Nghe Phong Gọi Tình

Chương 39



Editor: Trà Xanh

Làm sao An Tư Tình không hiểu lời khiêu khích này, hơn nữa hai tay của anh cũng không ngừng vuốt ve người cô, cô vội vàng đẩy mạnh, nhảy xuống ghế, giả vờ làm bộ mặt chán ghét, che mũi, nói ồm ồm: “Í ẹ, trên người anh có mùi, mau đi tắm đi.”

Kết quả Thiệu Kình Phong căn bản không trúng kế hoãn binh của cô, ngược lại vung cánh tay dài, duỗi tay túm cô: “Trên người anh có mùi gì, mùi đàn ông đó… Chờ chút trên người em sẽ toàn là mùi của anh…”

An Tư Tình vặn eo, tránh sự đụng chạm của anh, chạy nhanh về phía bên kia sân, nhưng lại hoảng hốt chạy vào phòng trồng hoa ở giữa sân.

Thiệu Kình Phong theo trường phái châu Âu, không chỉ ở biệt thự kiểu Tây, còn bắt chước người nước ngoài xây một nhà kính trồng hoa, bên trong trồng đủ loại hoa hồng, tulip, lan hồ điệp và rất nhiều hoa cỏ nổi tiếng.

An Tư Tình thường đến thưởng thức những sắc hoa rực rỡ ở đây, sau đó ăn món ăn nhẹ và uống trà do người hầu chuẩn bị, nhàn nhã hưởng thụ ánh nắng ngập tràn và mùi thơm của hoa sau giờ ngọ.

Nhưng hôm nay nhà kính trồng hoa độc đáo này chẳng khác nào khiến cô gậy ông đập lưng ông, cô đi một vòng cũng không tìm thấy chỗ trốn. Thấy Thiệu Kình Phong khoan thai đi vào, đôi mắt đào hoa quyến rũ khóa chặt người cô không chớp, giống dáng vẻ một người thợ săn nhìn chằm chằm con mồi, An Tư Tình cảm thấy bất an trong lòng.

Tuân theo nguyên tắc con gái ngoan sẽ không bị lỗ, cô đỏ mặt nói nhỏ: “Đừng nghịch nữa, chúng ta về phòng đi.”

Thiệu Kình Phong khẽ mỉm cười, “Về làm gì, ở đây không đẹp hay sao?” Nói xong đi từng bước đến trước mặt An Tư Tình.

An Tư Tình không có đường lui, bị thân người nóng hổi của Thiệu Kình Phong ép sát vào cây cột sau lưng, khuôn mặt xinh đẹp nóng bỏng bị bàn tay to của anh nâng lên.

Thiệu Kình Phong cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi anh đào, hướng dẫn từng bước: “Bé cưng có nghĩ đến anh không?”

An Tư Tình đương nhiên có nghĩ, nhưng là nghĩ đến chuyện anh nhanh chóng lấy thư hòa li về.

Cô ngoan ngoãn gật đầu, mềm mại “Dạ có”.

Kết quả Thiệu Kình Phong được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Ngoan, gọi anh là darling nào.”

Mặc dù darling trong tiếng Anh có nghĩa là thân yêu, nhưng đây là biệt danh được các cặp vợ chồng trẻ thuộc trường phái mới dùng để gọi nhau.

Tuy An Tư Tình biết một chút, darling cũng có nghĩa là ông xã, nhưng lúc này cô không muốn làm mất lòng Thiệu Kình Phong, vì thế nhẹ nhàng gọi: “Darling…”

Giọng cô ngọt ngào du dương giống chim hoàng anh bay khỏi thung lũng, phảng phất chút thẹn thùng và yếu đuối.

Thiệu Kình Phong sững sờ một lúc, ánh mắt càng thêm long lanh, tràn đầy lưu luyến dịu dàng.

Thấy anh như vậy, An Tư Tình định rèn sắt khi còn nóng, dỗ anh đi lên lầu, nhưng cô chưa kịp mở miệng đã bị người đàn ông cúi đầu đột ngột lấp kín hoàn toàn.

Sau đó quần áo trên người cô bị anh nóng lòng xé toạc chỉ trong hai phát, cặp ngực đầy đặn trắng như tuyết bị xoa nắn thành nhiều hình dạng khác nhau trong lòng bàn tay anh.

An Tư Tình chỉ có thể rên rỉ, hết thảy tựa như một tia chớp, cô chưa kịp phản ứng hoặc phản kháng thì đã bị người đàn ông kia bắt lấy.

Lần này Thiệu Kình Phong muốn cô vô cùng khẩn trương và tàn nhẫn.

Một tay anh ôm eo, tay kia vân vê hoa hạch, ngón tay cắm vào tiểu huyệt chọc vài cái, khi một ít nước sốt chảy ra từ hoa kính thì gấp gáp cầm súng tiến vào.

Cũng may hoa kính của An Tư Tình đã thích ứng với sự thô bạo như vậy, nhanh chóng bị anh đánh ra một lượng lớn hoa dịch.

Một đùi bị anh giữ chặt, để cho gậy th*t thô dài nóng bỏng của anh tùy ý đâm mãnh liệt lên trên.

Cô căn bản đứng không vững, đành phải ôm vai anh, chân còn lại chỉ có mũi chân chỉa xuống đất.

Tư thế này khiến cô không có cảm giác an toàn, tiểu huyệt cô luôn khít khao, nhưng bên trong đường mòn ẩm ướt và nóng bỏng, nước suối ngập tràn, uốn lượn chảy xuống dọc theo đùi trong, rơi tí tách xuống đất.

“Ướt nhanh vậy, quả nhiên rất muốn anh…” Thiệu Kình Phong bóp bờ mông mềm mại đầy đặn, đưa cô đến sát mình hơn.

An Tư Tình đỏ mặt, không ngừng lắc đầu: “Đừng ở đây mà, chúng ta dừng lại đi, Kình Phong…”

Một cơn bão ấp ủ đã lâu sao có thể dừng lại được.

“Mấy ngày nay không đâm tiểu huyệt của em, sao lại chật thế này?” Thiệu Kình Phong vừa liếm cổ cô vừa nói tục.

An Tư Tình không chịu nổi những lời như vậy, tiểu huyệt nhạy cảm co rút lại theo cử động của cơ thể anh.

Tiếng lòng của An Tư Tình càng rối loạn than khóc, Thiệu Kình Phong càng đâm một cách ngỗ ngược, tiếng nước phụt phụt đặc biệt vang dội trong ngôi nhà kính đầy hoa nở rộ.

An Tư Tình bị anh đâm tàn nhẫn, nước mắt lập tức tràn mi, “Anh nhẹ một chút…”

Thiệu Kình Phong liếm nước mắt trên mặt cô, khàn khàn nói: “Nhẹ thì em sẽ không cảm nhận được tình yêu của anh…”

Nói xong anh gác chân còn lại của An Tư Tình lên, nâng mông cô đi về phía bức tường kính.