[ABO] Nghĩa Công Chuẩn Quy Tắc

Chương 6



Vì vậy hai người mãnh liệt thảo luận chuyện ai đến nhà ai.

Lê Ngộ: "Đến nhà em."

Hướng Dã: "Không thành vấn đề."

Kết thúc thảo luận. Vì vậy Hướng Dã đơn giản thu đồ trong phòng, dời đồ gia dụng trước.

"Quần áo cái gì, chờ em dọn chỗ trống cho anh thì mang sang, không vội."

"Sao em cảm thấy anh vội vã lắm nhỉ?"

Lê Ngộ một mặt lạnh lùng, vuốt cái tay Hướng Dã đang nhích tới nhích lui đến mông mình.

"Cút sang một bên, để gọn bàn chải đánh răng của anh, cốc để trên bàn, tài liệu học tập..."

Biểu tình Lê Ngộ có điểm chế nhạo:

"Anh có chắc?"

Hướng Dã học sinh thể dục biểu thị phi thường bị thương, đêm nay không muốn ăn cơm.

"Sao em có thể như thế??? Anh tuy rằng chênh lệch em một chút thế nhưng cũng không có kém như vậy mà? Em coi anh thành cái gì???"

Hướng Dã nằm úp sấp trên ghế sa lon xem Lê Ngộ đi tới đi lui thu dọn đồ đạc, lúc cậu đi qua thì túm lấy cậu, sau đó thu hoạch một cước.

"Anh là ai? Anh bệnh lười thời kì cuối, không làm cơm cũng được, tiền ăn chia đi."

"Ôi dào, đều nói muốn kết hôn với anh rồi còn đòi tiền ăn."

"Ai muốn kết hôn với anh, tiền ăn một tháng hai ngàn năm, có trả không."

Lê Ngộ nói đùa, rót chén nước còn chưa uống được một hớp lại nghe thấy tiếng điện thoại di động thông báo.

"???"

Lê Ngộ mở tin nhắn, rồi thả điện thoại di động xuống, ngồi vào bên cạnh Hướng Dã.

"Thuận tiện gửi phí bảo mẫu đi, mười ngàn hai."

Tiếng tin nhắn thông báo vang lên.

"Còn có cái này..."

Sau đó mấy phút tiếng thông báo điện thoại di động của Lê Ngộ luôn vang, mãi đến tận khi Lê Ngộ thực sự không nghĩ ra còn có cái cần thu tiền mới miễn cưỡng dừng lại.

"Đm, em phục rồi, nhà các anh thật trâu bò."

Lê Ngộ nói tục, mở điện thoại di động ra, run rẩy mở tin nhắn thông báo ra, thất thần thật lâu với tin nhắn.

"Hài lòng không? Em vậy cũng coi như bán mình cho anh, lại đây ba ba hôn một cái."

Lê Ngộ lạnh lùng, nhìn mặt Hướng Dã tội nghiệp đột nhiên thấy không đành lòng, bé ngoan cho Hướng Dã nâng mặt hôn, không bao lâu Hướng Dã kéo Lê Ngộ bị hôn đến chóng mặt vào trong ngực táy máy tay chân.

"Vẫn là tiền dùng tốt."

"Anh xê ra, em để chỗ cho anh rồi cơ mà."

Lê Ngộ rất bất mãn, lấy ngón tay chọt thận Hướng Dã.

"Không được, trời lạnh như thế này ngủ chung mới ấm."

Hướng Dã kéo Lê Ngộ vào trong ngực.

"Xin vị bạn học này để ý một chút khoa học kỹ thuật phát triển, tìm hiểu một chút hoạt động làm ấm của điều hòa."

Lê Ngộ trở tay chống mặt Hướng Dã, chà đạp một tấm mặt đẹp trai đến mũi heo mắt lác.

"... Điều hòa là kẻ cầm đầu ngăn cản nhân loại sinh sôi."

Lê Ngộ lườm một cái:

"Đợi đến mùa hè anh sẽ không nói như thế."

Hướng Dã hừ hừ, thò tay sờ eo Lê Ngộ, thuận tiện vỗ vỗ bụng nhỏ.

"Chỗ này lúc nào mới có thứ nhảy ra đây..."

"Ha ha, sớm lắm, trông mong đi."

Cằm Hướng Dã cọ tới cọ lui tuyến thể Lê Ngộ, không bao lâu nhiệt độ người trong ngực lại bắt đầu lên cao.

"Em xem một chút, đây không phải ấm sao, còn muốn điều hòa cái gì."

"Dừng... Dừng dừng!"

Hô hấp Lê Ngộ hơi loạn, ngăn cản động tác tiến một bước của Hướng Dã.

"Em nghĩ đến một chuyện, bạn học, chúng ta thời gian ở nhà ngoại trừ ngủ cơ bản cũng là ăn một bữa cơm, thế lên lớp thì sao? Khi đi học không ở cùng nhau không có cách nào hấp thu tin tức tố mà."

Hướng Dã quả nhiên bị hấp dẫn lực chú ý, động tác trên tay cũng ngừng lại.

"Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể lúc nghỉ giữa giờ còn đi tìm em chứ, nhất định sẽ bị giáo viên phát hiện đấy."

Lê Ngộ mỉm cười:

"Anh biết không, trường học của chúng ta thực hành chế độ lăn xe, ý là người đứng cuối lớp có cơ hội trao đổi với người đứng đầu lớp."

Hướng Dã đột nhiên rõ ràng Lê Ngộ muốn nói gì, sau lưng rịn ra mồ hôi lạnh.

"Phí học bù một tháng tám ngàn."

Hướng Dã: "..."

Lê Ngộ dùng hành động thực tế chứng minh tám ngàn tệ không phải lấy không, mười giờ ba mươi lăm học xong tự học buổi tối, Hướng Dã bị Lê Ngộ lôi chạy, ép lộ trình năm phút thành hai phút.

"Đờ mờ, trước đây sao không phát hiện thể lực em tốt như vậy chứ?"

Nói là nói như vậy, Hướng Dã mặt không đỏ không thở gấp, Lê Ngộ ngược lại là mệt gần chết đến nhà là trút xuống hai cốc nước lớn, Hướng Dã đưa cho cậu mấy tờ giấy.

"Lau mồ hôi đi. Em tắm trước đi, cởi áo khoác ra."

Lê Ngộ quay đầu nhìn chằm chằm Hướng Dã nằm trên ghế sa lon như thi thể.

"Vậy anh làm gì?"

"Học á."

Hướng Dã một mặt thản nhiên, thậm chí căn bản quên mất cặp mình bị bỏ vào dưới chân.

"Anh thì biết học cái rắm, dậy vào phòng đi."

"... Em kéo anh một cái."

Hướng Dã chơi xấu, lười biếng duỗi ra cánh tay cơ hồ là thô gấp ba Lê Ngộ.

"... Anh không đứng lên thì ngủ bên ngoài."

"Ngủ bên ngoài thì ngủ bên ngoài, ngược lại lúc đó sốt cũng không phải anh."

Hướng Dã xử lý chữ "sốt" tựa như âm lưỡi lại tựa như âm răng, Lê Ngộ tức giận đến nổ tung, nhào tới đánh một trận.

"Ôi chao hê hê, em cũng không nên ầm ĩ, bây giờ là em đang ngăn cản anh học tập..."

Hướng Dã vươn mình một cái đặt Lê Ngộ ở dưới thân, lấy tay đỡ sau gáy của cậu phòng ngừa va chạm. Lê Ngộ há miệng đang muốn trách, Hướng Dã trực tiếp hôn một cái.

"Được, em đi tắm, chính anh dọn dẹp một chút sửa soạn bài tập ngày hôm nay, ngồi vào trong đi, em giặt xong sẽ thiết kế bài tập cho anh."

Lê Ngộ một hồi lâu mới được thả ra, lăn xuống từ trên ghế sa lông lui lại mấy bước, chân cũng đứng không vững.

"Đến đây."

Hướng Dã cười ra một loạt răng trơn bóng, nằm trên ghế sa lông không nhúc nhích. Lê Ngộ hết cách rồi, tự mình cầm quần áo sạch đặt ở cửa phòng tắm, sau đó cảm thấy kinh sợ bố cục buồng tắm linh tính. Cậu nhất quán là cởi quần áo ở cửa phòng tắm, mà vị trí của Hướng Dã là vị trí ngắm tuyệt hảo.

"Cởi cái coi."

Thấy Lê Ngộ hồi lâu không có động tác, Hướng Dã nhẫn cười đến nội thương, mặt ngoài giấu diếm mảy may thậm chí còn huýt sáo lưu manh.

"Anh, cút vào trong đi."

Mặt Lê Ngộ không hề cảm xúc.

"Đừng mà, cho anh ở đây đi, coi như là cho anh thả lỏng một chút chứ. Nhanh lên, thời gian không còn sớm rồi."

Nhìn Hướng Dã không biết xấu hổ bị cắn ngược lại một cái, Lê Ngộ sắp bị tức cười:

"Anh cũng biết không còn thời gian?"

Miệng lưỡi đùa giỡn không nổi hắn, Lê Ngộ đùa giỡn lưu manh còn thật chưa thua qua:

"Ok, anh xem cho kĩ vào, nhưng không nhất định là thả lỏng, quần có thể căng đấy."

"...???"

Hướng Dã đột nhiên đần mặt, mắt lom lom nhìn Lê Ngộ không xoay người, mặt quay về phía mình trực tiếp xốc áo len cao cổ lên, tiếp theo là quần dài đồng phục học sinh.

Cả động tác nước chảy mây trôi cực kỳ tự nhiên, như thể không cảm giác được còn có khán giả như Hướng Dã. Rất nhanh trên người Lê Ngộ cũng chỉ còn lại một cái quần lót màu trắng, ánh đèn dát lên làn da của cậu một tầng sắc màu ấm, hiện ra ánh sáng oánh oánh.

Lúc này Lê Ngộ xoay người, lộ ra mông tròn trịa miễn cưỡng được che đi. Eo thon xuống hai chân cũng thẳng tắp, đường viền mông và đùi có xu hướng nhô ra bên ngoài. Thịt mềm bị quần lót ghìm đến trướng lên, thậm chí chỗ rãnh mông và hai đùi lớn còn có hai chỗ hằn.

"Tự anh nói "Cho anh ở đây", vậy bây giờ anh ngồi đấy đi, không cho lại đây."

"Em là ma quỷ à?"

Hướng Dã chất vấn linh hồn Lê Ngộ, Lê Ngộ không hề bị lay động.

"Em là ma quỷ đấy."

Sau đó Lê Ngộ cúi người xuống, lấy ngón tay ôm lấy quần lót kéo xuống, giả vờ chầm chậm. Mà Hướng Dã trừng sắp rớt mắt ra ngoài, hận không thể hóa thân máy chụp hình cao tốc chuyển phát tin vào đầu.

"Anh nhanh đi làm bài tập."

Lê Ngộ xoay người, chỉ chỉ phòng ngủ.

"Nhớ mở đèn bàn."

Từ mặt bên xem đường cong mông Lê Ngộ càng thêm rõ ràng, dù là mông của nữ sinh cũng thuộc về loại hơi vểnh. Hướng Dã cực kỳ hối hận, quần căng lên, co quắp ở trên ghế sa lon hoài nghi nhân sinh.

"Anh thật khờ, thật, sao lại cho ma quỷ cởi quần áo..."

"Cút đi!"

Trong phòng tắm truyền đến tiếng Lê Ngộ cười mắng.