[ABO] Nghĩa Công Chuẩn Quy Tắc

Chương 5



Vì vậy hai người về nhà cấp tốc lăn giường làm một phát, Hướng Dã nghĩ đến lần trước bộ dáng Lê Ngộ mềm mại đặc biệt không biến mất tin tức tố, mùi thơm cam quýt che ngợp trời lẫn vào mùi rượu, khá đặc biệt.

"Anh... Tin tức tố của anh vốn đến cùng là mùi gì..."

Lê Ngộ bị nâng mông xóc nảy, thịt mềm trắng như tuyết run lên một cái, hậu huyệt gắt gao cắn chặt dương v*t sưng to, toàn bộ rãnh mông đều ẩm ướt nhớp nháp, tiếng nước càng ngày càng vang.

Hướng Dã gảy đầu v* Lê Ngộ, hôn xương quai xanh cậu.

"Chắc là mùi rượu quýt... Tôi không rõ lắm."

Hướng Dã cười cười:

"Trên người cậu là mùi sữa?"

Vừa dứt lời lại trúng một cái tát mềm vô cùng, ngay cả tiếng vang cũng không nghe thấy.

Tin tức tố của Lê Ngộ là mùi thơm nồng nặc ngọt ngào, khá dày, cảm giác lại như bơ hoặc kẹo bông.

"Anh... A..."

Lê Ngộ thở hổn hển, hai tay vòng qua cổ Hướng Dã.

Lần này Lê Ngộ muốn đặc biệt lợi hại, quấn lấy Hướng Dã làm cho hắn gia cố đánh dấu tạm thời, động một chút là dính sát hôn, cả người mềm đến kỳ cục. Hướng Dã suýt chút không nhịn được muốn xông vào khoang sinh sản, nghẹn đến nổi gân xanh, tay to mạnh mẽ đánh mông Lê Ngộ mấy lần.

"A! Đừng đánh... a..."

Lê Ngộ vừa đau vừa sướng, ruột vách tường bị xuyên đến xốp nóng bỏng, trên mông mỗi đập một cái hậu huyệt lại vắt chặt một lần, hình dáng dương v*t bị miêu tả vô cùng rõ ràng.

Mông đã tê rần một mảnh, Hướng Dã căn bản không dừng lại, vừa dùng sức đâm vừa nhào nặn thịt mềm phấn hồng trong tay, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy mấy dấu tay xanh tím.

"A... Tôi... Tôi muốn..."

Lê Ngộ hơi cong eo thon lên, bụng một trận gấp gáp rung động, phía trước tuôn ra tinh dịch đồng thời hậu huyệt cũng từng trận co rút nhanh, chấy nhầy nóng bỏng đánh vào quy đầu Hướng Dã, Hướng Dã cắn tuyến thể Lê Ngộ một cái, bắn tinh ở trong cơ thể cậu.

"... Anh...? Anh bắn ở... trong?"

Lê Ngộ run rẩy không ngừng, thân thể vừa mới trải qua cao trào mẫn cảm đến cực điểm, ửng hồng trên mặt càng sâu, đôi mắt cũng ướt nhẹp, lông mi bị nước mắt dính ẩm ướt, phờ phạc rũ xuống.

"... Tôi chưa đâm đến khoang sinh sản, không đánh dấu hoàn toàn."

Hướng Dã khàn giọng hôn khóe miệng Lê Ngộ.

"Cũng sẽ không mang thai, đừng lo."

Một giây sau Hướng Dã lại ôm Lê Ngộ trở mình, nhấc eo nhỏ tiếp tục làm làm. Lê Ngộ đã bị tin tức tố quá liều làm mơ hồ, xoa xoa mắt nhỏ giọng kêu.

"Được rồi... Được rồi a..."

Hướng Dã không giảm bớt cường độ chút nào, đụng đến càng sâu hơn, khoang sinh sản yếu đuối khẩu thậm chí có chút buông lỏng ra.

"Không muốn... anh đi ra ngoài... Không muốn anh ở bên trong..."

Lê Ngộ nhìn dáng dấp như thể con mèo uống say, tay nóng bỏng đẩy tới đẩy lui trên cơ ngực Hướng Dã, một chút sức lực cũng không có.

"Sẽ mang thai... sẽ mang thai đấy, anh đi ra ngoài..."

Hướng Dã mạnh mẽ cắn đầu v* Lê Ngộ, chỗ đó còn sót lại dấu hồng lần tình ái trước lưu lại, đầu v* phồng vừa mềm vừa lớn, lại đỏ tươi.

"Sẽ không đâu, ngoan."

Hướng Dã động thân cấp tốc rút dương v*t ra, nắm cùng với dương v*t đã mềm xuống của Lê Ngộ, tinh dịch dính đầy bụng dưới hơi nhô ra của Lê Ngộ.

"A..."

Lê Ngộ thất thần thở dốc, Hướng Dã cúi đầu cùng cậu hôn môi, Lê Ngộ nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống.

"Khóc?"

Hướng Dã không đợi được đáp lại, hô hấp Lê Ngộ cũng không thuận, mơ mơ màng màng ngủ mất.

"Cho nên nói, chỉ cần cậu hấp thu đủ lượng tin tức tố, đại não sẽ chuyển đổi đến trạng thái tương tự say rượu, nhắc nhở cậu đã đủ rồi."

Hướng Dã vừa giúp Lê Ngộ mặc quần áo vừa phân tích, cả người Lê Ngộ khó chịu, ngủ trễ dậy sớm làm cho cậu rất cáu kỉnh.

"Khả năng sau nảy cậu chỉ có thể hấp thu tin tức tố đúng giờ."

Hướng Dã nhìn cậu hả hê cười, bị Lê Ngộ nện cho một quyền.

"Cút đi."

Lê Ngộ nhíu mày lại, nắm lấy cổ tay Hướng Dã.

"Mà trước không nói tôi không có nhiều thời gian như vậy cũng không muốn lêu lổng với anh, vạn nhất thật sự tôi thành nghiện tin tức tố của anh, như vậy lượng hấp thu mỗi một lần tất nhiên sẽ tăng cao, cái này có thể sẽ cao đến mức khó có thể tưởng tượng, thời điểm đó nếu dây dưa anh chết là chuyện nhỏ, tôi căn bản không có cách nào sinh hoạt bình thường."

Hướng Dã: "..."

Hướng Dã: "Cái gì gọi là dây dưa tôi đến chết là chuyện nhỏ? Tôi dễ dàng bị dây dưa đến chết như vậy sao?"

"... Anh nghe qua một câu châm ngôn chưa, ngưu tầm ngưu mã tầm mã."

Lê Ngộ thành khẩn nhìn đôi mắt Hướng Dã:

"Trí tuệ cổ nhân anh không thể không phục."

Hướng Dã làm bộ giận giữ vò tóc Lê Ngộ, như là thị uy cắn tới cắn lui xung quanh tuyến thể cậu, buộc Lê Ngộ nói mình sai rồi mới bằng lòng thả người.

"Muộn rồi, anh mau buông tôi ra."

Lê Ngộ che cổ, nhón chân chạy trốn.

Nghiện tin tức tố không tính là chứng bệnh hi hữu, nhưng không phổ biến, chủ yếu phát sinh ở một đôi AO gen xứng đôi cực cao, cũng không nhất định hết thảy tình nhân có độ xứng đôi cao đều có.

"Ý của chú là nói, nhất định cháu và tên kia ở cùng nhau mới có thể có giảm bớt?"

Lê Ngộ không thể tin tưởng.

"Là như thế này, biểu hiện ra bệnh nghiện chính là cháu, như vậy cháu trong một khoảng thời gian không hấp thu tin tức tố của vị tiên sinh kia tất nhiên sẽ xuất hiện động dục nhiệt. Mà nếu các cháu cách nhau gần, có thể ở trong không khí trực tiếp bắt lấy tin tức tố, động dục nhiệt sẽ trì hoãn thậm chí biến mất. Biện pháp như thế trước mắt tốt cho hai cháu."

Bác sĩ giải thích cặn kẽ, chờ đợi Lê Ngộ trả lời:

"Dĩ nhiên, cân nhắc đến vấn đề tuổi tác nhất định phải làm biện pháp tránh thai. Nguyên nhân cũng bất ngờ, ngoại trừ trị liệu tích cực không có biệt biện pháp giải quyết, các cháu cũng là người bị hại, không ai có thể chỉ trích các cháu, đừng có áp lực trong lòng."

Bác sĩ kiến nghị hai người lại đi thử một chút độ gen xứng đôi để chứng minh tính chính xác của kết quả, sau đó báo hủy thân phận nghĩa công của Hướng Dã với Tổ chức công ích Omega.

"Không thể sử dụng thuốc ức chế ạ?"

"Không thể, thân thể của cháu cũng không có điều kiện sử dụng thuốc ức chế trường kỳ, vậy nhất định sẽ tạo thành tổn hại với hệ thống sinh sản, cũng sẽ dẫn đến thời kỳ phát tình hỗn loạn, thậm chí còn làm bệnh nặng hơn. Chú sẽ không kê thuốc ức chế cho cháu, cũng khuyên cháu không nên dùng, rất nguy hiểm."

Bác sĩ ngừng một hồi, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Lê Ngộ.

"Đừng có áp lực, nhóc con, ràng buộc của hai cháu đúng là ma xui quỷ khiến, mà coi như không có lần bất ngờ đó, liên kết của các cháu vẫn tồn tại như cũ. Cháu có thể tỉ mỉ xem kỹ nội tâm của mình, có thể tiếp thu cậu ta hoặc là có khả năng tiếp thu cậu ta khả năng. Cậu ta cưỡng ép cháu không?"

Lê Ngộ lắc đầu một cái.

"Các cháu là quan hệ bình đẳng sao? Hoặc là ngoại trừ tin tức tố ảnh hưởng một phần, cháu có xuất phát từ ý nguyện nội tâm hay không?"

"... Cháu không biết anh ấy nghĩ như thế nào."

"Là ý nói, kỳ thực là cháu nguyện ý? Chắc không?"

"Chắc vậy ạ, ngược lại anh ấy cũng không ghét như vậy."

"Câu trả lời này nghe vào không hay lắm đâu."

Lê Ngộ cười cười, vung vung tay:

"Cháu biết phải làm sao, cảm ơn bác sĩ ạ."

"Bác sĩ nói gì với cậu?"

Lê Ngộ mới ra phòng Hướng Dã đã tiến lên đón, kéo Lê Ngộ nhìn quanh.

Lê Ngộ ngẩng đầu, nhìn chàng trai da ngăm, cảm thấy kinh sợ hắn đã đi theo làm tùy tùng bồi bạn mình hơn một tháng, sớm muộn hộ tống đồ ăn vặt bao hết, phụ tặng nhắc nhở thêm quần áo, còn chu đáo hơn cả 10086. Thêm vào hai người thỉnh thoảng giao lưu thân thể, tựa hồ Lê Ngộ thật hơi quen sự tồn tại của người này.

Nếu như nói không có ý như vậy, Lê Ngộ đại khái nhịn không đến bây giờ.

Cậu hắng giọng một cái, hỏi:

"Hướng Dã tiên sinh, xin hỏi anh có bạn lữ chưa?"

"? Chưa có."

Hướng Dã không hiểu ra sao.

"Đã từng cứu trợ Omega chưa?"

"Cậu là người đầu tiên."

Hai người đi song song.

"Có crush buồn nôn gì đó không?"

"... Nghe vào đúng là buồn nôn."

"OK,"

Lê Ngộ ngẩng đầu lên, khóe miệng cong lên nụ cười:

"Anh xong đời rồi, bạn học, bác sĩ kiến nghị tôi và anh yêu đương lâu dài, phải kết hôn ấy."

"..."

Lê Ngộ lần lượt quét mới nhận thức của Hướng Dã với Omega, cố tình còn nghiên cứu bệnh án như người không liên quan. Hướng Dã ho khan một chút, gãi đầu một cái.

"A... Vậy em nghĩ thế nào?"

"Cái gì?"

"Chạy chữa ấy, em nghĩ như thế nào."

Cổ họng Hướng Dã lạnh lẽo, không nhịn được lặp lại động tác nuốt.

"Tôi sao, tôi cảm thấy hơi vô nghĩa."

Mặt Lê Ngộ không hề cảm xúc, lấy điện thoại di động ra mở ra app nghe nhạc:

"Anh không cảm thấy hả?"

Hô hấp Hướng Dã hơi ngưng, trầm mặc hồi lâu, trừng mắt nhìn rầu rĩ nói:

"Anh cảm thấy cũng được."

Lê Ngộ vốn đang chỉnh tai nghe khẽ run tay, nghe vậy ổn định nháy mắt, ngón tay gảy nhanh hơn.

"Có điên không? Chỉ là bởi vì một lần bất ngờ là trói lại tôi với anh lại, thậm chí còn phải cân nhắc hôn nhân. Chỉ là thân thể hấp dẫn nhau sản sinh ràng buộc là quên ý nguyện song phương kiến nghị họ ở cùng nhau, có lẽ là cả đời hành hạ nhau, như vậy cũng được à?"

Ngữ khí của Lê Ngộ khá sắc bén, có chứa phong cách nhất quán của giáo viên chủ nhiệm. Hướng Dã hiển nhiên bị đâm tới, mím môi không trả lời, lần đầu tiên cúi đầu yên lặng nhìn mũi chân.

Hắn cảm thấy mình như là bị người chặn cổ lại hoảng loạn nghẹt thở.

"... Em như vậy sao, vậy anh..."

"Không phải."

Lê Ngộ không kiềm được vẻ mặt nghiêm túc, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, không đè ép được.

Một câu nói kéo Hướng Dã từ thất vọng trùng điệp ra, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, biểu tình ẩn giấu nghi ngờ không thôi, con mắt đen nhánh rung động không ngừng, khi bắt lấy đồng tử đầy ý cười hung hăng của Lê Ngộ mở rộng trong nháy mắt.

"Em cảm thấy... anh cũng tàm tạm."

Lê Ngộ rốt cuộc chỉnh tai nghe xong, thuận thế nhét tai nghe vào lỗ tai, nghiêng đầu nhìn mặt Hướng Dã, một tia tóc đen từ bên tai buông xuống.

Lại như lúc trước cậu thở hổn hển đứng ở cửa nhà Hướng Dã, nghiêng mặt sang bên kéo khẩu trang xuống, đôi mắt trắng đen rõ ràng cố chấp lại kiên trì.

"Cho nên nói anh xong đời rồi, anh không có lựa chọn khác, đến yêu đương với em đi."

"..."

Hướng Dã không khống chế được vẻ mặt của mình, hàm răng trắng bóng làm Lê Ngộ choáng váng:

"Thật là không có A quyền..."

"Anh có thể lên án em quấy rối tình dục."

Lê Ngộ híp mắt, một mặt không giấu được đắc ý vô cùng.

"Hôn một cái."

Hướng Dã cọ tới.

"Không muốn."

Lê Ngộ kéo cánh tay từ trong tay Hướng Dã ra, nghiêng đầu qua chỗ khác tăng nhanh bước chân, Hướng Dã hai ba bước đuổi tới, nắm eo Lê Ngộ:

"Em đừng động, chỉ hôn một cái, lại đây."

"Không muốn, aiz da anh bỏ ra nặng quá."

Lê Ngộ đập một cái vào ngực Hướng Dã, Hướng Dã không hề bị lay động:

"Đến đến, đừng xem bệnh án, không phải nói có bệnh sao, đến cho anh hôn cái..."

"Bạn học đây là bệnh viện."

Lê Ngộ một mặt ghét bỏ, Hướng Dã trực tiếp khom lưng cúi xuống, đột nhiên hôn phải bệnh án.

"..."

Mặt Lê Ngộ giấu ở sau lộ ra gần một nửa, mặt mày cong cong, lấy bệnh án xuống cuốn lại, nhón chân đập một cái lên gáy Hướng Dã.

"Ngu ngốc."

Hướng Dã dùng sức xoa xoa mặt Lê Ngộ, trong hành lang không có người nào, Hướng Dã thuận thế nhéo da sau gáy Lê Ngộ.

"Em mắng anh cái gì? Hả?"

"Lượn đi lượn đi..."

Hắn lần đầu tiên nhìn thấy Lê Ngộ cười vui vẻ như vậy.