Nghe Phong Gọi Tình

Chương 40



Editor: Trà Xanh

An Tư Tình kẹp hai chân vào eo anh, cánh tay ôm vai anh vì sợ mình sẽ ngã xuống, ngay cả tiểu huyệt bị anh cắm nóng rát cũng siết chặt thân gậy giống như sắp chết.

Thiệu Kình Phong mới đi vài bước, đã bị cái miệng nhỏ vừa non vừa mềm phía dưới của An Tư Tình hút đến nổi tê cả da đầu, mặc dù anh không dùng sức đùa giỡn cô, chỉ dựa vào tần suất rung động của bước chân, đầu nấm cực lớn chọc vào hoa tâm mềm mại vài cái đã đủ để cho An Tư Tình bật khóc như sắp ra.

“Thả tôi xuống… Thả tôi xuống đi mà…” An Tư Tình sợ hãi, nhưng âm thanh hét lên rất quyến rũ kiều diễm, nghe như cảm giác muốn nghênh đón còn từ chối.

Thiệu Kình Phong cười khẽ vài tiếng bên tai, An Tư Tình cảm giác được đôi tay đang nâng cô từ từ buông lỏng, gót chân cô vừa chạm đất, chưa kịp đứng vững thì thân thể đã bị lật qua, cả người nằm sấp trên tường kính.

Hai tay An Tư Tình dùng sức chống đỡ, cô xoay đầu nhìn Thiệu Kình Phong, khóc như hoa lê dính hạt mưa: “Thiệu Kình Phong, đừng mà, sẽ bị người ta nhìn thấy!”

Tuy rằng bên ngoài nhà kính trồng hoa đầy dây leo xanh tươi, nhưng không thể ngăn được cảnh xuân tràn ngập giữa anh và cô lúc này.

Thiệu Kình Phong cong khóe miệng, ôm khuôn mặt ướt át của cô, vừa hôn vừa liếm, mơ hồ nói: “Ngoan, đừng sợ, em cứ nhắm mắt lại…”

Đôi môi đỏ của An Tư Tình run lên, không nói được lời nào, chỉ có vị đại thiếu gia thúi tha không biết xấu hổ như anh mới nghĩ ra phương pháp lừa dối người khác kiểu này.

Thiệu Kình Phong lại thực hiện một cú đẩy thật sâu nữa ở sau lưng cô, trải qua một đợt khoái cảm toàn thân, tất cả sự tức giận đều biến thành những tiếng rên rỉ đứt quãng và yêu kiều.

Thiệu Kình Phong rất thích cảm giác vào từ phía sau, ham muốn chinh phục nguyên thủy trong lòng đàn ông hoàn toàn bùng nổ, anh cúi xuống, dán khuôn ngực ướt đẫm mồ hôi lên tấm lưng bóng loáng như tuyết của cô, duỗi tay nắm bộ ngực buông thõng xuống phía trước của cô.

Cảm giác thật tuyệt vời.

“Bé cưng, cặp nhũ này đúng là tri kỷ, vừa mềm vừa thơm, gần đây còn lớn rất nhiều…”

An Tư Tình ngượng ngùng nhắm mắt lại, nhưng không có cách nào bịt kín tai, tiểu huyệt nhạy cảm giật giật, một đợt xuân triều trào ra.

Vào lúc này cô mơ hồ nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, trái tim lập tức vọt lên tới cổ họng, tiểu huyệt mất khống chế kẹp chặt gốc rễ xấu xa của Thiệu Kình Phong, khiến anh không nhúc nhích được trong chớp mắt.

“Ư…” Thiệu Kình Phong bị cô kẹp như vậy, trên trán chảy chút mồ hôi, vì thế anh đứng thẳng người lên, vỗ nhẹ vào mông An Tư Tình, eo đẩy mạnh, xông thẳng lên hoa huy*t của cô.

Tiểu huyệt nhỏ bé đang co rút bị đẩy ra một cách dã man thô bạo, đánh từng chút vào hoa tâm mỏng manh nhạy cảm của cô, An Tư Tình đột nhiên cảm thấy một trận khoái cảm làm cô rùng mình, cô không kìm chế được, ngẩng cổ lên hét lớn.

Giọng nói mềm mại quyến rũ của cô đã giải phóng con thú trong lòng Thiệu Kình Phong, anh dùng sức đẩy An Tư Tình về phía trước, ép vào bức tường kính.

gậy th*t đâm mạnh lên trên, xông vào tử cung mỏng manh của cô, phun ra toàn bộ tinh hoa tích trữ mấy ngày.

Cặp ngực tuyết trắng của An Tư Tình bị kích thích bởi thủy tinh lạnh ngắt, trong huyệt lại có chất lỏng đặc sệt nóng bỏng, cao trào mãnh liệt lần lượt đến.

Cao trào và xuất tinh kéo dài mấy phút cứ tiếp tục, cho đến khi hai người hoàn toàn thả lỏng, hai tay An Tư Tình đã mất sức từ lâu, chậm rãi trượt xuống mặt kính, cả người lung lay sắp ngã rơi vào vòng tay Thiệu Kình Phong.

Thiệu Kình Phong ôm cô thở hổn hển một chút, cọ xát và hôn lên cần cổ mịn màng của cô như một chú chó dính người, gậy th*t thô dài chôn vùi trong thủy kính lại bắt đầu có đà.

An Tư Tình cảm nhận được sự nguy hiểm, khát vọng sống sót mãnh liệt khiến cô cố gắng thoát khỏi vòng tay của Thiệu Kình Phong.

Nhưng cô bị anh ôm chặt hơn, sau đó kéo cô tới ghế dài trong nhà kính trồng hoa, để cô ngồi trên người anh, đẩy mạnh lên trên.

An Tư Tình bị Thiệu Kình Phong giày vò không biết mệt mỏi suốt cả buổi chiều trong căn nhà đầy hoa thơm chim hót.

Khi chìm đắm trong ân ái mặn nồng còn bị Thiệu Kình Phong bắt nói vô số lời dâm đãng và thề non hẹn biển.

Vào lúc cả người cô ướt sũng và mất hồn mất vía, cô loáng thoáng nghe thấy Thiệu Kình Phong không ngừng nhỏ nhẹ nỉ non bên tai: “Bé con ngốc, anh làm em đến độ không xuống đất được, xem thử em có thể chạy đi đâu…”

Anh ta nói vậy là có ý gì?

An Tư Tình chưa kịp suy nghĩ, một đợt cao trào khác đánh tới tựa như một cơn sóng to, cô run rẩy, vùi đầu vào ngực Thiệu Kình Phong, giả vờ ngất đi.