[ABO] Nghĩa Công Chuẩn Quy Tắc

Chương 4



Lê Ngộ tỉnh lại trong đau nhức.

Mình bị quấn ở trong chăn dày bịch, trên chăn có mùi vị Alpha, bên cạnh còn dường như có Alpha.

"Anh??"

Lê Ngộ cả kinh, xẹt xẹt xẹt lui về sau, hất chăn lên ngồi xuống, lập tức hắt hơi một cái.

"... Kiềm chế chút, hôm qua bị cúp điện không mở điều hòa được, trong phòng rất lạnh."

Hướng Dã cũng làm ổ trong chăn, còn buồn ngủ. . truyện xuyên nhanh

"..."

Lê Ngộ biết nghe lời phải rút chăn về, thậm chí nhích lại gần Hướng Dã bên kia.

Lạnh thì lạnh thật. Hướng Dã không mở mắt ra, nhưng thật giống như có thể nhìn thấy biểu tình đặc sắc của Lê Ngộ. Hắn khẽ nở nụ cười, tay to chụp tới siết chặt người vào trong ngực.

"Chạy xa như thế làm gì? Hả?"

Đột nhiên xuất hiện mùi Alpha làm cả người Lê Ngộ cũng không vui, nổi da gà một thân, ba chân bốn cẳng lắc đến lắc đi đều không cách nào tránh thoát.

"Đừng có cọ loạn nữa."

Hướng Dã lại tăng thêm một tay, lần này Lê Ngộ thế nào cũng chạy không được, một mặt phẫn nộ pha tạp bất đắc dĩ.

"... Anh buông tôi ra."

Hướng Dã hừ một tiếng.

"Anh buông tôi ra, không thì tôi sẽ tố cáo anh quấy rối tình dục."

"Oa, ác quá."

Hướng Dã mở mắt ra, duỗi một chân ra chen vào giữa hai chân Lê Ngộ, tràn ngập ác ý làm phiền.

"Ngày hôm qua là ai muốn tôi chịu trách nhiệm?"

"Nhanh rời giường mặc quần áo đi, anh sẽ đi muộn đấy."

Lê Ngộ làm như không nghe thấy, ngược lại một mặt thành khẩn nói sang chuyện khác:

"Hôm nay là thứ hai, tự học buổi tối tối hôm qua có phải là cậu cũng không đi?"

"Cảm ơn, tôi xin nghỉ. Hơn nữa mới vừa rồi còn đánh răng rửa mặt, hiện tại người nên rời giường chính là anh đấy."

"..."

Lê Ngộ hít sâu một hơi, dưới tình huống tay chân đều bị hạn chế dùng trán dùng sức sứt mẻ đâm vào ngực Hướng Dã.

"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ."

Hướng Dã một hơi bị đập thành tám cánh hoa thở cũng không ra hơi, tay chân vừa để xuống là để Lê Ngộ chạy trốn, mình một mặt thống khổ ho khan.

"Quần áo của tôi ở đâu???"

Lê Ngộ nhảy xuống giường là bị cóng đến run cầm cập, hai chân khép chặt nghiến răng nghiến lợi, Hướng Dã một mặt muốn chết không còn từ, không nhúc nhích hiển nhiên là không dự định trả lời câu hỏi của Lê Ngộ.

Lê Ngộ cố lắm mới đè xuống kích động bóp chết Hướng Dã, khom người lại tìm dép lê.

"... Cậu lên đây đi, tôi đi lấy cho cậu, lát nữa lạnh lại bị cảm."

Hướng Dã còn chưa nói hết lời, Lê Ngộ vụt vào trong chăn, nhấc chân cho Hướng Dã một đạp.

"Nhanh lên."

Lê Ngộ ngủ mơ màng, kinh sợ lúc tỉnh đã muộn gần mười phút.

Vốn là cậu dự định tùy tiện rót cốc sữa bò đối phó qua, vừa mở cửa lại va vào Hướng Dã từ trong thang máy đi ra, trong tay nhấc theo hai phần bữa sáng.

"Ồ, dậy trễ hả?"

Hướng Dã một mặt treo mỉm cười chế nhạo, mặt Lê Ngộ không hề cảm xúc, đóng cửa lại cầm bữa sáng trong tay Hướng Dã, hai phần.

"? Cậu ăn nhiều như vậy?"

Hướng Dã một mặt đần thối, một phần trong đó là chuẩn bị cho hắn.

"Anh quản tôi?"

Lê Ngộ không thèm nhìn hắn, quay người xuống lầu.

"Thật không coi mình là người ngoài... Aiz, cậu vẫn đang giận hả?"

Lê Ngộ kéo ra một nụ cười giả tạo:

"Không."

"... Rồi rồi rồi, anh hai mau che cổ lại, vừa dấu răng vừa dấu hôn người khác thấy thì không hay."

Lê Ngộ: "..."

Lê Ngộ nhịn xuống kích động đập bữa sáng vào mặt Hướng Dã, cau mày nói:

"Không mang khăn cổ."

Không đợi Lê Ngộ nói xong Hướng Dã đã cởi khăn quàng cổ của mình xuống, hai, ba bước đuổi kịp Lê Ngộ, quấn lên cổ cậu.

"Tàm tạm rồi... cổ cậu trắng thật."

Hai thanh niên ngu ngốc một người đi phía trước một người đuổi theo ở phía sau, Lê Ngộ vì để tránh cho cùng hắn một chỗ không lựa chọn thang máy, dự định khiêu chiến thể năng của một Omega yếu ớt dùng chân đi xuống tầng mười tám.

"Được rồi được rồi anh hai tôi xin cậu, coi như tôi xin cậu đấy."

Hướng Dã nửa dỗ nửa ép kéo Lê Ngộ vào thang máy, hai người đứng đối diện, Lê Ngộ dựa vào góc ung dung thong thả chỉnh khăn quàng.

"Trong thang máy có camera, anh tới một bước là toi đời."

"Không thể nào, đánh dấu tạm thời của tôi vẫn còn, nhiều nhất bị xem là tình nhân đùa giỡn, giáo dục một chút là xong."

"..."

Lê Ngộ giấu nửa mặt dưới vào trong khăn quàng, cau mày nhắm mắt lại chầm chậm hít sâu, cảm giác không trọng lượng trong thang máy làm cho cậu rất không thoải mái.

Hướng Dã duỗi tay tới, chui vào trong khăn quàng xoa xoa tuyến thể mẫn cảm. Chuyện này nếu như phát sinh ở người xa lạ chính là quấy rối tình dục, Lê Ngộ đột nhiên mở mắt, giơ tay muốn đẩy Hướng Dã ra, nỗ lực nửa ngày không thấy hiệu quả, trái lại bị Hướng Dã sờ cả người như nhũn ra.

Nhớ tới đã từng có chương trình ngắn nói Omega y như mèo, ai nắm giữ cổ của chúng là nắm giữ vận mệnh.

"Thả tôi... ra..."

Trên mặt Lê Ngộ xuất hiện một tầng mỏng hồng, lui về phía sau một bước dựa vào trên tường thở dốc.

Không gian thang máy chật hẹp mà kín đáo, yên tĩnh chỉ có thể nghe đến hô hấp ồ ồ và tiếng vải vóc ma sát, Hướng Dã nhịn không được, nắm lấy tay Lê Ngộ đè cậu lên tường hôn.

Lê Ngộ lúc ra thang máy lảo đảo, suýt thì té nhào một cái.

Lúc này Lê Ngộ phun thuốc khử mùi quay tề, giáo viên chủ nhiệm không phát hiện mùi trên người cậu, chỉ dò hỏi nhiều lần xác nhận Lê Ngộ có bị bắt nạt hay không. Không có cách nào cậu mới nói chỉ là động dục nhiệt phổ thông, nghĩa công trợ giúp mình tuân thủ chương trình một cách nghiêm chỉnh, một điểm quá trớn cũng không có.

Cái quỷ ấy.

Khuôn mặt Lê Ngộ co rúm, nằm nhoài trên bàn ngẩn người.

Trong đầu không hiểu ra sao nhét vào một đống thứ chẳng liên quan đến học tập, quấy nhiễu cậu buồn bực mất tập trung. Cũng may tiết này tự học, Lê Ngộ có đầy đủ thời gian điều chỉnh trạng thái.

Cậu ngồi ở chỗ gần cửa sổ, viết viết vẽ vời trên cửa sổ, lại xoa sương mù đi. Giọt nước ngưng tụ thành từng luồng từng luồng chảy xuống, thấy rất rõ ràng cảnh tượng ngoài cửa sổ.

Có lẻ loi lốm đốm mấy học sinh xúc tuyết dưới lầu, là nhiệm vụ lao động trường học phân phối, lớp khoa học xã hội mà, nhóm Omega mảnh mai chưa bao giờ nguyện tham gia hoạt động này đó, vì vậy bị Alpha cùng Beta ôm đồm.

Bỗng nhiên ánh mắt Lê Ngộ ổn định, kề sát mặt vào chút.

Hình như cậu thấy được Hướng Dã, khoác áo khoác màu đen dùng chổi quét vụn băng, thỉnh thoảng ngẩng đầu giao lưu với bạn.

Lê Ngộ nhìn đến xuất thần, đầu óc càng ngày càng mơ màng, hai má nóng lên.

Chuyện gì chứ.

Lê Ngộ bừng tỉnh, xoa xoa mắt sờ mặt, phát hiện khô nóng dị dạng càng lúc càng kịch liệt, cơ hồ làm cậu đứng ngồi không yên.

"Úi? Cậu mở cửa làm gì thế, lạnh quá."

Bạn nữ Omega cùng bàn duỗi tay mềm mại ra kéo kéo ống tay áo của Lê Ngộ, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

"... Xin lỗi, tớ hơi khó chịu, lát nữa đóng."

"Được rồi, đừng để lạnh đó."

Bạn nữ lấy khăn quàng cổ trắng trong ngăn bàn quàng lên, Lê Ngộ sững sờ, kéo khăn quàng của Hướng Dã ra.

Cái này, cái này có mùi của hắn.

Lúc này Hướng Dã vừa vặn ngẩng đầu, lấy tay che nhìn một hồi, như đang xác nhận, cười phất tay một cái với Lê Ngộ.

Lê Ngộ không chút do dự rầm một tiếng đóng cửa sổ lại, không hiểu ra sao chột dạ làm cho tim cậu đập lúc nhanh lúc chậm, đầu óc càng ngày càng phồng.

"Đó là khăn quàng của bạn trai cậu hả?"

Bạn nữ bên cạnh hóng hớt nói:

"Có mùi Alpha đó."

Lê Ngộ nhìn bạn nữ đó rất lâu, mỉm cười.

"Về sẽ chia tay."

Sau đó cậu chếch người qua một bên, quấn khăn làm gối, lén lút ngửi mùi Hướng Dã.

Lê Ngộ có thể nghe thấy nhịp tim lung tung của mình.

Hướng Dã chờ Lê Ngộ dưới tầng, hồi lâu mới nhìn thấy người chậm rì rì cọ đi ra.

"Cam lòng đi ra rồi?"

Hướng Dã đi tới sờ sờ đầu Lê Ngộ, nhiệt độ hơi cao làm cho hắn trong nháy mắt cảnh giác.

"Chuyện gì thế?"

"Tôi không biết."

Lê Ngộ buồn bực hất hất tóc mái, Hướng Dã đẩy qua một bên, lộ ra cái trán trắng như tuyết trơn bóng.

"Không đúng... Động dục nhiệt không thể kéo dài như vậy."

"Anh từng nghe thấy bệnh hiếm chưa."

Lê Ngộ đến gần Hướng Dã, hầu kết lăn lăn.

"Hình như tôi, vừa nhìn thấy anh là phát tình."

"???"

Hướng Dã bối rối, đờ mặt nhìn chằm chằm Lê Ngộ.

"Tôi đoán là nguyên nhân thể chất, tin tức tố của anh đối với tôi như ma tuý, nếu như một ngày không hấp thu đầy đủ sẽ sản sinh động dục nhiệt."

Lê Ngộ dừng một chút:

"Giấy chứng nhận nghĩa công của anh lấy thế nào thế? Họ không xét nghiệm máu của anh hả? Vấn đề nói không chừng ở trên thân thể anh đấy."

Hướng Dã phát hiện Lê Ngộ có ý thẹn quá hóa giận, vô tội nói:

"Sát hạch nghĩa công nghiêm thế nào cậu không biết hả? Mấy tờ xét nghiệm máu tôi còn giữ đây, cậu có muốn xem không? Cấp của tôi là A+."

"..."

Lê Ngộ trừng Hướng Dã một cái, cau mày không nói tiếp nữa.

"Cậu vẫn luôn lượn quanh tôi hả?"

Hướng Dã hứng thú, giật nhẹ khăn quàng cổ bên hai má Lê Ngộ.

"! Ối mịa nó sao cậu lại cắn người thế?"