Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 111



Ánh mắt dần dần thích ứng với không gian tối đen của dong động, thị giác cũng càng trong suốt rõ ràng. Phó Bạch Chỉ không biết mình ở trong cái sơn động này ngây người bao nhiêu ngày, càng không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài. Mỗi ngày nàng mở mắt chính là luyện công, tùy tiện ăn chút thức ăn đã chuẩn bị từ trước trong động, liền coi như là qua một ngày. Thậm chí ở trong mộng, đều là chuyện về băng tâm bí quyết.

Vô niệm nàng đã sớm luyện tốt, cho nên những ngày qua nàng đều nghiên cứu tập luyện vô ý, so với vô niệm, vô ý rõ ràng càng khó luyện hơn. Mỗi lần vận hành khẩu quyết tâm pháp đó, Phó Bạch Chỉ đều sẽ cảm thấy có thứ gì chận ở ngực, không xuống được, cũng không ra được. Tình huống này kéo dài mấy ngày, làm nàng không có bất kỳ đột phá nào, trong bụng không khỏi sốt ruột.

Ném bánh khô đã ăn đến ngán xuống đất, Phó Bạch Chỉ lần nữa ngồi xuống trước mặt bia băng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt bia lạnh lẽo kia. Nhiệt độ bên trong Hỏa dong động rất cao, mà người luyện võ kiêng kị nhất chính là nóng nảy, trước mỗi lần luyện công Phó Bạch Chỉ đều nhẹ nhàng chạm vào bia băng này để hồi phục tâm tình, về sau thì trực tiếp ngồi xuống bên cạnh bia băng.

"Mờ mịt yên tĩnh, như có như không, minh minh vô ý, vứt hết sở cầu." Đọc thầm bài vè, Phó Bạch Chỉ nhắm mắt lại, để cho chân khí đi lại trong cơ thể. Nhưng mà, lúc vận hành đến thời khắc mấu chốt, cái loại cảm giác quen thuộc ấy lại tới. Ngực như là bị thứ gì chận lại, cảm giác khó chịu kia khiến cho toàn thân nàng nóng rang, dù cho dựa vào bia băng cũng khó mà dập tắt.

Trước mắt là gương mặt tươi cười của Hoa Dạ Ngữ, cảnh tượng hai người ở chung với nhau không ngừng loé lên ở trong đầu. Nàng mười lăm tuổi gặp gỡ mình rồi lại chia lìa, sáu năm sau cùng mình yêu nhau nhưng không được gần nhau. Phó Bạch Chỉ biết, mình không thể kéo dài, tiếp tục làm lỡ thời gian dừng ở trọng tâm pháp này nữa, sẽ chỉ làm tình cảnh của Hoa Dạ Ngữ càng thêm nguy hiểm.

Thời gian thực sự không nhiều lắm, nhưng sự sợ hãi và nhút nhát trong lòng thủy chung quấy rầy nàng, để cho Phó Bạch Chỉ khổ không thể tả. Nàng xem thường mình như vậy, rõ ràng đã đáp ứng Thu Ánh Hàn phải tu tập băng tâm bí quyết, hạ quyết tâm phải dùng bản tính làm người của mình đổi lấy Hoa Dạ Ngữ bình an vô sự, nhưng mà ̣ nàng đang sợ, đang không muốn. Nàng lo lắng cái đó không có tình cảm mình sẽ làm Hoa Dạ Ngữ buồn bã thậm chí vứt bỏ, như vậy mình thực sự trở thành cỗ máy trắng tay.

Nàng một mực bài xích băng tâm bí quyết, mới trì trệ không tiến. Nghĩ tới những thứ này, Phó Bạch Chỉ nở nụ cười, cười càng lớn tiếng, hai tròng mắt càng ướt át. Trong đầu Hoa Dạ Ngữ dần dần mơ hồ, biến thành mông lung lại không thấy rõ dáng vẻ. Phó Bạch Chỉ ép buộc mình không thèm nghĩ Hoa Dạ Ngữ nữa, ép buộc mình không nhớ kỹ từng khoảnh khắc nho nhỏ các nàng ở chung với nhau.

Thứ gì đó chận trong ngực như đang từ từ từ có đến không, giống như là bị xua đi, dần dần biến mất. Khí huyết cuồn cuộn, Phó Bạch Chỉ chỉ cảm thấy cổ họng một trận tanh mặn, há mồm liền phun ra máu tươi đỏ thắm. Nàng bưng ngực trống rỗng, cảm thấy cực sợ, giống như là thiếu thứ gì rất quan trọng. Rõ ràng nàng đã phá tan trở ngại sau cùng, vì sao còn khó chịu như thế? Sợ hãi như thế? Hoang mang để cho Phó Bạch Chỉ rối loạn tay chân, nàng nỗ lực nhớ lại mọi thứ về Hoa Dạ Ngữ, lại phát hiện những chuyện đặc biệt ngọt ngào trước đây giờ nhớ lại lại thưa thớt bình thường.

"Không... Không nên như vậy... Làm sao sẽ nhanh như vậy... Van cầu ngươi, đừng làm cho ta biến thành như vậy... Cầu ngươi..." Phó Bạch Chỉ quỳ trên mặt đất, như là đang khẩn cầu người khác, hoặc như là đang lầm bầm lầu bầu. Nhìn cái sơn động đen như mực này, nàng che ngực lớn tiếng gào thét, máu tươi theo khóe miệng tràn ra, nàng chợt vận khởi nội lực, đánh về phía cửa đá rất nặng kia.

Bàn tay cùng cửa đá chạm vào nhau, bắn ra tung toé máu tươi, mà cửa đá rất nặng đúng là bị đánh ra một vết nứt, lập tức hé mở. Nhìn thấy ánh sáng đã lâu không gặp, Phó Bạch Chỉ bất chấp mình bây giờ có bao nhiêu chật vật, nàng nghiêng ngã lảo đảo hướng về phía căn phòng của Hoa Dạ Ngữ mà chạy. Nàng muốn gặp nàng, nàng muốn chứng minh mình vẫn còn ở hồ Hoa Dạ Ngữ, là thật nhớ nàng.

Một đường đi tới cửa gian phòng, nhưng lúc đẩy cửa tiến vào lại thả nhẹ bước chân. Phó Bạch Chỉ dừng trước cửa hồi lâu, thẳng đến hô hấp không trầm trọng nữa mới chậm rãi bước vào trong đó. Mới mới vừa vào cửa, Phó Bạch Chỉ liền thấy được người nọ nằm ở trên giường. Nàng như trước an tĩnh mà ngủ, ngực chậm rãi phập phồng, sắc mặt vẫn còn mấy phần suy yếu.

Chậm rãi đi tới bên giường, Phó Bạch Chỉ đưa tay sờ gò má của Hoa Dạ Ngữ, mấy ngày nay nàng vẫn hôn mê, thương thế không có chuyển biến xấu, có thể thấy được Thu Ánh Hàn chăm sóc nàng không tệ, nhưng bởi vì không cách nào ăn cơm, cũng gầy gò phải không ra hình dạng.

Che ngực, Phó Bạch Chỉ lẳng lặng nhìn Hoa Dạ Ngữ, sắc mặt lại tràn đầy kinh hoảng và luống cuống. Tuy nàng không nhớ rõ mình bị nhốt ở trong động bao lâu, thế nhưng nỗi nhớ nhung Hoa Dạ Ngữ cũng không nên đơn giản như vậy, nhưng mà, nàng lại không cảm giác được bao nhiêu vui sướng, thậm chí ngay cả sự yêu thương nên có nhất cũng yếu kém như thế. Phó Bạch Chỉ dùng sức nhéo bắp đùi mình, muốn cho sự đau nhức rõ ràng hơn một chút, nhưng nàng phát hiện, ngoại trừ nỗi đau trên thân thể, trong lòng của mình đúng là không cảm giác được đau đớn kịch liệt cỡ nào.

Phát hiện này để cho Phó Bạch Chỉ luống cuống, nàng đỏ viền mắt, nặng nề đụng đầu vào thành gỗ bên giường. Làm sao sẽ... Làm sao sẽ nhanh như vậy liền mất đi, phát hiện đó để cho Phó Bạch Chỉ khó mà chấp nhận. Nàng vốn tưởng rằng chỉ cần mình luôn luôn nhớ kỹ Hoa Dạ Ngữ, liền có thể giữ lại một chút nhân tính sau cùng, thế nhưng... Hiện tại nàng khóc không được, rõ ràng nên khổ sở, nàng lại khóc không được.

Cái loại cảm giác này giống như là trong buồng tim thiếu vật gì đó, để cho nàng mất đi bản năng làm người cơ bản nhất. Nàng không có biện pháp lại vì người yêu mà cảm thấy vui sướng hoặc đau lòng, thậm chí ngay cả nước mắt cũng bị mất, nàng thế này, vẫn là người sao?

Kinh sợ sự thật này, Phó Bạch Chỉ hốt hoảng chạy ra ngoài, nàng muốn hỏi rõ Thu Ánh Hàn, mình rốt cuộc sẽ biến thành bộ dáng gì, vì sao nàng mới luyện tầng hai liền mất đi tình cảm dành cho Hoa Dạ Ngữ, tại sao nàng muốn ở trong nhiều người như vậy chọn trúng mình, coi như là để mình một mạng đổi một mạng, cũng tốt hơn bây giờ. Hết thảy tất cả, đều là lỗi của Thu Ánh Hàn!

Phẫn nộ phá tan lý trí, để cho đôi mắt Phó Bạch Chỉ đầy tơ máu, nàng may mắn mình lúc này còn có thể vẫn duy trì phẫn nộ và hận ý, dù cho mất đi buồn vui.

"Ngươi tại sao ở chỗ này, là ai cho ngươi đi ra ngoài." Thu Ánh Hàn không nghĩ tới mình mới vừa trở lại liền thấy Phó Bạch Chỉ chạy loạn trong Hàn tuyệt viện, nàng chưa kịp nghe câu trả lời, cơ thể bỗng nhiên bị áp lực cường đại đè lên tường. Hai cánh tay bị gảy lần thứ hai bị đè ép, để cho Thu Ánh Hàn nhíu mày. Mà sát ý trên mặt Phó Bạch Chỉ càng khiến nàng vô cùng ngạc nhiên, xem ra nàng chắc là luyện thành vô ý, mới có thể mất lý trí như vậy.

Trước đây mình cũng là luyện thành tầng ba mới có nội lực cường đại như vậy, nhưng nội lực lúc này của Phó Bạch Chỉ lại vượt xa mong muốn. Mắt thấy ánh mắt của người phía trước một bộ hận không thể giết chết mình, Thu Ánh Hàn lại thấy thú vị. Không nghĩ tới mình chỉ ly khai nửa tháng ngắn ngủi, người này lại phát triển đến trình độ này. Nghĩ đến, e là thiên tư của nàng cũng không đần độn, chỉ là vẫn bị chôn giấu, mà băng tâm bí quyết đúng là ngoài ý muốn mở ra bản năng của nàng.

Có thể, so với mình, Phó Bạch Chỉ thích hợp với môn võ công hơn này.

"Ngươi đã làm gì ta! Vì sao ta mới luyện tầng hai liền không cảm giác được vui buồn! Thu Ánh Hàn, ngươi tốt nhất nói rõ ràng!" Phó Bạch Chỉ vẫn chưa phát hiện Thu Ánh Hàn khác thường, mà là cố sức nắm bả vai của nàng, dùng sức đem nàng đặt ở trên tường. Giờ phút này toàn thân Phó Bạch Chỉ đều là căm hận, chân khí trên người càng loạn xạ, thậm chí tường xung quanh đều bởi vì nội lực của nàng mà xuất hiện vết nứt.

"Ta đã sớm nói với ngươi, nếu muốn luyện công này, liền phải làm giác ngộ tốt, đây hết thảy đều là ngươi nên có."

"Vô liêm sỉ! Ta là làm xong giác ngộ, thế nhưng ngươi không có nói cho ta biết sẽ nhanh như vậy! Tại sao là ta, tại sao ngươi muốn chọn ta luyện môn võ công này! Ta muốn ngươi bây giờ liền chữa khỏi cho nàng, bằng không ta sẽ giết ngươi! Giết ngươi!" Phó Bạch Chỉ lúc này đã không có chút lý trí nào đáng nói, cái cổ đang bị nàng bóp, đối mặt yêu cầu vô lễ như vậy, Thu Ánh Hàn cũng không tức giận, thậm chí từ đầu tới đuôi cũng không thấy bất kỳ gợn sóng gì.

"Ngươi giết ta, cũng không cứu được nàng. Ngươi nghĩ sống không có tình cảm, còn có thể thấy nàng. Hay là muốn giết ta, tự mình giúp nàng chữa thương." Thu Ánh Hàn hỏi ngược lại, mà câu trả lời này lại làm cho Phó Bạch Chỉ hơi hơi ngây người, cũng tìm về lý trí. Đúng, người này nói không sai. Trên đời ngoại trừ tử biệt, còn có cái gì là không thể nhịn được? Coi như mình giết Thu Ánh Hàn thì thế nào, chẳng thà để cho người này cứu Hoa Dạ Ngữ, mặc dù mình không có tình cảm, chí ít còn có thể thấy ngữ nhi.

"Xin lỗi, là ta lỗ mãng." Buông tay nắm lấy Thu Ánh Hàn ra, lúc này Phó Bạch Chỉ mới phát hiện sắc mặt của nàng thập phần tái nhợt, trên hai cánh tay buộc tấm ván gỗ rất nặng.

"Không ngại, chuyện hôm nay ta không muốn thấy lần thứ hai. Tuy rằng ngươi đã xưa không bằng nay, nhưng ngươi phải biết rằng, nếu ta muốn giết ngươi, cũng không khó."

Thu Ánh Hàn vừa nói ra, Phó Bạch Chỉ đã cảm thấy hàn ý từ trên người nàng xông tới mặt, lực áp bách cường đại đó Phó Bạch Chỉ chưa từng cảm thụ qua, cho dù là đối mặt Tạ Xuyên, hay là Hắc cổ tuyệt sát, không có ai để cho nàng phát ra nỗi sợ từ nội tâm, nhưng chỉ đối mặt với Thu Ánh Hàn trong chốc lát, mồ hôi lạnh liền thấm ướt quần áo của nàng.

"Ngươi nên tiếp tục trở lại luyện công, làm tốt chuyện ngươi nên làm, ta cũng sẽ cứu người ta nên cứu. Ngươi nếu đáp ứng ta, giác ngộ sẽ không dao động." Nghe xong lời Thu Ánh Hàn nói, ánh mắt Phó Bạch Chỉ trầm trầm. Nghĩ đến Hoa Dạ Ngữ, nàng che ngực trống rỗng, cười khổ đi trở về dong động. Nàng không thể đổi ý, cũng không có gì tư cách đổi ý.

Không phải là trước đây đã quyết định phải cứu ngữ nhi sao? Nếu vậy, việc mất khống chế, thật không nên phát sinh.

Thấy Phó Bạch Chỉ đi trở lại, Thu Ánh Hàn có chút mệt mỏi tựa ở trên tường, lúc này, sư tử tuyết cũng từ một bên đi tới. Thấy nó ngẩng đầu nhìn hai cánh tay của mình, Thu Ánh Hàn liền ngồi lên trên người nó."Ta không có gì đáng ngại, không cần lo lắng cho ta. Dựa theo cái tốc độ này, đợi đến ngày Phó Bạch Chỉ xuất quan, ta cũng có thể giúp Hoa Dạ Ngữ chữa khỏi tất cả thương thế."

Hiểu tính người sư tử tuyết có thể nghe hiểu lời của mình, cũng chính bởi vì vậy, tiểu gia hỏa này mới không yên thế này. Thấy nó tràn ngập khẩn cầu nhìn mình, Thu Ánh Hàn vô vị câu dẫn ra khóe miệng, đã sớm mất đi tình cảm nàng đã quên dáng tươi cười phát ra từ nội tâm là hình dạng gì, cũng chỉ có thể dựa vào ký ức, nặn ra nụ cười dối trá. Cặp mắt như biển ướt sũng kia không mục đích nhìn về phía trước, trong đầu lại tràn đầy người áo đen tóc đen nọ.

"Thế nào? Không qua nửa tháng liền không kiên trì nổi? Ta có để cho ngươi nghỉ ngơi, thân thể này của ngươi nhưng thật ra càng không nhịn được giằng co." Trên giường lớn trong phòng, Thu Ánh Hàn vô lực nằm ở giữa giường, nhìn người đè trên người mình. Nàng không có lạc mất thần trí, cũng nhớ kỹ đối phương là thế nào đem mình bị đông lạnh từ trong vùng tuyết mang về tới đây, càng biết rõ mình ở đây bao lâu, sợ là có hơn nửa tháng.

Mấy ngày này, người này ngoại trừ để cho mình ăn cái gì cùng thỉnh thoảng nghỉ ngơi ra, liền vẫn luôn đòi hỏi. Cơ thể sớm đã thành chết lặng, càng không biết cái gọi là vui vẻ rốt cuộc là cảm giác gì. Chết lặng bị đi vào, bị làm đau nhức, nghỉ ngơi xong, tiện đà lần thứ hai bị đi vào. Thu Ánh Hàn cũng không cảm thấy bị sỉ nhục, cũng không có nửa điểm tức giận và bất mãn, chẳng qua là cảm thấy việc không thú vị như vậy, có lẽ cũng chỉ có người này thích làm không biết mệt.

"Được rồi, ngươi trở về đi, ta chơi đã. Ngươi bây giờ một chút ý tứ cũng không có, chí ít trước đây còn có thể đỏ mặt, hiện tại như cái đầu gỗ." Kèm theo một lần tiến vào cuối cùng, nơi yếu đuối sớm đã bị làm tới sưng đỏ chảy máu truyền đến đau đớn, để cho Thu Ánh Hàn không hề phòng bị run rẩy một cái.

Lúc này, người táo bạo kia rốt cuộc cũng ngừng lại. Thấy nàng dùng vải bông đem thân thể của chính mình lau khô, giúp nàng mặc quần áo, lại đem hai cánh tay bị gãy nửa tháng vẫn chưa nối của nàng nối lại, nội lực lần nữa trở về cơ thể, Thu Ánh Hàn chật vật ngồi dậy, nàng cái gì cũng không nói, chỉ là chậm rãi hướng về phía cửa đi ra ngoài. Nhưng lúc tới cửa, rồi lại ngừng lại.

"Không lâu sau, ta cũng sẽ chết." Cũng không biết là vì sao, Thu Ánh Hàn liền đem những lời này nói ra. Cái chữ chết này đối với rất nhiều người mà nói rất đáng sợ, nhưng nàng đã sớm đã quên sợ là cảm giác gì, thậm chí không biết tại sao vào lúc này mình muốn nói ra."Xem ra ngươi là quyết định chết đi, bất quá chết cũng tốt, dù sao cũng ngươi bây giờ sống cũng không có ý gì. Ngươi trước khi chết nhất định phải báo cho ta, ta đi nhìn ngươi một lần cuối cùng." Đối phương trả lời giống như Thu Ánh Hàn dự liệu, nghe xong lời nói này, nàng gật đầu, ra khỏi phòng.

"Đợi ta chết, mong rằng ngươi mang thi thể của ta đi, để xuống giữa núi tuyết là được."