Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 110



"Đem thứ ngươi biết nói rõ ràng với mọi người ở đây. " Bên trong Thương khung môn, cả đám tụ tập ở trong chính sảnh, Tạ Xuyên ngồi ở chủ vị, cúi đầu nhìn quỳ trên mặt đất Ám Nhật, thấp giọng nói. Từ sau khi Hoa Dạ Ngữ và Phó Bạch Chỉ trốn đi, nội bộ Thương khung môn có thể nói là loạn thành một đoàn.

Rất nhiều đệ tử bởi vì không cách nào chấp nhận việc chưởng môn vào tà giáo, đều rút khỏi môn phái, mà môn phái không thể như rắn mất đầu, Tạ Xuyên liền tuyển Mộc Tử Anh làm chưởng môn tạm thời. Mà nay, tất cả chính phái nhân sĩ tụ tập ở Thương khung môn, thương thảo làm thế nào tìm được hai người Hoa Dạ Ngữ và Phó Bạch Chỉ, quyết định không thể để cho các nàng cứ việc chạy trốn như thế.

"Quay về Tạ lão, Hoa Dạ Ngữ kia, cũng chính là cung chủ hiện nay của Minh tuyệt cung, vốn là người của Thương khung môn, sau lại bị Diêm La bà mang về luyện thành dược nhân, lại cắn trả mụ già kia, bây giờ thành chủ nhân của Minh tuyệt cung. Máu trên người nàng chính là kịch độc, tuy rằng bách độc bất xâm, nhưng nội công lại hầu như không có, nếu muốn giết nàng, cũng không phải là việc khó."

"Ngươi làm rất khá, cũng không uổng công ta an bài ngươi đi Minh tuyệt cung lâu như vậy. Hôm đó ta đã dùng nội công đánh vỡ tâm mạch của nàng, sợ là ngay cả Liễu Tĩnh Mạt cũng không có biện pháp cứu được nàng. Hiện tại Hoa Dạ Ngữ đã không đủ sức lực, trọng yếu, là Phó Bạch Chỉ." Nhớ tới chuyện cùng ngày, trong mắt Tạ Xuyên lóe lên một tia ngoan lệ, chưa từng có người nào có thể từ trong tay hắn chạy trốn, nhưng Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ lại không chỉ một lần phá hỏng mặt mũi của hắn, bực này hạng người tà giáo vô sỉ, hắn nhất định phải bỏ.

"Tạ lão, thuộc hạ có một kế, không biết có khả thi hay không." Ám Nhật lần nữa lên tiếng, trong mắt đã đầy tính toán.

"Ngươi lại nói nói."

"Quay về Tạ lão, Phó Bạch Chỉ lần này hiển nhiên là phản bội chính phái, dấn thân vào Minh tuyệt cung. Hai người bọn họ bất luận sinh tử, đều có thể trở lại Minh tuyệt cung. Thêm nữa Hoa Dạ Ngữ bị thương nặng, chúng ta phải nhân cơ hội tiêu diệt Minh tuyệt cung, mới là sách lược vẹn toàn."

"Có thuộc hạ ở Minh tuyệt cung nhiều năm, đã hết sức rõ ràng quỳ hợi lâm, gần đây thuộc hạ lại biết được, Minh tuyệt cung còn có một lối đi bí mật, có thể trực tiếp băng qua, tiến vào bên trong Minh tuyệt cung. Lần này thuộc hạ ngất giữa đường, bọn họ nhất định sẽ không hoài nghi. Chỉ cần chúng ta nhân cơ hội đánh chiếm, Minh tuyệt cung coi như giải quyết, ngày sau chúng ta võ lâm chính phái vĩnh viễn không có hậu hoạ."

"Ha ha ha, tốt! Nói cho cùng, trưởng lão các đại môn phái nói vậy các ngươi cũng nghe được, việc này không nên chậm trễ, ngày mai liền gữi lệnh triệu tập, lúc này đây, ta nhất định phải cho Minh tuyệt cung biến mất khỏi võ lâm." Tạ Xuyên đắc ý nói, thập phần tán thưởng vỗ vỗ vai Ám Nhật, đã có kết quả, mọi người cũng chuẩn bị trở về nghỉ ngơi. Đợi cho mọi người tản ra, trong chính sảnh cũng chỉ còn lại có ba người Tạ Xuyên và Hồng Nghị Hồng Viễn.

"Tạ đại ca, ngươi thực sự muốn tin lời tên Ám Nhật kia nói? Ta nghĩ người này nếu ở Minh tuyệt cung nhiều năm, sợ là không thể tin hết."

"Hồng lão đệ, lợi hại trong đó ta tất nhiên là rõ ràng, bất quá thông đạo mà hắn nói có thể tin, hắn bất quá là con cờ của ta, sau lần này, liền có thể đem hắn cùng diệt trừ, dù sao hắn đã không còn tác dụng gì."

"Tạ đại ca quả nhiên đa mưu túc trí."

Ba người nói xong, liền muốn trở về phòng của mình nghỉ ngơi, nhưng mà mới vừa đi ra chính sảnh, liền cảm thấy một trận sát khí lạnh buốt. Chỉ thấy ngay chính giữa sân, chẳng biết từ khi nào đã có thêm một người. Nàng chắp tay mà đứng, tóc dài màu bạc vào ban đêm có vẻ càng thêm chói mắt, đôi con ngươi màu xanh lam bình tĩnh nhìn chằm chằm ba người bọn hắn, chỉ liếc mắt, Tạ Xuyên liền biết người trước mắt không đơn giản.

"Xin hỏi các hạ là thần thánh phương nào, đến đây có việc gì phải làm sao?" Tạ Xuyên chắp tay nói, cảnh giác nhìn người, thấy hắn kiêng kỵ mình như vậy, Thu Ánh Hàn mặt không đổi sắc, chỉ đưa tay bứt một cái lá ở nhánh cây trên đỉnh đầu, cầm ở trong tay.

"Được người nhờ, lấy mạng ba người các ngươi."

"Tiểu cô nương, đồ đạc có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung, muốn lấy mạng ba người chúng ta, chỉ có thể nói đầu óc ngươi bị hư." Nghe xong lời Thu Ánh Hàn nói, Hồng Nghị khinh thường nói, liền muốn xông lên, Tạ Xuyên lại giơ tay lên ngăn cản hắn, ý bảo hắn an tâm một chút chớ nóng. Mặc dù dáng vẻ của đối phương nhìn qua chỉ chừng hai mươi, nhưng mình đúng là nhìn không ra mức độ nội công của nàng. Tuổi còn trẻ đã có khí thế mạnh mẽ như vậy, khiến cho Tạ Xuyên phải đề phòng.

"Vị cô nương này, vừa rồi là đệ ta lỗ mãng, dám hỏi ngươi tòng sư nơi nào, lệ thuộc môn phái nào?"

"Ngươi không cần biết."

"Đã như vậy, vậy mời cô nương thứ cho Tạ mỗ không khách khí."

Bị ba lần bốn lượt xem thường, Tạ Xuyên cũng thiếu kiên nhẫn, thấy hắn phi thân mà lên, Hồng Nghị Hồng Viễn cũng vội vàng đuổi theo. Biết Thu Ánh Hàn khó đối phó, ba người từ lúc bắt đầu liền dùng toàn bộ công lực, hơn nữa là lên sát chiêu, nhắm thẳng bộ phận quan trọng. Thấy ba người bọn họ tấn công mình từ ba phương hướng, Thu Ánh Hàn như trước không nhúc nhích, thẳng đến lúc ba người sắp đụng vào nàng, bước chân nhẹ nhàng vừa chuyển, lượn quanh ra phạm vi công kích, Tạ Xuyên bọn họ thậm chí còn không làm được bất kỳ phản ứng nào, liền đã không cách nào nhúc nhích.

Trên cổ là một đạo vết vẽ tinh mịn, máu tươi theo vết thương kia phun ra tung toé, Tạ Xuyên mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn phiến lá cây hiện lên ánh máu trong tay Thu Ánh Hàn. E là bọn họ chưa từng nghĩ tới, có một ngày, mình sẽ bị người dùng một mảnh lá cây dễ dàng giết chết. Nhìn ba người bọn hắn đứt hơi, trước khi chết biểu tình kinh ngạc không thôi, Thu Ánh Hàn đem lá cây vứt đi, lẳng lặng xoay người ly khai.

"Nếu sớm biết nhẹ nhõm như vậy, thật không nên tự mình đến đây."

Giải quyết xong chuyện của Phó Bạch Chỉ, Thu Ánh Hàn không muốn dừng lại bên ngoài lâu, suốt đêm vận khinh công trở về nơi cực lạnh. May mắn là bên trong mạnh mẽ, bôn ba thế này, Thu Ánh Hàn cũng không khỏi cảm thấy uể oải. Lần nữa bước trên mặt tuyết thật dầy, thấy con sư tử tuyết đã ở nơi đó chờ mình hồi lâu, Thu Ánh Hàn đưa tay sờ sờ đầu của nó, liền ngồi xuống trên người nó, tùy "Tiểu tử kia" mang mình trở lại lạnh tuyệt viện.

Nhiệt độ cơ thể của sư tử tuyết rất cao, dù Thu Ánh Hàn không sợ lạnh, nhưng cũng nằm thoải mái, ngay lúc nàng sắp ngủ, sư tử tuyết vốn là chạy bỗng nhiên ngừng lại. Cảm giác được sư tử tuyết dưới thân đang phát run, đó không phải là run run hưng phấn khi nhìn thấy con mồi thường ngày, mà là run rẩy sợ hãi. Nhìn thấy dáng vẻ sợ như vậy vẫn còn cố chống đỡ của nó, nghĩ cũng biết là ai tới, Thu Ánh Hàn từ trên người nó đứng lên, đứng lặng trong tuyết, an tĩnh nhìn cô gái cách đó không xa.

Nàng như trước mặc áo đen hắc bào nàng yêu nhất, một khối tóc màu đen đón gió bay lượn, lệ khí trải rộng. Lông mi hơi lộ ra anh khí hơi hơi nhếch lên, hai mắt đỏ sậm đầy sát ý. Rõ ràng là dung nhan lãnh túc, nhưng dáng tươi cười lại tà ác khát máu, tất cả mọi thứ này đều là dáng vẻ Thu Ánh Hàn quen thuộc. Đến tột cùng có bao nhiêu lâu không gặp đây? Rõ ràng chỉ có mấy tháng, lại lâu như mấy năm vậy. Thu Ánh Hàn hơi hơi giật giật cánh môi, lại phát hiện mình dĩ nhiên không có lời nào có thể nói, nàng chuẩn bị xoay người ly khai, sau một khắc, người kia rất nhanh đã xông đến trước mặt mình.

Cơ thể chợt bị đặt trong nền tuyết, hai vai bị trong nháy mắt bị bẻ gẫy, tiếng gãy xương giòn vang, mặc dù rất đau, nét mặt Thu Ánh Hàn lại không có chút phản ứng nào, nhưng thật ra sư tử tuyết ở bên cạnh kêu gào, hai mắt đỏ thắm nhìn chằm chằm người đang đè trên người mình lúc này.

"A... Ngươi súc sinh này hôm nay dám rống to gào thét với ta? Cũng không ngẫm lại ai mới là chủ nhân của ngươi. Cút, bằng không không ngại giết ngươi súc sinh này." Âm thanh uy hiếp tuy nhỏ, lại làm cho sư tử tuyết khổng lồ kia sinh ra khiếp sợ. Thấy nó ủy khuất nằm trên mặt tuyết, rồi lại không chịu ly khai, con ngươi xanh băng của Thu Ánh Hàn hiện lên một chút bất đắc dĩ.

"Sư tử tuyết, ngươi về trước đi, ta cùng nàng tự ôn chuyện." Thu Ánh Hàn nói với tuyết sư tử, nhưng con sư tử tuyết kia lại gắt gao nhìn chằm chằm hai tay gảy mất của nàng, ánh mắt kia rõ ràng là đang nói, ở nơi này ôn chuyện, nào có vừa ôn chuyện liền động thủ? Nhưng Thu Ánh Hàn thái độ kiên quyết, sư tử tuyết cũng không dám không nghe theo, liền quơ quơ cái đầu lớn lông lá kia, bước nhanh chạy đi.

"Ngươi nhưng thật ra thân thiết với súc sinh này, chỉ sợ nó là món đồ duy nhất ta đưa cho ngươi, Ánh Hàn vì sao không đánh trả chứ?"

"Lấy tính tình của ngươi, đánh trả chỉ sợ sẽ càng thêm huyên náo ác liệt, ngươi tới đây làm gì?" Nhìn mặt người tên thân, Thu Ánh Hàn yên lặng vận công muốn thoát khỏi loại khốn cảnh bị áp chế này, nhưng đối phương đã sớm thấy rõ mánh khoé của nàng, giơ tay lên đánh vào trên bụng nàng, đau đớn kịch liệt để cho Thu Ánh Hàn không nhịn được nhíu chân mày, cũng không nói thêm cái gì.

"Ta bất quá là muốn nhìn ngươi một chút, không nghĩ tới vừa tới liền phát hiện ngươi lén ta đối với những người khác động tâm. Thế nào? Từ khi nào ngươi cũng bắt đầu quản chuyện của người khác? Không chỉ xuống núi thay nàng giết người, còn đáp ứng giúp nàng cứu người? Ánh Hàn, ngươi làm như vậy, để cho ta rất không vui a."

"Ta làm cái gì, có liên quan gì tới ngươi." Để cho Thu Ánh Hàn nhàn nhạt trả lời, phát hiện cơ thể không cách nào tiếp tục vận nội lực, liền biết là đối phương động tay chân.

"Ngươi không cần uỗng phí thời gian nữa, ta phong tỏa nội lực của ngươi, trừ khi tự ta cởi ra, bằng không lấy sức lực bây giờ của ngươi, căn bản không phải là đối thủ của ta. Bất quá, cho dù ngươi nằm ở thời kỳ toàn thịnh, chỉ sợ cũng sẽ bại bởi ta. Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta không thích ngươi quan tâm người khác, càng không thích đôi mắt này của ngươi nhìn người khác nhiều hơn một cái, ngươi là của ta, hiểu không?"

"Giữa chúng ta cũng không tồn tại cái gọi là ràng buộc."

"Đây chẳng qua là ngươi cho rằng, chỉ cần ta chưa nói được, ngươi liền vĩnh viễn đều là của ta. Ngươi lấy tay đụng ai, ta liền chặt đứt tay ngươi, nếu ngươi nhìn người khác nhiều hơn một cái, ta liền móc mắt ngươi. Ngươi quan tâm người khác, ta liền móc lòng ngươi ra."

"Hôm đó ta còn hôn người khác, vậy ngươi còn muốn chặt đứt đầu lưỡi của ta hay không?" Nghe người trên thân nói, đem sự tức giận của nàng thu hết vào trong đáy mắt, tâm tình của Thu Ánh Hàn đúng là khá hơn. Hoá ra vẻ tức giận của nàng vẫn không thay đổi, lông mi mảnh khảnh kia chăm chú nhíu, cánh môi mím chặt như vậy, trong mắt đều không giấu được sát ý. Tính tình táo bạo thế này, có thể cũng chỉ có chính nàng một người vô tâm mới chịu được nàng.

"Ta sẽ không chặt đứt đầu lưỡi của ngươi, bởi vì ta còn muốn nghe ngươi nói chuyện, điểm ấy ta tự có phương thức trừng phạt khác." Cơ thể không thể động đậy, mà y phục trên người trong gió tuyết đã bị giải khai. Vốn có nội lực chống lạnh, Thu Ánh Hàn cũng không e ngại cái lạnh nơi cực lạnh này, nhưng hôm nay nội lực bị phong lại, nàng gần như không khác gì người thường.

Quần áo bị bỏ đi, làn da rất nhanh bị gió tuyết thổi bị thương, thấy quần lót của mình cũng bị đối phương thô lỗ cởi ra, vẻ mặt Thu Ánh Hàn không đổi, chỉ là chuyên chú nhìn khuôn mặt người ở trên, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ. Khi hai chân bị tách ra, khô khốc cơ thể bị đối phương lấy hai ngón tay tiến nhập, cơ thể Thu Ánh Hàn run rẩy, chậm rãi nhắm mắt lại, bên tai lại truyền đến lời nói châm chọc của người bên trên.

"Bất quá là mấy tháng không có chạm ngươi, ngươi biến trở về tấm thân xử nữ sao? Nơi này làm thế nào cũng không ướt, xem ra ngươi không chỉ là không có tâm, ngay cả cảm giác cũng không có."

-

Tác giả có lời muốn nói: ân, chương này chính là buổi biểu diễn dành riêng cho viện thủ, muốn nói, cô gái áo đen này, mọi người liền đoán được là ai, thực ra, ta đương nhiên là có cho một nửa âu yếm phối với viện thủ, này không, cp vừa ra, trong nháy mắt chính là khí phách mười phần.

Sau đó, chương trước nói qua thu được chuyện tiến vào kịch ngắn của Đại Vũ Quân, yêu cầu của nàng chính là cùng viện thủ cái kia cái kia... Nhưng vì ngại viện thủ quá mức cao lạnh, cho nên ta nghĩ, dường như có thể đụng tới viện thủ, cũng chỉ có sủng vật.

Cảnh tượng một:

Tuyết sư tử: Hô... Hô...

Đại vũ: Mị ngao... Mị ngao...

Tuyết sư tử: Ngươi là cái quỷ gì, vì sao tiếng kêu kỳ dị như thế!

Đại vũ: Ta là mèo tinh nhân, không biết làm sao lầm vào nơi cực lạnh, cứu mạng a.

Tuyết sư tử: Được rồi, ta đem ngươi mang vào nhà chủ nhân ta được rồi, bất quá nàng chịu nhận chấp nhận ngươi hay không... Là chuyện khác.

Cảnh tượng hai:

Viện thủ: Sư tử tuyết, đây là con mồi mới của ngươi?

Đại vũ: Trời ạ, đây là tiên nữ sao? Đẹp quá... Thật là muốn được nàng ôm

Tuyết sư tử: Nhặt trên đường, chủ nhân nếu không ngại, không ngại thu lưu nàng mấy ngày.

Viện thủ: Ân, cũng tốt.

Đại vũ: Sư tử tuyết, buông, buông, ta muốn đến đó cho tiên nữ tỷ tỷ ôm một cái. (xoay a xoay a xoay, đùng đùng chít chít rơi xuống mặt đất, sau đó rất nhanh chui vào lòng viện thủ.)

Viện thủ: Vật ấy... Quá mức... Kỳ quái, vì sao nàng một mực cọ tới cọ lui trước ngực ta?

Đại vũ: Trời ạ, tiên nữ tỷ tỷ thơm quá, ta muốn chết, không, ta đã chết, đây là thiên đường đi...

Tuyết sư tử: Hô!!! Cái tay nho nhỏ vô sỉ của ngươi, phần ngực khêu gợi của chủ nhân ta ngươi có thể cọ! Ngươi đi đi đi chết cho ta!

Viện thủ: Sư tử tuyết ngươi làm gì thế? Treo nàng chỗ nào?

Tuyết sư tử: Chủ nhân, sủng vật của ngươi chỉ có một mình ta! Những thứ khác, ha ha...

Hiểu bạo: Đại vũ, tốt...