Nghe Nói Tôi Là Pháo Hôi Công

Chương 3: Kết thúc



Cửa mở.

Đám người Liễu Vô Tướng quay ra nhìn nam tử đứng ngoài cửa, bộ y phục trên người y cũng không biết là của triều đại nào... làm Liễu Vô Tướng liên tưởng đến y phục của ma pháp sư. Y trường mi mắt phượng, khóe miệng khẽ cong hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người.

Thần bí mà gợi cảm.

Nam chính thụ bị y thu hút, mặt có chút đỏ, còn Liễu Vô Tướng lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm, tựa như dưới con mắt của nam nhân này hết thảy đều không thể che giấu.

Mà hệ thống tiểu chính thái bên cạnh hắn run run nói lắp: "...... Vị diện lưu lạc giả...... Đại, đại nhân......"

Liễu Vô Tướng: Đây là ai?

Theo lời giải thích run run rẩy rẩy của tiểu chính thái, hắn rốt cục hiểu được cái gì gọi là vị diện lưu lạc giả, nói đơn giản là người có thể chạy qua chạy lại giữa các vị diện, không chịu bất kỳ ràng buộc nào của vị diện, thậm chí có thể dễ như trở bàn tay chặt đứt liên kết giữa các vị diện hoặc là giữ các vị diện ở thế cân bằng.

Liễu Vô Tướng: Oa, quả thực là thần nha.

Hắn nhìn nam tử hắc y trước mặt.

Sau đó Liễu Vô Tướng từ lời tự giới thiệu của đối phương biết được tên y: Phù Sinh.

Đại khái là nhất mộng phù sinh? Liễu Vô Tướng bất quá thật ra không để tâm nhiều, mặc kệ là nam chính thụ hay vị thần cấp đại lão này không có quan hệ gì với hắn.

Tiểu chính thái nói vị Phù Sinh đại nhân này rất thích chạy đến các vị diện chơi đùa, phỏng chừng xem xong kịch ở vị diện này là đi.

Bất quá...... Tâm tư của đại lão, người bình thường như chúng ta tốt nhất đừng đoán, dù sao có đoán cũng không ra.

Vị đại lão nào đó... bày ra một bàn mỹ thực cười tủm tỉm như được mùa: "Ta là cố ý học, ngươi nếm thử xem?"

Liễu Vô Tướng không khỏi lộ ra vẻ mặt cảnh giác: "...... Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, anh muốn gì?"

(*) Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải làm chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.

Đại lão khựng lại một chút, cười phá lệ chân thành, phía sau lại phảng phất có đuôi cáo giương lên: "Tự ngươi đoán xem."

Liễu Vô Tướng:??? Phi gian tức đạo? Anh có tiền như thế sẽ không phải muốn tôi đi? Cút, không có cửa đâu.

*

Cuộc sống sẽ yên yên bình bình như vậy, nếu không có ——

Nam chính công cư nhiên lại tìm đến đây, vì Liễu Vô Tướng nói chuyện xúc phạm đến nam chính thụ, Liễu Vô Tướng:......

Ngươi cảm thấy ta có thể xúc phạm tới vị nam chính thụ thủy hỏa bất xâm đao thương bất nhập kia?

(*) Đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm: Đại khái là 'mình đồng da thép' chống lại được nước lửa đao kiếm, ý chỉ người mạnh mẽ, nhưng trong trường hợp này có mang tính giễu cợt nhè nhẹ:))).

Phun tào thì phun tào, Liễu Vô Tướng vẫn cảm thấy rất may mắn vì cốt truyện chỉ vừa mới bắt đầu, nam công hai, công ba còn chưa lên sân khấu, dù sao thì nam chính công tương đối phân rõ phải trái, nếu là công ba tà mị phong lưu đến có khi muốn nháo sập cả trời.

—— Dám làm tổn thương người của ta, ta muốn ngươi thế nào thế nào.

Liễu Vô Tướng rùng mình nổi hết cả da gà.

Chuyện của nam chính công cũng không giấu nổi Phù Sinh đại lão, đối phương lập tức thay đổi sắc mặt, ngữ khí lạnh phải dưới âm một trăm độ: "Một con rối ngu xẩm cũng dám uy hiếp ngươi."

Dưới ánh mắt như nhìn bệnh tâm thần của Liễu Vô Tướng, y lại khụ khụ hai tiếng, thu liễm khí tức, cười hì hì dò hỏi ý kiến Liễu Vô Tướng: "Hắn ngu xuẩn như thế cũng mang danh 'nam chính' có vẻ không thỏa đáng lắm, ngươi nói xem nếu chặt đứt liên kết của hắn với hai chữ 'nam chính' thì thế nào?"

Liễu Vô Tướng nghĩ nghĩ: "Chặt đứt liên kết với nam chính còn không phải là chặt đứt quy tắc căn bản của vị diện này à, thế giới này sẽ sụp đổ sao?"

Phù Sinh cười tủm tỉm châm trà cho hắn: "Liên quan gì đâu? Ngươi không cảm thấy sẽ rất thú vị à?"

Liễu Vô Tướng không thể không thừa nhận, hắn đích thực cảm thấy có chút thú vị.

"Thời khắc thế giới sụp đổ, chúng ta có thể cùng đi tới vị diện khác chơi chơi, có ta ở đây, tùy ngươi muốn chơi đùa như thế nào cũng được."

Phù Sinh cúi đầu nhìn hắn, mắt phượng hẹp dài nhìn qua vô cùng đáng sợ, lại như ẩn như hiện tia ôn nhu không quá hòa hợp.

Tầm nhìn của Liễu Vô Tướng còn ở trên màn hình máy tính: "Tránh ra, anh cản trở tôi ăn gà."

Phù Sinh:......

Trò chơi ăn gà đáng ghét.

Nghĩ thì nghĩ thế thôi, y vẫn là suy sét đến một vấn đề khác: Tí nữa phải sửa đổi cho máy tính thao tác nhanh hơn chút, dù sao người trong lòng y cũng thích ăn gà như vậy nha.

*

Nếu nói này tất cả những thứ hết thảy đều là mơ.

Vậy thì đây tuyệt đối là một cơn ác mộng.

Tựa như dính phải ma chướng, nhục nhã đến mức khiến người ta không thể nào tin tưởng.

Nhưng may mắn còn có thể quay đầu lại, hết thảy đều chưa muộn.

Đối với nam chính công là tỉnh lại khỏi ác mộng, còn đối với nam chính thụ mà nói, tựa như cuộc sống bỗng chốc biến thành một cơn ác mộng. Cậu chẳng thể tưởng tượng nổi cái người vẫn luôn yêu sâu đậm cậu kia, hiện tại vô luận cậu làm cái gì, thậm chí ngay trước mặt hắn cùng người khác tình chàng ý thiếp, cái người vẫn luôn hết lần này tới lần khác tha thứ cho cậu lại như cũ lựa chọn rời bỏ cậu.

Bởi vì ta không cho ngươi chạm vào ta sao?!

Nam chính thụ oán hận suy nghĩ, như là vừa xác định được cái gì, hóa ra ngươi cũng không ngoại lệ, tất cả các người đều là vì những thứ kia, ngay cả ngươi cũng không thông qua khảo nghiệm chứng minh ngươi không phải chỉ là yêu dung mạo với thân thể của ta.

Bất quá...... cho dù phải rời bỏ cũng phải là ta rời bỏ ngươi.

Ta sẽ tự mình đá ngươi.

Nam chính thụ không cam lòng, một lần nữa gọi đến số điện thoại kia, hi vọng hết thảy sẽ giống như dĩ vãng, bất luận cậu làm cái gì, thậm chí để hắn nghe thấy tiếng động lúc làm tình, hắn đều sẽ tha thứ, bất quá hiện tại...... những thứ đó, đều sẽ không có biện pháp pháp quay lại.

Càng làm cho cậu tuyệt vọng hơn chính là, ngoại trừ cậu, tất cả mọi người đều không nhớ rõ cái vị hào môn quý tử kia trước đây thích cậu bao nhiêu, thích đến hận không thể dâng lên sinh mệnh.

Tựa như từ đầu đến cuối là một mình cậu nghĩ loạn, là mộng tưởng của cậu, một người nghe đến cũng không tìm thấy, nếu nói ra không chỉ có thể trở thành tin tức không đạt được mục đích của cậu, ngược lại sợ là sẽ bị đưa đến bệnh viện tâm thần, bị mọi người cười nhạo.

—— Một thiên tài thương giới, hào môn quý tử như vậy, làm sao có thể thích một vị "thiếu gia" ai cũng có thể nảy sinh quan hệ.

Tác giả có lời muốn nói: Cái này ta không edit. ^^

--- Đoạn cuối ta edit có hơi sượng đúng hơm, rảnh rảnh ta beta lại:').

- ------------

Kê: Hoàn rồi hả? Thế thôi sao? Ta phi! Nam chính mới onl chưa đầy 2000 chữ mà-.-!!!

Mà tự dưng edit xong hết rồi cảm giác truyện hơi... giống chủ thụ nha-.-!!! Tác giả có gắn nhầm tag khum zậy trời ><!!!

Hừ, quá ngắn, cho thêm một tag đoản đi!

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!