Nghề Thợ Hồn

Chương 2



13.

Sau lần đó, tôi lại tiếp tục thu thập thêm mấy linh hồn nữa.

Tay nghề đã khéo léo hơn rất nhiều, tâm lý cũng vững vàng ổn định hơn.

Lần nhào nặn linh hồn đầu tiên trong đời tôi là ba tháng sau đó.

Vào một đêm giữa hè oi ả.

Giống như thường lệ, tôi ngồi một mình lau đèn trên bàn.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tràng đập cửa đinh tai nhức óc.

Tôi đã theo sư phụ làm nghề âm nhiều năm, nếu có ai gõ cửa nửa đêm đều là có việc cần nhờ giúp đỡ.

Thông thường mà nói, mặc dù cách gõ cửa mỗi lần đều khác nhau nhưng đều vô cùng kiềm chế và lịch sự.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp cách gõ cửa nhà đầy thô lỗ như đêm nay.

Trong lòng tôi hơi không vui.

Thế nhưng sư phụ đã nói rồi: làm cái nghề này của chúng ta, chỉ cần người ta tìm đến cửa, bất kể là làm được hay không, đều phải tiếp đón họ trước đã.

Đây là quy định khi hành nghề.

Tôi chỉ có thể không tình nguyện kẹp lấy đôi nạng gỗ của mình.

Sau khi mở cửa và nhìn rõ người đến là ai, tôi lập tức mắt chữ A mồm chữ O, giống như bị người ta đập cho một gậy vào đầu vậy.

Người đến không ai khác chính là người cha ruột mười tám năm không có lấy một câu thăm hỏi của tôi.

Sau khi tôi ổn định lại tinh thần, tôi cũng không thèm quan tâm đến cái gì gọi là quy tắc nữa.

Tôi lập tức đen mặt lại, làm động tác muốn đóng cửa.

Thế nhưng ngay sau đó, người đàn ông trước mặt đưa ra một lý do khiến tôi không thể từ chối:

“Ông đây đến để nặn hồn!”

Câu nói này trực tiếp đập vỡ hoang tưởng của tôi.

Đây không phải là ân oán cá nhân, mà là kiếm tiền từ làm việc âm.

Hơn nữa mối làm ăn đã tìm đến cửa, người thợ nghề tuyệt đối không được chủ động từ chối.

Tôi chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ đành cau có đón người tôi không muốn nhìn thấy mặt nhất vào bên trong.

Thế nhưng đối phương dường như không hề nhìn thấy sắc mặt của tôi, bước đi vô cùng thong dong và không một chút khách sáo nào ngồi thẳng xuống đầu cái bàn vuông trong góc phòng.

Không chỉ vậy còn tiện tay ra bộ nhàm chán gõ gõ xuống mặt bàn, phát ra những âm thanh “cộc cộc” có quy luật.

Mãi cho đến lúc này, tôi mới chú ý đến dưới lớp áo trần bông rách nát của ông ta là đôi tay khá giống với tôi.

Vừa dài vừa mảnh nhưng lại tràn đầy sức mạnh, các khớp xương vô cùng rõ ràng, giống như một tác phẩm được điêu khắc ra.

Không đúng!

Đây là cánh tay của sư phụ tôi!

Đôi tay biến mất không tung tích của sư phụ tôi thế nhưng lại mọc trên người của cha ruột tôi!

14.

Tôi kinh ngạc trợn tròn hai mắt, buột miệng chất vấn:

“Là ông? Ông đã ăn trộm đôi tay của sư phụ tôi?”

Không nghĩ tới, người đàn ông ngồi đối diện với tôi lộ ra một nụ cười tràn đầy sự châm chọc.

Ông ta nhấc hai cánh tay lên, giống như thưởng thức một tác phẩm vừa ý, sau đó lên giọng chế nhạo:

“Trộm? Ông đây là loại người đấy hả? Cái này là lão què nợ ta!”

Tôi hoàn toàn bị khuôn mặt lẫn giọng điệu của ông ta làm cho buồn nôn và chán ghét, quát vào mặt ông ta:

“Năm đó không phải sư phụ đã đưa hết tất cả tiền bạc cho ông rồi sao?”

“Tôi chẳng qua chỉ là thứ rác rưởi mà ông không thèm, sư phụ có lòng tốt nuôi dưỡng tôi, sao lại nợ nần gì ông chứ?”

Tôi tức đến mức mặt hết đỏ lại trắng.

Thế nhưng cha đẻ của tôi lại giống như nghe được câu chuyện cực kì buồn cười, bất ngờ bật cười haha.

“Ha Ha Ha!”

“Tất cả tiền ư? Lão già què chế𝘵 dẫm đó thì có được mấy đồng tiền thối?”

“Mày là người! Không phải 𝘴ú𝘤 vật, chỉ với từng đó tiền của lão ta đòi mua mày? Tất nhiên là không đủ rồi!”

Nghe đến đây, tôi chỉ cảm thấy như có một nồi nước sôi sùng sục trong lồng ngực đang thiêu đốt trái tim tôi.

Tôi nghiến răng nghiến lợi hỏi lại một câu:

“Ông cũng biết tôi là người ư? Năm đó người xem tôi như quái vật rồi muốn dìm chết tôi chính là ông đấy!”

Cha tôi bị tôi chọc trúng chỗ hiểm tức giận đến mức câm như hến, nhưng sau đó ông ta lại bày ra dáng vẻ vô lại, vừa xua tay vừa cợt nhả nói:

“Ha ha! Hiểu nhầm, tất cả là sai sự thật!”

Trong lòng tôi ngập tràn uất hận, cũng lười tranh cãi với ông ta, chỉ gằn từng chữ từng chữ một hỏi lại ông ta:

“Vì vậy, ông chê số tiền sư phụ dành dụm tích cóp năm đó là không đủ, vẫn còn muốn thêm?”

Tôi không ngờ tới ông ta lại bày cái vẻ cây ngay không sợ chết đứng cười nói:

“Điều đó là đương nhiên!”

Sự tức giận khiến toàn thân tôi căng cứng lại như một cục đá, hai mắt tôi toàn là tơ máu gằn lên hỏi:

“Cái gì cơ?”

Có lẽ trông bộ dạng của tôi quá đáng sợ, cha tôi vô thức vẫy vẫy tay rồi cố ra vẻ mềm mỏng nhất trả lời:

“Xì! Lão già kia ngoài đôi tay này vẫn còn chút tác dụng thì chả còn gì đáng để ta bận tâm cả!”

Nghe đến đây, tôi chỉ cảm thấy các mạch máu trong người mình như phát nổ, thái dương cũng giật “thịch thịch”.

Thứ súc vật nhà ông ta, để lừa gạt sư phụ mà ngay cả đôi tay của thợ hồn cũng dám nhòm ngó đến.

Tôi cảm thấy lửa giận chạy thẳng từ lồng ngực dồn lên trên não mình.

Nhìn thấy tôi muốn phát điên, khuôn mặt của tên sú𝘤 𝘷ật trước mặt tôi lộ ra một tia hoảng loạn.

Thế nhưng ông ta vẫn không cam tâm tình nguyện, yếu ớt tìm lý do biện hộ:

“Ông đây... ông đây đã có lòng tốt để ông ta dùng thêm mười tám năm nữa, cũng coi như là không phụ lòng lão ta rồi! Mày còn muốn như thế nào nữa?”

Ngay lúc này, tôi cảm thấy bản thân mình không thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa rồi!

Cơn tức giận của tôi tràn ra như nước lũ phá vỡ bờ đê.

15.

Tôi dùng tay túm lấy tóc của kẻ đê tiện này, nắm lấy rồi đập mạnh đầu lão ta xuống bàn.

Sau khi tôi trút giận xong, trán và mũi của lão già không biết xấu hổ bị tôi đập cho chảy be bét máu.

Thế nhưng dù gì tôi cũng chỉ là kẻ tàn phế, đợi đến khi ông ta phản ứng lại, tôi đã bị rơi vào thế bất lợi, bị ông ta trở tay hất văng khỏi ghế.

Tôi yếu ớt ngồi bệt dưới đất, chỉ có thể đứt ruột đứt gan chửi mắng ông ta:

“Ông là đồ sú𝘤 𝘷ật!”

Gã súc 𝘴𝘪𝘯𝘩 dù gì cũng có việc cần nhờ đến tôi, không dám động tay động chân với tôi nữa, ngược lại hắng giọng, phản bác lại tôi:

“Tao là súc 𝘴𝘪𝘯𝘩 cũng mạnh hơn khúc gỗ mục tàn tật không mọc nổi chi!”

Nói rồi, ông ta nhấc tay mình lên mân mê trước mặt tôi, có phần biến thái rồi nói tiếp:

“Đôi tay này mới đáng tiền biết bao! Vậy mà ở chỗ lão què chết tiệt kia một cọng lông cũng không vét nổi!”

“Đến hôm nay, lão ta đem đôi tay này tặng lại cho tao, tao sẽ khiến nó phát huy hết tác dụng của mình!”

Nói đến đây, ông ta đột ngột dừng lại một chút.

Sau đó dùng vẻ mặt giảng hòa sáp lại trước mặt tôi, vừa cười vừa đề nghị:

“Mày dù gì cũng là con của tao! Chỉ cần hai cha con mình hợp tác, ông đây đảm bảo đời này của mày sẽ được ăn sung mặc sướng!”

Tôi nghiến răng nghiến lợi phát ra tiếng kêu ken két, trong mắt tràn đầy uất hận ngút trời, gần như bị những lời nói của cha đẻ làm cho tức đến ngất xỉu tại chỗ.

Thế nhưng kẻ tàn tật vô dụng như tôi, ngoại trừ đôi tay này thì chẳng còn chút bản lĩnh nào hết cả.

Vì vậy chỉ có thể đau đớn bày ra bộ dạng tiễn khách lạnh lùng nói:

“Sự nghiệp to lớn của ông cao quá tôi không dám với.”

“Tôi không thu thập linh hồn, đôi tay thợ hồn này cho dù có ở trên người ông cũng không có chút sức mạnh nào cả.”

“Lão già khốn kiếp, những tính toán của ông, xem ra đều về con số không rồi.”

Sau khi dứt lời, tôi nghĩ ông ta chắc chắn sẽ chết tâm từ bỏ ý định ban đầu.

Thế nhưng tôi không ngờ tới người cha vô liêm sỉ của mình không hề quan tâm đến điều đó, ngược lại ông ta còn trở mặt với tôi.

“Yên tâm đi! Mày sẽ phải nhào nặn linh hồn cho tao!”

Ông ta bày ra bộ dạng nắm chắc phần thắng trong tay.

Không đợi tôi kịp tiếp lời, ông ta tiếp tục cao giọng nói:

“Ông đây sớm đã tìm hiểu kĩ rồi. Việc nhào nặn linh hồn có điều cấm kị, tao cá là mày không dám phá vỡ quy tắc đó đâu!”

Lòng tôi chợt lạnh đi.

Đột nhiên tôi nhớ lại điều cấm kị thứ hai mà sư phụ nói với tôi:

“Nếu không nợ nần nhân quả thì không được nhào nặn linh hồn.”

16.

“Không nợ nhân quả.”

Tôi nhẩm đi nhẩm lại bốn chữ này.

Một luồng hận thù tuôn trào ào ạt trong lồng ngực tôi như muốn nhấn chìm toàn bộ bản thân tôi.

Bảo sao sư phụ thường xuyên nhắc: tất cả đều xem số mệnh, không có chút nào do con người quyết định cả.

Tại sao kẻ đê tiện ngay trước mặt tôi này lại là cha đẻ của tôi chứ?

Tại vì sao tôi sống ru rú cô độc một mình lâu như vậy lại nợ nần nhân quả một gã bỉ ổi đê tiện như thế này chứ?

Tôi căm hận!

Căm hận ông trời sao lại có thể bất công như vậy!

Vì vậy tôi không muốn chấp nhận số phận của mình.

Thế nên tôi cứng cổ cãi lại:

“So với việc giúp ông, tôi thà phá vỡ điều cấm kị.”

Nhưng ngay sau đó, chút dáng vẻ cố gắng tỏ ra kiên cường của tôi lại bị vài từ ngắn ngủi của đối phương phá vỡ.

“Mày không làm được điều đó đâu.”

“Nếu mày phá luật, nhánh thợ hồn này của lão què triệt để đứt đoạn tại đây. Lão ta dùng mọi cách để cứu sống mày, mày có thể nhẫn tâm phụ lòng lão sao?”

Giây phút này, tôi chỉ cảm thấy bản thân giống như bị người ta lột trần lớp vỏ bọc ngụy trang bên ngoài ra, xương khớp toàn thân đều bị lộ hết ra ngoài không còn sót một chút gì.

Tại sao lão ta lại đoán được điều đó?

Hơn nữa nó không sai một chút nào cả.

Lần này, tôi chỉ có thể nhắm mắt cam chịu, giống như một con chó bò dậy từ mặt đất.

Trong lòng tôi đã là một nắm tro tàn nguội lạnh, máy móc thắp đèn thu hồn lên.

Quả nhiên, không hề có kỳ tích nào cả.

Đèn sáng rồi.

Tôi không thể không tuân theo quy tắc hành nghề, chỉ có thể giúp lão già không bằng cầm thú này nặn linh hồn.

Tôi nhịn lại nỗi đau đớn trong lòng nhào nặn đôi tay thợ hồn của sư phụ để nó dung hòa với linh hồn tham lam xấu xí kia.

Trong suốt quá trình nặn hồn, tôi như một con rối bị rút mất linh hồn.

Còn người cầm dây điều khiển chính là người duy nhất tôi nợ nhân quả của kiếp này – cha ruột của tôi.

17.

Sau khi ý thức của tôi khôi phục trở lại, trong phòng chỉ còn lại một mình tôi.

Còn làng nghề thủ công chúng tôi lại nhiều thêm một thợ hồn kiến thức nông cạn xuất hiện giữa đường.

Tên thợ hồn này yêu tiền như mạng sống, thu được càng nhiều tiền càng tốt, hơn nữa còn không kiêng kị gì hết, ai đến cũng không từ chối.

Chỉ cần tiền vào túi hắn, bất kể thời gian nào, không quan tâm đến đèn hồn gì đó, càng chẳng nề hà cái gì mà luật nhân quả, tất cả những việc liên quan đến “tu sửa linh hồn” hắn đều nhận hết.

Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả cô hồn dã quỷ của mười dặm xung quanh đều tụ lại ở làng thủ công này.

Cho dù là ác quỷ làm những điều tàn ác bị các cao nhân đánh cho hồn phi phách tán hay những tàn hồn khuyết hồn khuyết phách đã tạo ra quá nhiều nghiệp chướng của kiếp trước thì chỉ cần người thân của những linh hồn này tìm đến cửa và bỏ tiền ra, lão ta đều giúp tu sửa linh hồn.

Nhìn thấy nghề thợ hồn này bị gã cầm thú kia vấy bẩn, tôi không thể ngồi yên tại nhà được nữa, kẹp lấy hai cái nạng tìm đến tận nhà lão ta.

Tôi không thể nghĩ đến, suốt mười tám năm qua đi qua cửa nhà nhưng tôi không thèm bước vào, vậy mà hôm nay tôi lại dùng cách này để quay trở lại.

Khoảng sân nhỏ của căn nhà lợp rạ rách nát trong kí ức của tôi sớm đã biến mất không còn tung tích.

Mới chưa đầy nửa năm trời chỗ đó đã thay bằng căn biệt viện nguy nga tráng lệ, đủ các thể loại xe sang trọng đỗ kín trong sân.

Từng tốp từng tốp người đến nhờ giúp đỡ như mắc cửi.

Tôi phải đợi đến khi trời tối sầm hẳn mới có cơ hội bước vào trong cổng.

Nhưng tôi vẫn còn chưa mở miệng thì lào già không ra gì kia nửa dựa nửa ngồi trên ghế dài châm biếm nói:

“Thế nào nhóc con? Nghĩ thông rồi à?”

Tôi lạnh lùng giễu cợt:

“Thứ đồ không kiêng kị gì cả như ông, sớm muộn cũng không có kết quả tốt đẹp đâu.”

Lão già bỉ ổi bị những lời nói của tôi chọc cho tức đến phì cười.

Trước tiên ông ta vểnh lỗ mũi lên chỉ chỉ chỏ chỏ vào những thứ đồ trang trí trong phòng, sau đó bĩu bĩu môi dè bỉu chê bai bộ quần áo rách nát trên người tôi.

Lão cười đến vô cùng thích thú:

“Vậy mày nói tao nghe thử xem, thế nào mới là tốt hơn?”

“Mày giống y xì lão già què chết tiệt kia, có được bản lĩnh hơn người nhưng lại không biết cách tận dụng, đúng thật là vô cùng ngu xuẩn mà!”

Nói đến đây, lão ta hơi dừng lại.

Tiếp theo lão ta nhìn tôi giống như đang ban cho tôi một ân huệ, nhẹ nhàng nói:

“Ngày nào đó mày nghĩ thông suốt, có thể quay trở lại cùng với ông đây tận hưởng những thứ phú quý nhân gian này.”

Nói xong, ông ta ngẩng đầu cười một tràng dài, cười một cách kiêu ngạo và tự cao tự đại.

Tôi tức đến mức lớn giọng chất vấn:

“Cả ngày ông làm loạn với đám quỷ hồn kia, không sợ một ngày nào đó bản thân mình cũng trở thành ác quỷ à?”

Ông ta lại càng cười khoái chí hơn.

“Mày đúng là thứ ngu ngốc, ông đây chỉ cần còn đôi tay này, những linh hồn tàn ác đó còn phải nhờ vả đến tao, liệu chúng có thể làm gì được tao chứ?”

Những gì cần nói cũng đều nói rồi, tôi tự biết có nói thêm cũng vô ích.

Chỉ phẫn nộ nói:

“Nhưng đến cuối cùng ông vẫn phải chế𝘵, đợi đến ngày đó bọn chúng sẽ biến ông thành ác quỷ, đến khi đó ông mới biết thế nào là sợ!”

Thế nhưng không ngờ tới ông ta còn điên cuồng hơn.

“Mấy thứ đáng ki𝘯𝘩 tở𝘮 đó, ai muốn làm thì làm. Ông đây muốn làm thợ hồn đệ nhất thiên hạ. Ha ha ha!”

Tôi hết cách chỉ đành rời đi trước tràng cười sảng khoái đó của cha đẻ mình.

Tôi biết rằng lão ta nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp, không nghĩ đến quả báo lại đến nhanh như vậy.