Nghề Thợ Hồn

Chương 1



1.

Tôi là một đứa quái thai.

Khi tôi sinh ra, hai chân thoái hóa chỉ còn một nửa khúc thịt thối.

Hai cánh tay ngược lại vô cùng phát triển, mảnh khảnh dài qua đầu gối, các khớp xương nổi cộm lên.

Cha mẹ đẻ của tôi coi tôi như yêu quái, muốn dìm 𝘤𝘩ế𝘵 tôi ngay tại chỗ.

Với ham muốn sống sót mãnh liệt, tôi vật lộn trong cái bô bẩn thỉu, suýt một chút nữa bị ngạt mà c𝘩ế𝘵.

May thay, ông lão què trong thôn cầm theo một cây đèn dầu bám muội đen kịt đi qua trước cửa nhà tôi.

Ông ấy đã cứu lấy mạng tôi từ quỷ môn quan trở về hơn nữa còn tha thiết muốn nuôi dưỡng tôi.

Nhưng cha tôi là kẻ tham tiền, tự tay mình có thể bóp chết con đẻ nhưng người khác muốn nuôi dưỡng thì cần phải bỏ tiền.

Để mua lại tôi, ông lão què móc ra hết số tiền để mua quan tài cho mình mà ông dùng nửa đời mới tích được.

Từ đó về sau, tôi liền không có cha mẹ đẻ mà chỉ có mỗi mình một người sư phụ què.

Mặc dù cuộc sống nương tựa lẫn nhau của hai thầy trò có khó khăn, khổ cực nhưng chúng tôi lại cảm thấy vô cùng hài lòng.

Cũng vì vậy mà tôi biết thêm một nghề thần bí – thợ hồn.

2.

Trên thế gian có thợ mộc, thợ gốm, thợ rèn, tất nhiên cũng sẽ có thợ hồn.

Thợ hồn là nghề hiếm có trên thế gian, trong trăm vạn người mới có được một người.

Thế nhưng trong làng nghề thủ công của chúng tôi lại có một người sở hữu được tuyệt kỹ này.

Người đó không ai khác chính là sư phụ què của tôi.

Nghề thợ hồn thuộc về cõi âm.

Sư phụ có rất nhiều điều cấm kỵ hơn nữa ông ấy cũng không bao giờ chủ động làm.

Chính vì vậy mặc dù nghề này nghe có vẻ cao siêu đấy nhưng lại chả thu lại được tí lợi lộc nào.

Có điều sư phụ tôi dường như không quan tâm mấy đến điều đó, chỉ toàn nói những điều sâu xa với tôi:

“Làm nghề cõi âm là để trả nợ chứ không phải dùng để kiếm tiền.”

Mỗi lúc như thế, tôi lại nửa hiểu nửa không, ù ù cạc cạc hỏi lại một câu:

“Trả nợ cho ai chứ ạ?”

Sư phụ thần thần bí bí nâng mặt tôi lên, dùng bộ dạng nghiêm túc đoan trang chọc tôi:

“Oan có đầu, nợ có chủ, nếu con nợ ai thì tất nhiên phải trả lại cho người đấy.”

Cứ như vậy, một lão già què, một đứa nhỏ tàn tật cùng nhau sống trong một căn nhà mái lá rách nát, trải qua mười tám năm vừa bình thường lại cũng vô cùng kỳ quái.

3.

Vào ngày sinh nhật thứ sáu mươi của sư phụ, tôi cũng vừa tròn mười tám.

Một người từ trước đến nay chưa từng đụng vào một giọt rượu nào như ông ấy lại phá lệ uống không biết bao nhiêu là rượu.

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông giống như nhiễm một tầng sương mù màu đỏ, trong mắt của ông rõ ràng có một ngọn lửa chập chờn lúc mờ lúc tỏ.

Tôi chưa bao giờ trông thấy thần thái của sư phụ rạng rỡ như vậy, thần sắc cũng vì vậy mà trở nên vô cùng kích động.

Sư phụ nói rõ từng câu từng chữ một, hỏi:

“Thợ hồn là gì?”

Tôi ngồi nghiêm chỉnh và nghiêm túc trả lời câu hỏi của sư phụ:

“Là người tu sửa linh hồn ạ.”

Sư phụ lại hỏi tiếp:

“Tu sửa như thế nào?”

Tôi tiếp tục trả lời:

“Thu thập linh hồn, nhào nặn linh hồn rồi dung hợp linh hồn lại.”

Tôi nghĩ là sư phụ đang thử xem tôi có nghiêm túc học nghề hay không, liền bất giác ngồi thẳng dậy.

Nhưng không ngờ tới, nói đến đây, sư phụ đột nhiên trầm mặc, cúi thấp đầu, dùng đôi bàn tay ấm áp với các đốt ngón tay dài mảnh mân mê cái đèn dầu đen kịt muội.

Rất lâu sau, sư phụ dường như đã hạ quyết tâm gì đó.

Ông không nỡ lòng đem bảo bối không rời tay một lúc nào của mình đặt vào trong tay tôi.

“Đây là đèn thu thập hồn, có thể thu thập được ba hồn bảy phách. Trước khi tu sửa linh hồn, nhớ kỹ, nhất định phải châm đèn.”

Tôi đờ người, có hơi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của sư phụ, chỉ có thể thành kính đưa hai tay ra nhận lấy cái đèn dầu cũ kỹ đã làm bạn với ông suốt bốn mươi hai năm.

Tôi không dám nói nhiều, tiếp tục nghe sư phụ dặn dò:

“Càng là nghề tinh xảo thì càng có nhiều điều cấm kỵ.”

“Có ba điều cấm khi tu sửa linh hồn.”

“Nếu như đèn dẫn hồn không sáng, không được thu thập linh hồn.”

“Không có nợ nhân quả không được nặn hồn.”

Sau đó, thời gian như ngưng đọng lại.

Thấy sư phụ rề rà không chịu nói ra điều thứ ba, tôi không nhịn được gặng hỏi:

“Vậy còn dung hợp linh hồn thì sao ạ?”

Tôi vừa hỏi xong, hai mắt sư phụ khẽ nheo lại, giống như đang nhìn vào một vùng đất xa xôi nào đó, lại như đang nghĩ về một câu chuyện từ xưa thật xưa rồi chầm chậm trả lời tôi:

“Dung hợp linh hồn à, đó là chuyện từ rất lâu về trước rồi. Đừng có nói ta, ngay đến cả sư phụ của ta cũng chưa từng thấy qua.”

Nói rồi, ông liền thở dài một hơi, tiếp tục:

“Nhánh này của nghề thợ hồn đã tuyệt hậu từ lâu rồi. Con ý hả, chắc chả bao giờ gặp được đâu.”

Tôi còn muốn hỏi thêm nữa nhưng sư phụ không biết từ lúc nào đã đầy người toàn mùi rượu, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Ngay lập tức sau đó, khắp gian nhà vang lên tiếng ngáy như sấm rền.

Tôi đóng cửa phòng lại rồi nằm xuống sập tre ở góc nhà.

Tim tôi đau nhói không thể diễn tả, dường như có ai đó đào khoét bên trong vậy, trống trải và rỗng tuếch.

4.

Sáng sớm, khi tôi còn đang mơ mơ màng màng thì bị một tràng tiếng chó sủa ầm ĩ làm cho tỉnh giấc.

Tôi mở mắt ra, một đôi mắt màu xanh lục đang nhìn tôi chằm chằm.

Là Hắc Tử nhà chúng tôi.

Từ trước đến nay nó chưa bao giờ tự ý bước vào trong nhà, lúc này lại phá lệ hoảng loạn ngồi trong một góc.

Tôi lập tức tỉnh táo hơn hẳn.

Ngược lại, Hắc Tử như phát cuồng cứ nhìn thẳng cửa phòng của sư phụ sủa “gâu gâu” không ngừng.

Tôi nhẹ nhàng an ủi nó, trong lòng bỗng dấy lên nỗi lo lắng.

Thấy tôi chống nạng bước đến, Hắc Tử đột nhiên nhảy chồm lên rồi mở toang cánh cửa gỗ phòng sư phụ ra.

Ngay sau đó, tôi không dám tin vào mắt mình nữa.

Tôi giống như giữa trời quang mây tạnh bị sét đánh thẳng đầu, lại giống như bị người ta tạt một gáo nước lạnh từ đầu xuống đến chân vậy, toàn thân đều tê dại đi.

Sư phụ của tôi chết rồi!

Ông ấy c𝘩ế𝘵 ở căn phòng cách vách bên cạnh phòng tôi!

Càng kì dị hơn nữa là...

Đôi tay tuyệt thế vô song của ông ấy bị người ta chặt đứt khỏi bả vai và biến mất không một chút tung tích!

Chỉ để lại hai lỗ trống hoác đỏ lòm máu giống như hai cái miệng to đùng có thể nuốt người ta bất cứ lúc nào.

Tôi kìm nén đau thương trong lòng, tiến lại gần để kiểm tra đồng thời kinh ngạc phát hiện ra: chỗ bị cắt của hai cánh tay sư phụ nhẵn nhụi bằng phẳng, chứng tỏ rằng có khả năng... ông ấy tự nguyện chặt xuống!

Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy như trời đất đang sụp đổ.

Đầu tôi cũng như bốc lửa.

Trong tuyệt vọng và bối rối, tôi buông đôi nạng của mình ra, mặc cho phần thân dưới tàn tật của mình đập mạnh xuống nền đất.

5.

Vào giây phút nhắm nghiền hai mắt lại, tôi mơ hồ nhớ rằng đêm qua tôi đã nằm mơ thấy sư phụ.

Ông ấy ngồi bên cạnh giường của tôi, lẩm bà lẩm bẩm cả đêm không ngừng.

Ông ấy nói:

“Tất cả đều là do số mệnh, nhưng ta không hề hối hận.”

Sư phụ còn nói:

“Nếu như mất đi thứ đồ gì đó, tự nó sẽ quay trở lại, không cần nhọc lòng tìm kiếm.”

Còn có:

“Người chế𝘵 giống như đèn tắt, chỉ cần chôn cất là đủ rồi.”

Sư phụ nhìn thấy tôi thút tha thút thít thì liền tức giận, quát vào mặt tôi:

“Người làm thợ không được khóc!”

Sau khi quát tôi xong lại có chút không kiềm chế được, khẽ than thở:

“Để trở thành một thợ hồn, cửa ải đầu tiên vô cùng nguy hiểm, có thể thành công hay không thì phải nghe theo sắp đặt của ông trời.”

Cuối cùng ông ấy cũng rơi nước mắt:

“Lão què ta không thể bảo vệ con được nữa rồi. Quãng đường sau này, chỉ có thể tự dựa vào bản thân con thôi.”

“Nhánh này của thợ hồn, đời đời không bao giờ tuyệt hậu. Con là dòng chính thống, ông trời sẽ không tuyệt đường của con!”

6.

Sau khi tỉnh lại, tôi giống như vừa sống lại vậy.

Dùng tay và chân đào hố rồi chô𝘯 cất 𝘵𝘩𝘪 thể không trọn vẹn của sư phụ trên sườn núi phía sau căn nhà tranh.

Sau đó, tôi dùng toàn bộ số tiền tích cóp được trong nhà đến nhà dì làm tiền giấy trong thôn mua về rất nhiều vàng mã.

Tôi ngồi cả ngày lẫn đêm bên cạnh phần mộ của sư phụ, đốt tiền giấy cho ông.

Liên tục như vậy suốt bảy ngày mới đốt hết số tiền giấy đó thành tro bụi.

Cả đời này của sư phụ mặc dù làm thợ hồn, tay nghề tuyệt đỉnh thế nhưng chưa bao giờ được hưởng lấy một ngày giàu sang phú quý trên dương gian.

Tích cóp nửa đời trước của ông ấy đều dùng hết để mua lại tôi, những gì ông ấy dành dụm nửa đời sau cũng đều dùng để nuôi tôi, thậm chí ngay khi c𝘩ế𝘵 cũng không muốn tôi tốn kém một đồng một hào nào.

Ân tình này của sư phụ, tôi không thể nào trả lại được cho người nữa rồi.

Chỉ có thể làm theo lời căn dặn của người, mới có thể an ủi phần nào linh hồn trên trời cao của sư phụ.

Kể từ giờ phút này trở đi, tôi quyết định lấy lại tinh thần, quyết tâm trở thành một thợ hồn chính thống.

Nhưng sư phụ từng nói:

“Cửa ải đầu tiên để trở thành một thợ hồn vô cùng nguy hiểm.”

Tôi không biết cửa ải đầu tiên này là gì, cũng không biết khi nào thì nó sẽ xuất hiện.

Tôi chỉ có thể học theo dáng vẻ của sư phụ, mỗi đêm tối mịt lại lau đi lau lại ngọn đèn dầu đã sáng bóng.

May thay, ngày đó không để tôi phải đợi chờ quá lâu.

7.

“Bình bình bình!”

Vào một đêm của mấy ngày sau tôi bị một tràng tiếng đập cửa mạnh mẽ đánh thức.

Mở cửa ra nhìn, thì ra là Cẩu Oa trong thôn.

Cậu ta lớn lên hiền lành chất phác, nhưng vừa mở miệng ra lại khiến tôi căng thẳng và kích động:

“Tôi muốn thu thập linh hồn.”

Nhìn thanh niên đen thui với ánh mắt ngập tràn mong đợi, tôi liền biết rằng, cửa ải đầu tiên mà sư phụ nói đã đến.

Hai tai bất giác vang lên những lời căn dặn của sư phụ đêm qua:

“Để trở thành một thợ hồn, cửa ải đầu tiên đều vô cùng nguy hiểm, có thể thành công hay không, tất cả đều phải xem ý trời.”

Vì vậy, tôi liền học theo bộ dạng của sư phụ, cẩn thận đón Cẩu Oa vào bên trong.

Sau khi ngồi xuống, tôi mới từ tốn hỏi thăm: “Cẩu Oa, cậu muốn thu thập linh hồn của ai?”

Tròng mắt của thanh niên trước mặt tôi sáng lên, nhẹ nhàng trả lời:

“Lão khờ.”

Lão khờ!

Đó chẳng phải phải người gác cổng làng tôi đã 𝘵𝘳𝘦𝘰 cổ trên cây ở đầu làng hồi tháng trước à?

Tại sao Cẩu Oa lại muốn thu thập linh hồn của ông ấy?

Nghĩ đến đây tôi liền cảm thấy mơ hồ.

Cẩu Oa dường như nhìn ra sự nghi ngờ của tôi, mang theo giọng mũi sụt sịt nói:

“Lão khờ bởi vì cứu mạng tôi nên mới t𝘳𝘦𝘰 cổ. Vốn dĩ ông ấy đang tích phúc đức cho kiếp sau, thế nhưng bởi vì tôi mà tất cả đều bị hủy hết rồi.”

Từ nhỏ đến giờ tôi đã đi theo sư phụ làm việc cõi âm, tất nhiên tôi cũng biết được lai lịch của lão khờ.

Lão khờ là người canh gác làng nghề thủ công chúng tôi.

Những người gác làng đều là linh hồn của kẻ có tiếng trong trấn, đa phần kiếp trước họ đều là những người ác.

Trước khi chế𝘵 tỉnh ngộ, tự nguyện kiếp này ba hồn mất một, bảy phách mất hai canh giữ ở một phương của thị trấn để bù đắp lại những tội lỗi của kiếp trước, chịu đựng khổ nạn của kiếp này để bù đắp phúc đức cho kiếp sau.

Giống như một nhánh của thợ hồn chúng tôi, người gác cổng cũng có những điều cấm kỵ riêng của họ.

Điều cấm kỵ quan trọng nhất trong số những điều cấm chính là không được tự ý làm theo ý mình!

Nếu không một hồn hai phách tình nguyện mất đi ở kiếp này không cách nào có thể bù đắp lại.

Cho dù có quay lại luân hồi cũng chỉ là gã khờ bị thiếu đi hồn phách.

Nghĩ đến đây, tôi mới chợt hiểu ra.

Tôi có chút cảm thông nhìn Cẩu Oa, nhưng cũng không dám quên lời dạy của sư phụ:

“Mỗi lần trước khi tu luyện linh hồn cần nhớ kĩ, nhất định phải châm đèn.”

Tôi hết sức cung kính nâng cái đèn tụ hồn được lau chùi đến mức bóng loáng lên.

Sau đó, mặt tôi hết sức nghiêm túc nói với Cẩu Oa:

“Tôi có thể giúp cậu được hay không, không đến lượt tôi quyết định, mà phải trông chờ vào nó.”

Đèn thu hồn không sáng, không được thu thập linh hồn.

8.

Tôi lấy hộp diêm ra rồi định thần lại.

Sau đó “xoẹt” một tiếng, que diêm liền cùng lúc bùng cháy lên.

Cẩu Oa không dám chớp mắt dù chỉ một cái, nhìn chằm chằm cái đèn dầu trên mặt bàn.

Ánh đèn sáng bừng lên trong chốc lát, chiếu rọi lên khuôn mặt Cẩu Oa, mặt cậu ta lúc này ngập tràn vẻ sung sướng.

Đèn sáng rồi!

Tôi không giấu được sự kích động xoa xoa hai tay với nhau chuẩn bị thu thập linh hồn.

Thế nhưng ngay giây sau, tình hình lại đột ngột chuyển biến tệ đi.

Trong phòng rõ ràng không có gió, ánh đèn lại vô duyên vô cớ lay động.

Giây trước vẫn còn đang sáng rực lên, giây sau vậy mà lại le lói như sắp tắt đến nơi.

Giữa những khoảnh khắc hết mờ lại tỏ đó, dường như bất kỳ lúc nào nó cũng có khả năng tắt lụi.

Trái tim tôi cũng lo lắng phập phồng lên xuống.

Cuối cùng, sau hơn chục lần nhấp nháy chực tắt, ánh đèn hoàn toàn tắt rụi bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Tôi cực kì kinh ngạc.

Đèn không sáng!

Không thể thu thập linh hồn.

9.

Ngay khi tôi cho rằng tất cả đều đã được quyết định, bất ngờ một ngón tay đen thùi vừa mập vừa ngắn vươn về phía ngọn đèn dầu.

Là Cẩu Oa!

Cậu ta đặt thẳng ngón trỏ của mình lên bấc đèn.

Điều khiến cho tôi không ngờ tới hơn chính là ngọn lửa le lói chực tắt khi nãy sau khi lắc lư dữ dội mấy lần liền sáng bừng lên vô cùng chói mắt.

Cẩu Oa không quan tâm đến đau đớn trên đầu ngón tay, cậu ta vô cùng vui mừng đẩy mạnh tôi một cái rồi nói:

“Sáng rồi! Đèn sáng rồi!”

Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến điều này, trong chốc lát cũng không dám chắc làm như thế này có được tính hay không.

Chỉ có điều nhìn thấy bộ dạng sung sướng như phát cuồng của Cẩu Oa, không thể tránh khỏi cũng bị lây một chút niềm vui từ cậu ta.

Nội tâm tôi tự nhủ:

“Đèn thu hồn không sáng, không thu thập linh hồn. Nhưng bây giờ đèn đang sáng rồi, hơn nữa còn cực kì sáng như thế này! Linh hồn này chắc chắn có thể thu thập.”

Tôi chỉ đấu tranh tư tưởng một vài giây liền hợp lý hóa tình huống trước mắt này.

Sau đó, tôi ổn định lại tâm trạng rồi đem tài nghệ học được của sư phụ trong mười tám năm qua lần đầu tiên tự mình thể hiện.

Đôi tay vừa dài vừa nhỏ lại linh hoạt của tôi giống y như sư phụ, giống như được ban cho thần lực vậy.

Ngắt một chút, xoa một chút, vuốt ve một chút rồi lại hất lên, tất cả đều đang tạo hình.

Cẩu Oa ở bên cạnh nhìn thấy tôi làm những động tác đó, mắt của cậu ta sắp rớt xuống dưới đất đến nơi rồi.

Hoàn toàn không thể ngờ tới ngón tay của bản thân mình đang bị ngọn đèn đốt cháy.

Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thu thập linh hồn.

Nghiêm khắc mà nói, tôi vẫn chưa phải một thợ hồn chân chính.

Vì vậy sau khi thực hiện một loạt động tác mạnh mẽ như hổ, tôi vấp ngay phải vấn đề khó khăn đầu tiên: đèn thu hồn như phát cuồng rồi.

10.

Ngày trước, khi sư phụ thu thập linh hồn.

Sau khi thực hiện các nghi thức, đèn thu hồn đều trực tiếp gọi hồn phách cần thu thập đến.

Thế nhưng lần này, xung quanh đèn thu hồn thế nhưng lại tụ tập đủ loại hồn phách.

To có, nhỏ có, cao có, thấp có, béo có, gầy có...

Từng cái từng cái một đều không nhìn thấy mặt, tất cả là một đám bóng đen thùi lùi.

Càng khiến người ta tuyệt vọng hơn chính là, tất cả bọn họ dù khác miệng nhưng chung một lời hướng về phía tôi gào thét khản giọng:

“Cứu tôi với!”

“Cứu tôi với!”

Lần đầu tiên nhìn thấy loại trận pháp này, tôi chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại đi.

Mọi người đều đã nói qua “mời vong đến thì dễ, tiễn vong đi mới khó.”

Lần đầu tiên của tôi đã gọi đến nhiều quỷ như thế này rồi, nếu như không thể giải quyết ổn thỏa, sợ rằng nhánh thợ hồn này của sư phụ trực tiếp triệt để đứt đoạn ngay dưới tay tôi.

Tôi cuống cuồng lên, liên tục quay đầu nhìn Cẩu Oa.

“Cái... Con mẹ nó chứ, cái nào mới là lão khờ đây?”

Cẩu Oa đương nhiên cũng bị cảnh này dọa cho sợ ngây ra, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin được nhìn tôi, lạc cả giọng đi nói:

“Cái này... Sao mà tôi biết là cái nào chứ?”

Trái tim tôi lập tức như treo ngược cành cây.

Vội vàng tập trung tinh thần, ép bản thân mình không được phép hoảng loạn.

Thế nhưng trong chớp mắt, số linh hồn được gọi đến cáng lúc càng nhiều.

Trạng thái của tôi vẫn còn coi như là ổn đi, mặc dù chưa trở thành thợ hồn, nhưng dù gì cũng là chủ nhân của đèn hồn mà, các linh hồn không dám tỏ ra lỗ mãng với tôi.

Nhưng Cẩu Oa thì thảm rồi.

Bởi vì ngón tay không thể rời khỏi ngọn đèn dầu, vì vậy cả người cậu ta hoàn toàn như chôn chân tại chỗ.

Lúc này cậu ta bị bao vây bởi một vòng tròn các bóng đen, dường như không nhìn thấy cậu ta nữa.

Tôi thầm nghĩ không ổn, bất ngờ trong cái khó ló cái khôn, gào lên về phía Cẩu Oa:

“Nhìn đây!”

Trong chớp mắt, tôi chỉ cảm nhận hai gò má lành lạnh.

Một cơn lạnh thấu xương ập đến phía tôi.

Tôi không trốn tránh mà đứng yên đợi nó ập đến.

Ngay khi tôi ngước mắt lên, quả nhiên trong đám hồn phách quay đầu lại theo bản năng kia rất dễ dàng để tìm thấy “một hồn hai phách” không hề có chút phản ứng nào.

Nó dường như không hề nghe thấy tiếng hét của tôi, ngược lại chỉ im lặng lôi đám linh hồn đang bao vây lấy Cẩu Oa ra.

Nó yên lặng, không sợ hãi, cực kì kiên quyết.

Cũng ngày chính lúc này, tôi biết bản thân mình đã tìm được rồi.

Lão khờ điếc đặc, nên chỉ ông ta mới không hề có chút phản ứng nào với tiếng gọi của tôi.

Cũng vì quan tâm Cẩu Oa, nên dù chỉ là hồn phách thì cũng sẽ muốn bảo vệ cậu ta.

Cũng như sư phụ tôi vậy.

Nghĩ đến đây tôi không kiềm được, sống mũi hơi cay cay, suýt chút nữa thì rơi lệ.

11.

Sau khi tìm thấy hồn phách bị thất lạc của lão khờ, việc thu thập linh hồn liền tiến vào thời khắc quan trọng nhất.

Tay của tôi dường như bị một bị một phép thuật vô hình nào đó dẫn dắt, động tác tay của tôi cũng biến hóa khôn lường.

Thế nhưng ngay lúc này, trước mắt tôi đột ngột tối sầm lại.

Là tay của Cẩu Oa!

Hóa ra là đám quỷ kia thấy linh hồn của mình không được thu thập liền tức giận bám chặt lên trên cánh tay của Cẩu Oa.

Những bóng đen càng ngày càng tụ lại thành một vòng tròn đen xì to đùng, cảm giác như chúng muốn chặt đứt ngay lập tức cánh tay của Cẩu Oa xuống.

Còn ngón trỏ của cậu ấy cũng không chịu nổi sức nặng, bị đè ép gần như rời khỏi bấc đèn.

Trái tim tôi thắt lại, từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu từ trên trán tôi lăn xuống.

Chỉ một chút nữa thôi, việc thu thập linh hồn sẽ hoàn thành.

Vì vậy, giờ phút này đèn thu hồn tuyệt đối không được tắt!

Thế nên, tôi rướn cổ họng hét lên với Cẩu Oa:

“Kiên trì thêm chút nữa đi! Sắp xong rồi!”

Nhưng phía bên này Cẩu Oa rõ ràng đã đến cực hạn.

Cậu ta bị một luồng sức mạnh vô hình đẩy ngã trợn trắng mắt.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên không khí truyền đến một thứ khá nặng mùi.

Ngay sau đó, đám hồn phách liền tản đi hết.

Nguy hiểm đã được giải trừ!

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, trên mặt tràn đầy thắc mắc nhìn qua phía Cẩu Oa.

Cậu ta không biết vì sao lại đột nhiên xấu hổ đỏ ửng mặt lên, chỉ cúi gằm mặt xuống rồi đưa ngón trỏ của mình vào bấc đèn.

Tôi dùng mũi đánh hơi theo hướng của thứ mùi kia liền nhìn thấy dưới đũng quần của Cẩu Oa một mảng ướt đẫm rõ rệt.

Cẩu Oa cậu ta sợ quá tè ra quần!

12.

Mặc dù tôi biết rằng nước tiểu của trẻ con có thể xua đuổi ma quỷ, thế nhưng đám quỷ hôm nay không phải là quỷ thông thường.

Chúng là những cô hồn dã quỷ cực kỳ hung ác mà đèn thu hồn gọi đến!

Nếu như chỉ là nước tiểu của trẻ con thông thường, căn bản sẽ không có chút tác dụng nào cả.

Cẩu Oa có thể dùng một bọc nước tiểu xua đuổi hơn một trăm hồn phách, tuyệt đối không phải là người bình thường.

Tôi bất giác nhìn Cẩu Oa một cái, trong ánh mắt tôi có sự chấn động không thể che giấu.

Cẩu Oa bị tôi nhìn đến mức không biết phải làm sao, ấp a ấp úng giải thích:

“Tôi... Tôi là người gác cổng mới của làng thủ công này.”

Hóa ra là như vậy!

Người gác cổng làng là thần bảo hộ của làng, mặc dù khi đánh người có thể không có sức lực, nhưng xua đuổi tà ma thì tuyệt đối không thể khinh thường.

Một bãi nước tiểu của đứa trẻ gác cổng làng chính thống chính là thần khí tuyệt vời nhất để xua đuổi tà ma!

Không ngờ tới, lần đầu tiên tôi thu thập linh hồn vậy mà lại được người gác cổng làng làm hộ vệ cho.

Quả nhiên sư phụ không hề lừa tôi!

“Nhân mạch của nghề thợ hồn, vĩnh viễn không bao giờ lụi tàn. Tôi còn là chính thống nữa, ông trời tuyệt đối sẽ không phụ tôi!”

Nghĩ đến đây, tinh thần tôi được nâng cao lên, động tác tay tôi cũng lưu loát linh hoạt nước chảy mây trôi.

Tiếp theo đó, bởi vì không bị đám hồn phách kia làm loạn, tất cả đều được tiến hành vô cùng thuận lợi.

Tôi hợp nhất một hồn hai phách bị khuyết của lão khờ lại.

Ông ấy cuối cùng cũng có thể có đầy đủ hồn phách để hưởng phúc của kiếp sau rồi.

Cẩu Oa vừa kiềm nén đau đớn để đèn hồn cháy ổn định, vừa lau đi nước mắt quyến luyến không nỡ rời xa tiễn biệt lão khờ.

Còn tôi, sau khi trải qua trăm ngàn nguy hiểm, cuối cùng cũng hoàn thành lần thu thập hồn phách đầu tiên, trở thành thợ hồn đời tiếp theo của thôn