Nghe Nói Tôi Là Pháo Hôi Công

Chương 2: Nam chính thụ



Thân thể này của Liễu Vô Tướng, đại khái là một pháo hôi công, mơ ước sắc đẹp của nam chính thụ, vọng tưởng âu yếm, hạ dược nam chính thụ thiếu chút nữa thành công, cuối cùng bị ba công dìm chết.

Liễu Vô Tướng tỏ vẻ còn tốt chán, chưa tới lượt hắn lên sân khấu, hắn cũng không hề có hứng thú đối với nam chính thụ, hơn nữa...... Hắn cảm thấy nếu muốn xét đến dung mạo, hắn bất quá chính là không có khả năng coi trọng nam chính thụ a, nhìn chính mình là đủ rồi.

Này cũng là nhờ bug hệ thống, hiện tại hắn đã hoàn toàn trở thành "Liễu Vô Tướng".

Mặc kệ, ăn gà ăn gà!

(*) Ăn gà: Một trò chơi điện tử bên Trung Quốc, khá giống PUBG, hoặc tra trên google thì nó là một cách nói đại khái là chiến thắng trong trò chơi, ta cũng không quá rõ.

Vị bằng hữu hệ thống có chút bất đắc dĩ, cơ mà sau đó cũng vui vẻ gia nhập trò chơi ăn gà.

Vui vẻ một tuần, sau khi nhận được lời mời hợp tác của đồng đội, Liễu Vô Tướng trầm mặc quay đầu nhìn vào hệ thống: "Bằng hữu, tôi còn cần tuân theo kịch bản sao?"

Hệ thống đồng dạng trầm mê ăn gà, đầu cũng không ngẩng: "Không cần a, tôi mang anh đến thế giới này không phải để cho anh làm nhiệm vụ cốt truyện."

Nói đến đây, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Vô Tướng: "Anh vốn dĩ thọ mệnh còn hơn 60 năm, vì cứu hai bạn nhỏ mà chết, thân thể kia không thể dùng tiếp, cho nên tôi mới cố ý đưa anh sang vị diện này, sống nốt 60 năm còn lại."

Tiểu chính thái nhún nhún vai: "Nói chính xác Liễu Vô Tướng chỉ cần ngoan ngoãn gác chân uống rượu rồi cúp."

(*) Tiểu chính thái 小正太 có từ chính thái gốc là tiếng Nhật – Shota, là từ chỉ các thiếu niên có tính cách và ngoại hình giống bé trai từ 12, 13 tuổi trở xuống nhưng có ngoại hình thu hút. Từ này với Loli/Lolita (dành cho nữ) về cơ bản là không khác nhau, thường chỉ được dùng trong đam mỹ, đại khái là đẹp từ nhỏ cơ mà là vẻ đẹp của thụ:).— Nghi ngờ danh tính hệ thống.jpg. ^^

Liễu Vô Tướng lúc này mới yên tâm, hảo hảo mà sống đương nhiên tốt, nếu phải đi hoàn thành cốt truyện gì gì đó liền không còn mỹ diệu: "Vậy tại sao đồng đội kia lại muốn tôi đi 'cực lạc'?"

Tiểu chính thái nghĩ nghĩ: "Dù sao anh không bị ảnh hưởng, những người khác còn muốn làm nhiệm vụ nha, rốt cục vị diện này chính là được tạo ra như vậy, muốn thông qua anh dụ công ba, công hai gì đó ra." Tiểu chính thái mười phần trượng nghĩa vỗ vỗ vai hắn: "Không cần lo lắng, bổn hệ thống che chở anh, tuyệt đối sẽ không để người khác quấy rầy chúng ta vui vẻ ăn gà."

Liễu Vô Tướng: "Trượng nghĩa!"

Vậy là Liễu Vô Tướng cùng vị huynh đài tiểu chính thái của hắn lên đường đi cực lạc.

Vừa thấy phong cách trang trí kia, không hổ là nơi làm việc của nam chính thụ, quá hoa lệ! Quá xinh đẹp! Vừa thấy liền biết không phải thổ hào liền không có cửa vào.

(*) Thổ hào – 土豪, – là một thuật ngữ cũng như là ngôn ngữ mạng tiếng Trung được dùng để chỉ đến những người giàu có.

Trong tiểu thuyết "Liễu Vô Tướng" chỉ là một thổ hào bình thường, nhưng ở chung một đoạn thời gian tiểu chính thái là thật sự thích hắn, hệ quả là các loại lỗ hổng thế giới đều nói cho Liễu Vô Tướng, người nào là đại lão tương lai, người nào có tiềm lực lớn, người nào là phú hào ẩn tàng, người nào đáng tin cậy...... Dù sao một chút cũng không giấu giếm.

Ở thế giới ban đầu, Liễu Vô Tướng nổi tiếng là một phú nhất đại tự mình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, năng lực đương nhiên không tệ, trong khoảng thời gian kinh doanh ấy...... Ngay cả nhân viên cũng được tăng lương gấp đôi.

(*) Phú nhất đại ( 富一代) Sự gia tăng mạnh mẽ về của cải đã góp phần vào việc gia tăng nhanh chóng sự giàu có của các hộ gia đình, lên đến đỉnh điểm là sự xuất hiện của tầng lớp phú nhất đại, trái ngược với cụm từ 'phú nhị đại' quen thuộc, tức giàu nhưng có thực lực, nghĩa đen: "thế hệ giàu có đời thứ nhất".

Hắn vừa đến liền có người tươi cười ra đón: "Liễu tiên sinh."

Hiển nhiên là đàm luận khách khí giấu mưu mô, Liễu Vô Tướng mặc dù mê ăn gà, cũng rất có tâm ham vui, nhưng hắn lại không phải đồ ngốc.

Nguyên nhân căn bản để hắn cùng đối phương trò chuyện vui vẻ đương nhiên là vì tiền, cái gọi là biết người biết ta bách chiến bách thắng, trong tối ngoài sáng cũng phải hiểu.

Người bên kia mỉm cười lịch sự, lời nói lại khiến người ta phải thốt lên rằng đây quả đúng là thế giới của người lớn: "Liễu tiên sinh, chúng ta ở phong nguyệt lâu tốt nhất này mà lại ngồi đàm luận thật có chút lỗi thời, không bằng gọi người tới múa vài bài, trợ hứng."

Y vẫy vẫy tay, lập tức người hầu từ ngoài cửa tiến vào.

Nháy mắt y nói muốn trợ hứng...... Liễu Vô Tướng đã hiểu, hơn nữa hắn cũng biết người được mời đến chính là nam chính thụ, trong tiểu thuyết nguyên gốc "Liễu Vô Tướng" là từ việc này coi trọng nam chính thụ.

Hắn nhíu nhíu mày, vừa muốn mở miệng cửa đã bị đẩy ra, có một thiếu niên tiến vào, phản ứng đầu tiên của Liễu Vô Tướng đối với người này chính là: Gầy.

Thiếu niên sắc mặt tái nhợt, nhìn có chút nhu nhược tiều tụy, ngũ quan kiêu diễm, cặp mắt kia nhìn qua vừa lạnh nhạt vừa kiêu ngạo.

Không thể không nói, nhan sắc này quả thật không tồi.

Liễu Vô Tướng không tự chủ nghĩ tới lời đánh giá của công ba: Ngựa hoang kiệt ngạo khó thuần, cần chinh phục.

Hắn nhịn không được cười, dung mạo Liễu Vô Tướng thuộc loại thanh khiết tao nhã sắc sảo, mông lung lại tinh tế, cười lên thực khiến người khó quên.

Nam chính thụ sửng sốt.

Người khác không nhìn thấy, hệ thống tiểu chính thái chọc chọc Liễu Vô Tướng: Bằng hữu, vị này muốn để anh thượng hắn.

Liễu Vô Tướng tức khắc sởn tóc gáy, hắn không chút do dự đứng bật dậy, lại nghĩ đến người trước mặt còn đang nhìn, liền tùy tiện chắp tay: "Tại hạ còn có chuyện quan trọng cần xử lý, xin phép đi trước, xin lỗi không tiếp được."

(*) Đoạn này bản gốc bay màu rồi -.-!!! Ta thường edit dựa nhiều vào bản gốc nên bản gốc bay màu là ta cũng bay màu:))) Không hiểu đừng hỏi ta a:)).

Đối phương đã nói như vậy, lời muốn cự tuyệt cũng nghẹn lại.

Liễu Vô Tướng cũng không để ý nam chính thụ, không có kịch bản ép buộc, hắn một chút cũng không muốn cùng vị này dính líu quan hệ.

Hắn không hề thích tiếp xúc với người khác, đặc biệt là vị nam chính thụ vô cùng khiến người ta bất lực muốn phun tào này, tránh đến có điểm xa.

Sau đó liền nghe được thanh âm nam chính thụ phảng phất như đã chịu vũ nhục vô cùng lớn: "Ngươi đây là khinh thường ta sao?"

Liễu Vô Tướng sửng sốt, tôi khinh thường cậu? Cậu suy nghĩ nhiều, tôi căn bản không thấy cậu a, chỉ cần cậu đừng làm loạn, đừng có tới gần tôi.

Lão bản nói chuyện đàm phán cũng kinh ngạc, hắn cảm thấy đầu óc vị "thiếu gia" này hình như có chút không thanh tỉnh, làm loại công việc này còn muốn mong đợi người khác coi trọng?

Thấy Liễu Vô Tướng không nói lời nào, nam chính thụ cắn răng oán hận: "Mấy người các ngươi làm sao có thể hiểu được nỗi khổ của chúng tôi?"

Lời này nghe hơi quen tai à nha.

Đúng rồi, lời này nam chính thụ đã từng nói qua với nam chính công và nam công hai, để đổi lấy thương tiếc cùng đồng tình —— vì kiếm tiền quá vất vả khổ cực nên lựa chọn loại công việc này, a, nam chính thụ nhà ta thật khiến người đau lòng quá đi. Bất quá Liễu Vô Tướng lại thật muốn bật cười.

Không phải cười loại công việc này, kỳ thật hắn cũng đã thấy rất nhiều người lựa chọn loại công việc này vì đủ loại nguyên do bất đắc dĩ, thí dụ như có cha vay nặng lãi nợ cả đống tiền bị bán vào nơi phong nguyệt, hoặc là có nhu cầu quá cấp bách cần dùng tiền, đủ loại bị ép buộc các thứ.

Mấy cái đó không có liên quan gì đến những người khác.

Đương nhiên, đều là kiếm tiền cũng không có gì đáng nói, dù sao cũng chỉ là mấy vụ mua bán.

Thế nhưng những suy nghĩ của nam chính thụ lại khiến người ta...... Không còn lời gì để nói, một bên tự nói với chính mình cứ tiếp tục loại công việc này, một bên lại giả bộ thanh cao không biết từ góc xó nào lấy ra.

Phảng phất chỉ có mỗi mình hắn là tuyết trắng mùa xuân, tất cả mọi người đều là bùn lầy dưới mặt đất.

Hắn quá mức chật vật? Bởi vì xuất thân nghèo khó không có bằng cấp không có kiến thức nên mới bất đắc dĩ lựa chọn loại công việc này?

"Nỗi khổ?" Liễu Vô Tướng bước lên một bước, nhìn về phía lão bản đàm phán: "Lý tổng ngày trước là một bước lên trời liền có thể sở hữu địa vị này, có tài phú như vậy?"

Dường như nhớ tới cái gì, lão bản trong nháy mắt xẹt qua một tia hoảng hốt, y dáng vẻ hơi mập cười lên ngược lại lại có chút đáng yêu: "Sao có thể, số tiền với địa vị bây giờ đều là ta tự mình kiếm được, chạy rồi lại chạy, vượt vô số khó nhọc, từ một tiểu lâu tay trắng mà làm lên."

May mắn duy nhất chính là phu nhân của hắn từ đầu tới cuối vẫn luôn ở bên hắn, hiện tại đã có vợ hiền con ngoan, đã không còn gì tiếc nuối.

Vốn hẹn ở chỗ này là bởi vì nghe nói Liễu Vô Tướng thích, xem ra bây giờ lập tức có thể về rồi, vị kia trong nhà vẫn luôn lo lắng.

Người bên ngoài đẹp có thể đẹp bằng nàng những năm ấy? Có bao nhiêu người có thể đồng hành cùng hắn đi suốt một chặng đường dài? Đến tuổi này rồi còn có cái gì không hiểu rõ.

Liễu Vô Tướng cũng nở nụ cười, lời này đúng, trước kia hắn lúc mới vừa gây dựng sự nghiệp, cái gì cũng không có, chỉ có thể một lần lại một lần chạy, chạy tiền chạy quan hệ. Giữa cả đám người trên bàn tiệc hắn địa vị nhỏ nhất, chỉ có thể lần lượt rót rượu cười kéo quan hệ, đến thức ăn cũng không dám gắp, buổi tối đưa người ta về nhà xong nấu một bát mì gói là qua một ngày.

"Lão nhân sáu bảy chục tuổi còn đang dưới mưa tuyết bán kẹo hồ lô."

"Bởi vì thân nghèo khó nên chỉ có thể đi làm chút việc tay chân."

"Ai mà không sống chật vật? Ngươi cho rằng mọi người ai ai cũng đều có cuộc sống rạng rỡ tươi đẹp?"

Không có bằng cấp vì cái gì không đi thi? Không kỹ thuật vì cái gì không đi học? Đừng lấy vất vả chật vật ra làm cái cớ để sa đọa trụy lạc.

Liễu Vô Tướng ai nha một tiếng, cười hì hì quay ra nói với tiểu chính thái: Đột nhiên tôi cảm thấy tôi cũng rất có khí chất của nhà triết học.

Tiểu chính thái vô cùng phối hợp: Siêu đẹp trai!

Liễu Vô Tướng lại nhấc chân chuẩn bị đi, một câu của nam chính thụ lại lần nữa làm hắn dừng lại: "Ngươi nghĩ ta nguyện ý như vậy?"

Mấy người hầu bên cạnh có chút nhịn không được: "Các ngươi là tự nguyện kí hợp đồng."

Dù sao cũng là khu ăn chơi lớn nhất, có chất lượng a, có văn minh a, đương nhiên không thể giống người xã hội cũ ép mua ép bán.

Nếu không có người nào thích ngươi, ngươi đã sớm bị đuổi rồi hiểu không? Mỗi ngày chỉ cần làm những gì ngươi có thể, về sau chắc chắn sẽ lên được thiên đường.

Liễu Vô Tướng thiếu chút nữa không cười nổi.

Nam chính thụ quật cường: "Ta nhu cầu cấp bách cần tiền."

Lời này cũng quen tai, nhưng mà nhìn từ đầu đến cuối Liễu Vô Tướng cũng không thấy thân thế cậu có chỗ nào cần tiền gấp, cha mẹ nam chính thụ cũng đã qua đời từ hai năm trước.

Kỳ thật nói như vậy có chút ý tứ châm chọc cười nhạo, nhưng Liễu Vô Tướng vẫn nói: "Ngươi nếu cấp, ta biết có công việc bao ăn bao ở, còn có ngũ hiểm nhất kim, tiền lương cũng cao, có điều cực kì vất vả."

(*) Ngũ hiểm nhất kim – 五险一金 – Five social insurances one housing fund, là một loại bảo đảm đãi ngộ cho người lao động, mục đích duy trì ổn định được chất lượng và số lượng lao động. Năm loại bảo hiểm ("ngũ hiểm") bao gồm: bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm sinh dục. Trong đó, bảo hiểm dưỡng lão, y tế và thất nghiệp là do đơn vị sử dụng lao động hỗ trợ một phần và người lao động sẽ chi trả phần còn lại; bảo hiểm tai nạn lao động và sinh dục hoàn toàn do đơn vị sử dụng lao động có trách nhiệm chi trả toàn bộ. "Nhất kim" là quỹ nhà ở xã hội, cũng do đơn vị sử dụng lao động hỗ trợ một phần. Đến khi người lao động có nhu cầu mua nhà ở hoặc tu sửa nhà ở thì có thể vay tiền từ quỹ này với lãi suất thấp, mỗi năm chỉ được vay một lần.

"Ngươi nếu là rất gấp, bán máu bán thận đều có thể kiếm tiền."

Nam chính thụ sắc mặt khó coi nửa ngày, tức giận phun ra một câu: "Anh cái đồ cặn bã!"

Liễu Vô Tướng: "?" Tôi làm gì?

(*) Gốc: 啥玩意? – Thể hiện thái độ nghi ngờ, không hiểu.

Đồng thời một khắc ấy, bọn họ nghe thấy ngoài cửa truyền đến một thanh âm nhỏ nhẹ chứa ý cười nhàn nhạt.

— Dài quá aizz, hôm nay dịch còn không thuận tai lắm. ><