì mà không được chứ.”

Nói xong liền nhẹ nhàng đẩy cửa, cánh cửa vang tiếng kèn kẹt rồi từ từ mở ra.

Vốn là Phương Trì nắm tay cậu đi, hiện giờ lại đảo thành Phương Trì được nắm cổ tay, cậu dẫn hắn vào phòng, tính trẻ con bất ngờ online chỉ đường: “Thực ra hồi trước phòng em không có cửa, chỉ có một cái mành thôi, nhưng mấy năm trước tự dưng sư phụ lại bảo em cũng là đứa trẻ lớn xác rồi, vẫn phải có một ít không gian cá nhân, thế là phải làm phiền chú Trương nhà bên qua gắn cho em một cánh cửa gỗ, phòng của em vốn hướng đông cản gió, giờ có cái cửa này nên thành ra đông ấm hè mát, anh thử cảm nhận coi, có phải là còn mát hơn cả gian chính không?”

Đúng là đông ấm hè mát, nhưng lại không bằng được tình cảm đông ấm hè dịu của sư phụ Lâm già, một người khiếm thị với ngón nghề thủ công cả đời này cũng không thể thoát khỏi bóng đêm vô tận lại vẫn luôn tôn trọng sự riêng tư và độc lập của cậu con nuôi… Chẳng trách tại sao lúc đầu Lâm Hiểu lại luống cuống và khó xử như thế, người trong nhà này, đôi vợ chồng già này, họ đã dành cho cậu quá nhiều sự dịu dàng và tình yêu, khiến cho đáy lòng Phương Trì cũng phải rung động.

Phòng của Lâm Hiểu vừa gọn gàng vừa sáng sủa, có một chiếc giường gỗ dựa vào tưởng, lớn hơn giường đơn một chút nhưng nhỏ hơn giường đôi một đoạn, trên giường phủ một lớp ga trải giường bằng vải thô cũ nhưng sạch sẽ, đầu giường đặt một tủ sách, Phương Trì đảo mắt qua, một hàng sách báo chữ nổi được sắp xếp ngăn nắp, ở bức tường đối diện là một cái tủ treo quần áo, thân tủ được sơn đỏ sẫm, lớp sơn bị tróc ra đôi chút, lại không hề có vết bẩn nào.

Trong phòng Lâm Hiểu không có cả ghế lẫn ghế sô pha, cậu kéo Phương Trì ngồi lên giường, hớn hở nói: “Em đi rót cho anh cốc nước nhé.”

“Thôi.” Phương Trì níu cổ tay cậu lại, ấn cậu ngồi xuống cạnh mình, đoạn hỏi: “Những cuốn sách kia em mua ở tiệm sách sao?”

Lâm Hiểu lắc đầu đáp: “Không phải, đi tiệm sách thì không tiện lắm, em toàn đặt trước trên mạng, à… có thể đặt hàng ở các nhà xuất bản chữ nổi rồi để họ gửi về nhà, nhưng hai năm nay em không mua nhiều nữa.”

“Hử?” Phương Trì hỏi: “Sao vậy?”

“Bởi vì có máy tính rồi.” Lâm Hiểu nói tiếp: “Hiện giờ có rất nhiều bộ sách có kèm đọc nói, muốn xem sách gì thì vào web tìm file đọc là được, tiện hơn rất nhiều.”

Đó là những giây phút bình yên mà lặng lẽ, thế mà không hiểu sao đáy lòng Phương Trì cứ quặn lên, đột nhiên hắn rất muốn ôm Lâm Hiểu, một cái ôm không mang theo bất cứ tình cảm cá nhân nào, chỉ là muốn an ủi, muốn ôm người ấy vào lòng.

Có điều mình đang ở nhà người ta, đội trưởng Phương nghĩ sâu nghĩ xa không dám manh động, sau cùng chỉ nhéo nhẹ vào lòng bàn tay mềm mại của cậu, nhỏ giọng nói: “Sau này muốn tìm sách gì thì nói với anh, anh-”

Còn chưa kịp nói xong thì ngoài gian chính có tiếng bước chân vang lên, hai người đều sửng sốt, sau đó cùng đứng bật dậy, một giây sau thì nghe thấy tiếng của sư mẫu từ ngoài cửa vọng vào.

“Bé Hiểu? Con về đó à?”

“Vâng, con vừa về ạ!” Mặc dù hai người không có hành động thân mật nào nhưng Lâm Hiểu vẫn sợ bóng sợ gió một hồi.

Cửa phòng bật mở, sư mẫu cười cười bước vào, chưa kịp mở miệng thì thấy Phương Trì thân cao dáng chuẩn đứng cạnh, bà ngạc nhiên, nụ cười trên môi càng hiền hậu hơn: “Bác nói mà, tại sao bé Hiểu về nhà lại không qua tiệm luôn chứ, hóa ra là đội trưởng Phương tới, sao không nói trước với mẹ một câu!”

Phương Trì không chút sợ hãi, bình tĩnh thản nhiên gật đầu, đáp: “Chào bác ạ, cháu đưa Lâm Hiểu về nhà, cũng không tính làm phiền mọi người nên không báo cho bác, vậy… cháu không ở thêm nữa, ừm-”

“Từ từ đã từ từ đã!” Tính tình sư mẫu mạnh mẽ dứt khoát, thấy Phương Trì có ý muốn về liền vội vàng khoát tay nói: “Lần trước cũng không kịp vào nhà chơi một lúc, lần này được dịp tới thì đừng đi ngay vậy, giờ mới bốn giờ hơn, cháu ở lại tiện dùng bữa với cả nhà luôn nhé!”

“Cháu…”

Phương Trì hiếm có dịp do dự như lúc này, cũng không có gì, thứ nhất là mọi chuyện khá bất ngờ, quan trọng là sợ Lâm Hiểu sẽ ngượng ngùng. Hắn hít sâu một hơi, lại treo một nụ cười trên mặt, còn chưa kịp thốt ra một câu từ chối lịch sự thì Lâm Hiểu đứng bên lại bất ngờ lên tiếng: “Anh Trì, anh ở lại ăn cơm được không?”

Phương Trì trợn mắt kinh ngạc nhìn sang phía cậu, đối diện với nụ cười khẽ khàng của Lâm Hiểu.

Nụ cười ấy vừa trong sáng vừa thuần khiết, lại ngầm ám chỉ một điều mà chỉ mình Phương Trì có thể hiểu.

… Ở lại đi, em cũng không nỡ để anh đi.