Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 45-2



Cơ thể gầy gò mềm mại của Lâm Hiểu lăn vào trong vòng tay Phương Trì, đội trưởng Phương ôm cậu vào lòng theo, giọng hắn lạc đi, nghĩ một đằng miệng một nẻo nói: “Có hai cái chăn cơ mà, sao lại qua chỗ anh?”

Lâm Hiểu cười khe khẽ, giọng cậu cũng mềm cả đi, xen lẫn một ít đắc ý nho nhỏ khó nhận ra: “Thủ thuật che mắt đấy, ghê không.”

Phương Trì: “…”

Ghê chết khiếp.

Nguyên đêm này có thể nói đội trưởng Phương đã được trải nghiệm cảm giác cuộc đời lên voi xuống chó thăng trầm liên tục… trong sự thăng thăng thăng thăng, hắn tưởng như bản thân đã tu luyện thành tường đồng vách sắt. Phương Trì thở dài thườn thượt, bất lực nói: “Ngoan nào, tự đi ngủ được không?”

Lâm Hiểu thỏa mãn dựa vào ngực hắn, nhỏ giọng thầm thì: “Không, em ngủ thế này quen rồi.”

Phương Trì: “… Không phải, em thế này anh hơi không quen.”

“Hở?” Lâm Hiểu ngẩng đầu khỏi lồng ngực hắn, mái tóc mềm mại thơm mùi dầu gội cọ qua cằm Phương Trì, băn khoăn hỏi: “Chẳng phải lần trước cũng ngủ thế này à, tối hôm qua cũng thế, hôm nay anh sao vậy?”

Sao vậy à?

Đội trưởng Phương ôm trong lòng viên đạn bọc đường cuốn hút, giữa hai chân dằn một ngòi nổ, thầm nhủ anh sao trăng cái gì, chỉ hơi dễ cháy nổ tí thôi.

Phương Trì im lặng hồi lâu, kìm nén nỗi lòng như sóng trào, trả lại nguyên si lời nói đêm qua của Lâm Hiểu cho chính cậu: “Không phải em đã nói bây giờ không giống ngày xưa à?”

“Ừ, đúng là em nói thế, nhưng giờ đã xác định quan hệ ở bên nhau rồi, những cái thân mật thế này chẳng phải là chuyện nghiễm nhiên ạ?”

Lâm Hiểu ngây thơ thỏ thẻ: “Em thấy rằng… có vẻ như hai ta không nói cùng một chuyện… Thế khác chỗ nào vậy ạ?”

Chỗ nào? Hẳn là hỏi thế luôn?!

Phương Trì thực sự bị cậu hành cho mất hết cả lý trí, hắn thực sự vừa thích vừa ghét cái tình trạng đổi trạng thái liên tục giữa “cái gì cũng biết” và “cái gì cũng không hay” này của Lâm Hiểu. Hắn nghiến răng, chỉ đành miễn cưỡng khiến mình phải đau đớn lựa chọn giữa “làm người” hay “làm ngợm”.

Cái loại chuyện này không có cách nào nhịn được, nhưng hiện tại hết lần này tới lần khác phải đè nén.

Chút hơi lạnh bám trên người lúc đi tắm đã biến mất không còn tăm hơi, giờ Phương Trì chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể không hề nhỏ của cậu trai trong lòng. Hắn nghiến răng nghiến lợi, dùng toàn bộ lý trí để khắc chế lại những ý nghĩ đang không ngừng nảy sinh trong lòng, bất thình lình đẩy người trong ngực ra, lúc mở miệng ra nói thì giọng đã khàn khàn.

“Biết chỗ nào không giống chưa?”

Lâm Hiểu thoáng cứng đờ người.

Rốt cục cũng yên tĩnh được một lúc, Phương Trì mệt tâm thở phào một hơi, thầm nhủ đùa chắc, răn đe đứa nhỏ này chưa cần tới dao thật súng thật lên nòng ra trận đâu, chỉ sợ vừa tước kiếm ra khỏi vỏ thì nhóc trai tân này đã hoảng lên rồi.

Nhưng người tính không bằng trời tính, trời tính không bằng thiên phú của sư phụ Tiểu Lâm hiện giờ.

Lâm Hiểu cuộn mình trong ngực Phương Trì, sau ba mươi giây câm lặng thì sống lưng đang cứng đờ chầm chậm thả lỏng. Trong căn phòng tối đen, tất cả những tiếng động nhỏ dường như bị phóng đại, Phương Trì chỉ nghe thấy người trong lòng mình thở phù một tiếng, một giây sau, đầu ngón tay mát lạnh từ đâu bất chợt thò vào trong lớp áo phông của hắn, vén áo lên rồi bắt đầu tuần tra.

Phương Trì: “!!!”

Đcm đợi đã!

Tráng sĩ Tiểu Lâm, em định làm gì anh!!!

Lâm Hiểu đúng là nghé con không sợ cọp, cậu vén áo phông của hắn lên, một giây trước khi đầu ngón tay đang run run ấy chạm vào thứ giữa hai chân Phương Trì thì cổ tay cậu bị giữ chặt lại.

Một lúc sau, giọng nói khàn khàn của Phương Trì từ trên đỉnh đầu truyền xuống, nhẹ nhàng, chậm rãi, lại mang theo chút bất lực: “Lâm Hiểu, anh cảm thấy có một chuyện anh vẫn nên ăn ngay nói thật với em thì hơn.”

Lâm Hiểu: “Chuyện… gì ạ?”

Phương Trì: “Anh thực sự không phải chính nhân quân tử rời xa lục dục, anh khao khát em lâu tới vậy, khả năng kiềm chế của anh thực sự không lớn như em nghĩ đâu, nên là… Đừng-quyến-rũ-anh.”

Lâm Hiểu lặng thinh, cổ tay bị nắm hơi nhói lên, tình trạng hiện giờ của Phương Trì không ổn lắm, nhưng sau một hồi im lặng, cậu dường như đã lấy được can đảm, khe khẽ nói: “Có một chuyện em cũng cảm thấy rằng mình phải ăn ngay nói thật với anh thì hơn.”

Phương Trì ngây ra một chốc, bàn tay vô thức siết chặt hơn, hạ giọng hỏi: “Chuyện… gì?”

Lâm Hiểu: “Mặc dù em không nhớ em đã khao khát anh từ bao giờ, hoặc dài hơn anh hoặc ngắn hơn anh, nhưng có một chuyện em và anh giống nhau… em đã nói và chắc chắn về điều ấy.”

“Em… đã nói muốn ở bên anh, tức là ở bên anh, em không có gánh nặng tâm lý gì với những chuyện này, nên em… em…”

“… Em làm sao?”

Lâm Hiểu: “Em có thể.”

Chỉ một tiếng này đã khiến cõi lòng đội trưởng Phương nhũn ra ngay tức khắc.

Sư phụ nhỏ của hắn vừa trong sáng vừa ngây thơ, lúc thích một người thì không hề sợ hãi, can đảm mà kiên định, mình có cái gì, mình muốn trao đi cái gì, tất cả đều ngập tràn yêu thương, không giữ lại chút nào cho bản thân.

Nhưng… Lâm Hiểu giây trước giật giật cổ tay, giây sau đã bị Phương Trì siết chặt lại lần nữa.

Lâm Hiểu: “?”

Bàn tay vẫn đặt trên vai cậu dần chuyển lên gáy, Phương Trì dịu dàng vuốt ve an ủi, đoạn nói: “Anh rất vui khi em muốn nói những điều này với anh. Nhưng không được, không đúng lúc, không đúng dịp, có những chuyện không thể làm được.”

Lâm Hiểu thoáng ngơ ngác, giọng điệu thề son thề sắt mới rồi cũng có chút chập trùng, trong tình huống cậu đã chủ động tới mức hơi hấp tấp như thế, còn Phương Trì lại có thể bình tĩnh như vậy… Ai mới là người xấu hổ đây?

Giọng cậu vừa nhỏ vừa ngượng ngùng, dường như còn lắp bắp: “Em không muốn làm… Em chỉ là… muốn giúp… giúp anh… Em…”

Phương Trì không kìm được tiếng cười.

“Anh biết.” Hắn cọ cằm qua mái tóc mềm của Lâm Hiểu, vừa cười vừa nói: “Sư phụ Tiểu Lâm đỉnh như vậy, chắc chắn làm được.”

“Thế…”

“Nhưng anh không làm được.”

Lâm Hiểu: “???”

Không làm được… Là, là sao cơ?

Vừa nãy anh chạm vào em… Chẳng phải, chẳng phải ổn áp làm à?

“Nghĩ gì vậy!” Phương Trì nghiến răng, nhịn hết nổi nhéo nhéo gáy cậu. Hắn hít một hơi thật sâu, đè nén lửa nóng trong lòng, cố bình tĩnh nói: “Tình hình hiện giờ đang không rõ thái độ của bố mẹ em sẽ thế nào, anh không thể bắt nạt em vào lúc này được, nếu như… anh nói là nếu như, tới cuối cùng em không thể chịu nổi nữa… khi phải lựa chọn giữa anh và bố mẹ, anh… anh phải để lại cho em một đường lui an toàn để quay đầu.”

Lâm Hiểu trừng lớn hai mắt, mạch não không xử lý kịp, ngay sau đó là vội vàng phản bác: “Em không cần đường lui! Mà chính miệng anh bảo tự em nói cũng không tính, chỉ cần anh còn nhìn thấy chân tình thì sẽ không buông tha em? Thế thì để lại một đường lui là cái gì chứ?!”

“Suỵt suỵt suỵt…” Phương Trì không ngờ rằng cậu lại phản ứng mãnh liệt như vậy, hắn vội vàng ôm trọn sư phụ Tiểu Lâm đang xù lông vào lòng, vừa ôm chặt vừa xoa xoa, “Nói nhỏ thôi nói nhỏ thôi, làm hai bác thức giấc thì sao, muốn bố em đêm hôm khuya khoắt cầm gậy đuổi đánh anh ra khỏi cửa à?”

Lâm Hiểu bị ôm chặt tới bất động, chỉ có thể nghiến răng ken két: “Anh tưởng mình cha em có gậy còn em không có sao?!”

“Phì…” Phương Trì ôm sư phụ Tiểu Lâm đang bừng bừng như thuốc nổ, không nén được phì cười thành tiếng, “Ừ ừ ừ, sư phụ Tiểu Lâm không chỉ có gậy mà còn có châm thép, không chỉ có châm thép mà còn có cả súng-vàng, đáng sợ lắm.”

“Anh đừng trêu em nữa, nói rõ ràng đi!”

Phương Trì xê dịch người cậu, để cậu có thể dựa vào ngực hắn một cách thoải mái nhất rồi mới thấp giọng thở than: “Lâm Hiểu, anh thích em và việc anh muốn… gì kia em, là hai chuyện khác nhau.”

Lâm Hiểu hơi bình tĩnh lại, nhưng vẫn bất mãn lầm bầm: “Em đã nói là em không nghĩ như vậy… Em chỉ là, chỉ là không muốn anh thấy khó chịu nữa…”

“Mà đối với em… chuyện này giống nhau, em không có logic như anh, em thích anh, đã biết lòng mình nên muốn gần gũi với anh nhiều hơn, điều đó rất bình thường mà?”

“Bình thường.” Phương Trì thấp giọng thầm thì: “Nhưng không phải hiện tại, bố mẹ em ở phòng đối diện, đêm nay anh ở đây, bắt nạt dê con của họ ngay dưới mắt họ… Khụ, cho dù chỉ cảm nhận một chút da thịt của sư phụ Tiểu Lâm thôi cũng đã không đủ tôn trọng. Vả lại, thế này thì thiệt cho em quá, nên anh không cần, thực sự không cần.”

Lâm Hiểu sững sờ, rồi cứ thế mà ngẩn ngơ.

Cậu thừa nhận là cậu đã không cân nhắc kỹ vấn đề này như Phương Trì.

Cậu cứ nghĩ là hai người đã quen nhau, sau đó sẽ nảy sinh chuyện gì thì cũng là anh tình tôi nguyện tự nhiên mà tiến, nhưng lại không nghĩ rằng trong lúc này Phương Trì lại vì cậu mà nghĩ nhiều thêm một bước.

Một bước ấy có kính yêu, có trân trọng, đối với cậu, cũng đối với cha mẹ nuôi của cậu.

Một dòng nước ấm áp chảy tràn trong cõi lòng Lâm Hiểu, dần dần lấp đầy cả lồng ngực.

Mãi sau, cậu khụt khịt mũi, rụt lại một tay vẫn luôn giằng co với Phương Trì từ nãy giờ, choàng cả hai tay lên vai hắn, rúc mặt vào lòng hắn thỏ thẻ ngượng ngùng: “Anh Trì, sao anh tốt vậy ạ…”

Hôm nay Phương Trì đã nghe câu này hai lần, không cùng tình huống cũng không cùng cảm xúc, hắn chỉ cười, nhỏ giọng đáp: “Không có tốt như em nghĩ đâu, nếu em lại không quan tâm tới nó nữa, có khi anh sẽ nóng đầu lên rồi hùa theo em thật đấy.”

Lâm Hiểu phì cười bởi câu bộc bạch này của hắn, sau một hồi ngẫm nghĩ lại hạ giọng thủ thỉ: “Thế… bấy giờ anh, có phải đang khó chịu lắm không…”

“Biết anh khó chịu thì tha cho anh đi sư phụ Tiểu Lâm.” Phương Trì khẽ cười: “Huống hồ anh cũng không có chính nhân quân tử như em đã tưởng tượng đâu, anh bảo không được… là có nguyên nhân nữa đấy.”

Lâm Hiểu: “Sao ạ?”

Phương Trì kéo một bên tay đang vòng qua cổ mình xuống, nắm trong lòng nhéo nhéo lòng bàn tay, thong dong nhả chữ: “Đây này?”

Lâm Hiểu: “Dạ?”

Phương Trì: “Nghịch ngợm này, gãi không đúng chỗ ngứa này, thế mà muốn cưa cẩm anh à? Anh không có ngây thơ như em đâu.”

Lâm Hiểu: “…”

Xúc động đậy một hồi thì hóa ra người ta ngứa mắt món khai vị của cậu á hả?!

Lỗi em múa rìu qua mắt thợ.

Phương Trì cười cười: “Anh nhớ kỹ chuyện tối nay nhé. Lâm Hiểu, bao giờ về anh tính sổ.”

Sư phụ Tiểu Lâm tự dưng mắc nợ: “…”

Phương Trì nói xong liền xoa đầu Lâm Hiểu, không ôm tay cậu nữa mà xốc chăn của mình lên, chui vào một bên chăn khác.

Lâm Hiểu: “A anh…”

Phương Trì: “Không có gì, đêm rồi hơi lạnh, em ấm.”

Lâm Hiểu: “…”

Anh ơi, em nghĩ giờ em đang trả nợ rồi á.

Buổi tối hôm nay của đội trưởng Phương, nói thế nào nhỉ… hết hồn hết vía, kinh qua trăm cay nghìn đắng. Giờ nằm trong chiếc chăn mát lạnh này, bỗng hắn thấy cảm động tới mức muốn lập cho mình một cái đền thờ bằng ngọc.

Bấy giờ, một bàn tay từ chiếc chăn bên cạnh chầm chậm thò ra, nhẹ nhàng kéo chăn của hắn.

Một động tác nhỏ nhưng lại làm con tim Phương Trì khẽ rung rinh.

Tâm linh tương thông, hắn cũng duỗi một tay ra.

Giữa đêm khuya tĩnh lại, đôi bàn tay nối tới tim, lẳng lặng quấn quýt vào nhau.

Khoảnh khắc này, tiếng lòng giá trị hơn hàng vạn từ ngữ.

Hồi lâu sau, cứ tưởng Lâm Hiểu đã say ngủ nhưng lại thấy cỏ nhỏ giọng thì thào, nghe rõ là đang lơ mơ ngủ: “Biết sao hôm nay em không ăn lê không?”

Phương Trì chầm chậm mở mắt, ngừng một nhịp, đoạn đáp: “Biết.”

Lâm Hiểu hài lòng cười một tiếng.

Đôi ta không chia lìa.

“quả lê”: 梨 và “xa cách”: 离 có cùng cách đọc là [lí]

Em không biết miếng lê nào liền với nhau, cũng không biết anh sẽ ăn miếng nào, nên cứ không ăn là xong.

Nói em mê tín cũng được, nói em ngây thơ cũng chẳng sao, em chỉ muốn phá hủy hết thảy khả năng khiến đôi mình xa nhau.

Mà cậu nghĩ, Phương Trì cũng hiểu điều ấy.

Đội trưởng Phương nói logic về tình củm và trinh trắng giữa đêm hôm khuya khoắt mà chộn rộn cả lòng… Có lẽ, mình cũng không cần quá khắt khe áp đặt mọi chuẩn mực đạo đức lên người lắm đâu ha?

Phương Trì thở dài, lại nhắm mặt lại lần nữa, hạ giọng thầm thì: “Hoặc là, cũng không tới mức không làm gì… Sư phụ Tiểu Lâm, trước khi ngủ anh có thể xin trả trước bằng một nụ hôn không?”

Trả lời hắn là tiếng cười ngắn ngủi của người kế bên.

Một giây sau, Phương Trì còn chưa kịp động đậy gì thì người vẫn nắm tay hắn hành động trước.

Phương Trì mở bừng mắt.

Ánh trăng ghé vào cửa sổ, phác họa mơ hồ bóng dáng của người trước mặt, một tay của cậu lần sờ trên gò má hắn, chầm chầm tiến về phía trước rồi chạm tới khóe môi Phương Trì.

Một giây sau, bóng dáng ấy hơi cúi xuống.

Đêm sáng trăng thanh, ánh mắt Phương Trì thăm thẳm đến lạ.

Hắn cứ nghĩ Lâm Hiểu sẽ hôn lên trán hắn như cách hắn đã làm.

Nhưng sư phụ Tiểu Lâm lại dâng hiến mọi yêu thương và kính trọng vào chiếc hôn lên môi hắn.

Nhẹ nhàng một thoáng, chạm nhẹ rồi đi.

Lại khiến cho sóng lòng hắn cuộn trào.

Chỉ tại một khắc trước khi rời đi ấy, Lâm Hiểu nhẹ nhàng cắn vào cánh môi hắn.

Phương Trì: “Em…”

Trong giọng nói của Lâm Hiểu pha chút vui vẻ ngô nghê, “Lần này là cắn môi thiệt nè, nhưng mà… em cố ý đó.”

Phương Trì thở dài một hơi.

Sư phụ Tiểu Lâm thế này… rất là muốn giết người ta đó?

Bây giờ, bất cứ lúc nào, sẵn sàng trao hết cho em.

Lâm Hiểu lại chui vào chăn, nhẹ giọng bảo: “Anh Trì, ngủ ngon.”

Phương Trì nắm một bên tay đang đặt ngoài chăn của cậu, siết chặt trong lòng bàn tay.

“Sư phụ Tiểu Lâm ngủ ngon.”



Sáng sớm hôm sau, bởi vì không biết rõ thời gian làm việc ngủ nghỉ của bố mẹ Lâm Hiểu và vì quan niệm người già sẽ không bám giường, đội trưởng Phương mất ngủ cả đêm đã dậy rất sớm, thay quần áo xong liền dém lại góc chăn cho Lâm Hiểu vẫn đang say sưa ngủ, rón rén bước ra ngoài.

Vào phòng tắm trong vườn đánh răng rửa mặt, vừa mở cửa ra thì đúng lúc nhìn thấy hai người lớn tuổi đang ra ngoài chuẩn bị vệ sinh cá nhân.

Phương Trì đứng giữa sân, đáy mắt thấy rõ hai vệt thâm đen, vừa cười vừa chào hỏi.

Tối qua Lâm Hữu Dư được uống tới đã đời, giờ tỉnh rượu rồi lại càng thích hắn hơn, ông đứng trong sân vườn vàng ánh nắng mai hàn huyên đôi ba câu với hắn.

Sư mẫu Lâm Hiểu đứng cạnh thấy khóe mắt Phương Trì xanh đen liền hỏi thăm: “Thằng bé này sao trông thiếu tinh thần thế, tối qua ngủ không ngon à?”

Phương Trì thầm nhủ, hiện giờ thiếu tinh thần là vì hôm qua tinh thần sung quá đó ạ.

Nhưng mà trách ai bây giờ đây?

“Ngủ ngon lắm ạ.” Phương Trì cười nói: “Chăn nhà mình chất lượng quá, mềm dày lại không nặng, đắp lên người thích hơn chăn ngoài hàng nhiều.”

Sư mẫu nghe vậy liền cười thích chí.

Đang trò chuyện dở chừng thì cửa nhà chính hé mở, Lâm Hiểu đang mặc đồ ngủ, vừa ngáp ngủ vừa chầm chậm bước ra.

Nghe thấy trong sân có tiếng người liền mơ màng gọi: “Anh Trì?”

Khóe mắt Phương Trì đảo nhanh giữa cậu và hai người lớn tuổi, kín đáo nhắc nhở: “Chào buổi sáng sư phụ Tiểu Lâm, anh đang nói chuyện với hai bác… Sáng sớm hơi lạnh, sao chưa mặc áo khoác đã ra ngoài rồi?”

Bấy giờ Lâm Hiểu mới nhận ra cha mẹ mình cũng ở đây.

Cậu xoa xoa mặt, xoa ra được ít tỉnh táo trên gương mặt mơ ngủ, đoạn bỏ tay xuống, nở một nụ cười đầy bình tĩnh: “Không sao ạ, em đi rửa mặt, lát nữa em mát xa cho anh.”

Lâm Hữu Dư vung tay lên, nói chen vào: “Khỏi phải vội, bé Hiểu cứ sửa soạn xong xuôi đi, lát nữa ăn sáng xong cha mát xa cho Tiểu Trì!”

Bé Hiểu: “…”

Tiểu Trì: “…”

Phun cả tên thân mật ra là biết sự không ổn rồi đấy.

Quả nhiên sau khi Phương Trì cùng dùng bữa sáng đầy ấm áp do sư mẫu tự tay làm cho gia đình, bỏ qua chi tiết bị ép ăn hai bát cháo lớn, vừa xuôi cơm được một lát thì sư phụ Lâm già hào hứng chỉ vào phòng Lâm Hiểu: “Nào nào, hôm nay không qua tiệm nữa, chúng ta làm ngay tại nhà luôn, Tiểu Trì vào phòng trong nằm xuống đi.”

Phương Trì: “…”

Vầy đấy, người ta niềm nở như thế ai dám từ chối chứ.

Lại nằm lì xuống giường, Phương Trì tranh thủ lúc sư phụ Lâm già ra khỏi phòng liền nhỏ giọng hỏi Lâm Hiểu: “À… lực tay của sư phụ Lâm với em ấy, hơn kém thế nào?”

Lâm Hiểu thở hắt một hơi, tràn đầy yêu thường sờ nhẹ vào gáy Phương Trì.

Phương Trì: “…”

Rồi, anh hiểu rồi.

Người lành nghề vừa ra tay là biết ngay gạo xay có thành cám không.

Cho dù đã chuẩn bị một trăm phần trăm tinh thần nhưng khoảnh khắc đôi bàn tay thô ráp của sư phụ Lâm già vừa động vào vai Phương Trì…

Phương Trì: “Xi…”

Sư phụ Lâm già: “Cái thằng bé này xì xì gì đấy?”

Phương Trì cắn chặt răng, không dám hó hé nữa.

Nói thế nào nhỉ, giờ phút này cuộc đời của đội trưởng Phương đã thăng hoa.

Phương Trì úp mặt trên giường Lâm Hiểu, bình tĩnh hít sâu một hơi, mãi tới lúc này được so sánh mới ngộ ra quả nhiên sư phụ Tiểu Lâm quá là yêu thương mình.

Lâm Hữu Dư: “Thả lỏng, đừng có gồng cái vai lên!”

Phương Trì: “…”

Dạ vâng ạ.

Bác cứ tới đi, mặc ngài thể hiện.

Chưa bao giờ Phương Trì thấy rằng bốn mươi phút đồng hồ lại có thể dài tới vô hạn như vậy. Kết thúc, sư phụ Lâm già thu tay lại, thở hắt một hơi vỗ vỗ lên hai bả vai đã nóng ran của hắn, nâng Phương Trì lên nói: “Nào, đứng dậy cử động tay chân xem, thấy thế nào nào.”

Phương Trì tản ra một luồng năng lượng bất tử, trái tim đã chết lặng điều khiển cơ thể ngồi dậy, sau khi thả lỏng vai thì… a, cuộc đời tràn ngập những bất ngờ.

Nhiều hơn một chữ sướng!

Phương Trì nở một nụ cười từ tận trong tim: “Tay nghề của bác phải nói là đỉnh hơn hẳn sư phụ Tiểu Lâm, đau mà đáng ạ!”

Lâm Hữu Dư nhận chiếc khăn sư mẫu đưa, vừa lau trán vừa sung sướng cười to.

Mười giờ sáng, Phương Trì đứng trước cửa sân, lễ phép chào tạm biệt.

Mặc dù mới ở lại có hơn mười mấy tiếng nhưng căn nhà nhỏ này lại khiến đội trưởng Phương sinh ra chút cảm xúc nhớ nhà, tựa như một lữ khách phiêu bạt đã lâu, đột nhiên gặp được một chỗ trú chân an bình mà thoải mái, khó tránh khỏi một cảm giác nhớ nhung không nỡ rời xa.

Huống chi nơi này còn có sư phụ Tiểu Lâm của hắn.

Phương Trì ngồi lên ghế lái của chiếc Polo mini, hạ cửa sổ khuyên nhủ Lâm Hiểu vẫn đứng cạnh xe dẩu môi nãy giờ: “Đi đi nào, em bảo là phải qua tiệm giúp đỡ mà, mau về đi.”

Lâm Hiểu mím chặt môi, đứng im không nhúc nhích.

Phương Trì cũng rõ tại sao cậu lại phản ứng như thế, hắn lại thầm than thở trong lòng tại sao em ấy lại dễ thương tới mức đó, rồi tiếp tục dỗ dành cậu: “Ngoan nào, anh còn ít việc hơi khó xử lý phải làm, đợi bao giờ hết bận thì chúng ta ra nước ngoài, lúc đó…”

Phương Trì ngó ra ngoài cửa sổ quan sát xung quanh, con ngõ nhỏ vắng lặng không người chỉ có hai chùm dây leo ở cổng đang nghe lén, thế là hạ giọng cười: “Tới lúc đó sẽ được ở bên nhau mỗi ngày rồi… Đừng bĩu môi nữa, lớn đùng rồi đấy.”

Lâm Hiểu là một người trầm tĩnh ít nói, cậu cũng vừa bất ngờ vừa khinh bỉ cái tính dính người khi lần đầu được yêu này của mình, nhưng những ý nghĩ muốn được ở bên người kia mọi nơi mọi lúc lại chẳng thể khống chế nổi, khóe miệng cứ cong xuống mãi, lâu thật lâu mới hỏi: “Anh… sẽ đến nữa chứ?”

Đáng ra Phương Trì sẽ rảnh rang trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này, cả ngày ở bên bạn trai nhỏ là chuyện quá bình thường. Nhưng hắn vừa nhận lời mời sáng tác bài hát cho phim xong, bộ phim cũng sắp được công chiếu, CALM cũng sắp sửa bước vào tuần lưu diễn ở nước ngoài nên thời gian rảnh rỗi của đội trưởng Phương không còn nhiều lắm. Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của Lâm Hiểu, Phương Trì không tài nào thốt được ba chữ “Tùy tình hình” ra khỏi miệng.

“Sẽ đến.” Phương Trì trầm ngâm một chốc, hạ giọng nói: “Cho dù không có nhiều thời gian nhưng mỗi tối sau khi kết thúc công việc anh sẽ qua tiệm để mát xa nhé, được không em?”

Lâm Hiểu giật mình, vô thức hỏi: “Mỗi ngày ạ?”

“Mỗi ngày.” Phương Trì khẳng định chắc nịch: “Anh hứa, được không em?”

Cuối cùng khóe môi Lâm Hiểu cũng cong lên.

“Anh lái xe cẩn thận nhé.” Lâm Hiểu lùi lại hai bước, vẫy tay về phía cửa sổ xe, “Tối mai gặp.”

Mũi chân Phương Trì đạp xuống chân ga, dường như cũng bị giữ ghì lại, ngừng một nhịp rồi nhẹ nhàng đáp: “Tối mai gặp.”

Rồi cũng không dám nấn ná quá lâu, chỉnh hộp số rồi phóng khỏi con ngõ nhỏ.

Trên kính chiếu hậu, Lâm Hiểu vẫn đứng yên dưới nắng nhạt ánh vàng, mãi cho tới khi chiếc xe rẽ khỏi ngõ nhỏ mới không nhìn thấy nữa.

Phương Trì đóng cửa sổ xe, chân đạp phanh, khóe môi cong lên một nụ cười.

Sư phụ Tiểu Lâm, đợi anh Trì sáng tác bài hát cho em.
Tác giả có lời muốn nói:

Đội trưởng Phương: Đêm nay trôi qua thế nào… kiểu, ông đây sẽ nhớ kỹ.

Sư phụ Tiểu Lâm: Anh Trì… là người tốt!

19: A… lại tới lúc viết loạn một bài hát rồi, hay là viết luôn bài “Trì đêm dài”??? *che mặt*!