Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 137



Quyển 3: Giang hồ sinh tử làm bạn【Tương ái tương sát 】

Một tháng sau, Hàn tuyện viện.

Ở cái nơi cực lạnh này, thứ không thiếu nhất chính là tuyết, mà thứ hay gặp hơn tuyết, e rằng sẽ là những trái tim có thể nói là vô tình hơn người thường. Ngồi trên thềm đá trong sân, Phó Bạch Chỉ chỉ mặc quần áo phong phanh, nhưng lại hoàn toàn không cảm thấy lạnh. Nội lực cường đại trong cơ thể khiến cho nàng không cảm giác được cái lạnh, lúc này nàng rốt cuộc hiểu rõ, vì sao trước đây Thu Ánh Hàn có gian nhà lại không ở mà luôn luôn thích ngồi ở đây.

Tuyết và người, cái nào cô độc hơn cái nào.

Từ ngày rời Minh tuyệt cung tới nay, ngắn ngủi một tháng không dài cũng không ngắn, mỗi ngày Phó Bạch Chỉ vẫn luyện công, chỉ là chịu khó hơn một chút. Càng quen thuộc băng tâm bí quyết, nàng càng cảm giác những thứ mình có thể cảm nhận được càng ít đi. Lúc đầu nàng còn có thể suy nghĩ một chút về những chuyện đã từng phát sinh với Hoa Dạ Ngữ, mà nay ngay cả nghĩ * cũng không nhấc lên được.

Nàng đi rồi, Minh tuyệt cung cũng thay đổi điệu bộ người không đụng ta ta không đụng người thường ngày, bắt đầu chủ động tập kích võ lâm chính phái, trải qua mấy ngày nay, Thanh Tùng phái, Tùng Trần phái cùng với nhiều võ lâm chính phái khác đều bị Minh tuyệt cung diệt môn. Bọn họ dùng độc thần không biết quỷ không hay giết người, thậm chí ngay cả tỳ nữ trong môn phái cũng không buông tha, cử động như vậy làm cho võ lâm giận dữ, mỗi một người đều hận không thể tự tay giết chết Hoa Dạ Ngữ.

Trừ lần đó ra, cũng không biết là người nào để lọt tin tức, người ngoài lại biết mình luyện xong băng tâm bí quyết, thành viện thủ Hàn tuyện viện. Với người giang hồ, Hàn tuyện viện vừa chính vừa tà, ẩn nấp nhiều năm, lần trước lại bang trợ chính phái tập kích Minh tuyệt cung, liền bị người của chính phái cho rằng đồng minh. Hôm nay Phó Bạch Chỉ cũng là người bị Minh tuyệt cung truy giết, địch nhân của địch nhân, chính là đồng bọn, mấy ngày nay không ít danh môn chính phái tìm mình ở khắp nơi, thế nhưng lại không đến được nơi cực lạnh này.

Nghĩ tới những điều này, Phó Bạch Chỉ nở một nụ cười giễu cợt, mặc dù trong lòng nàng không gợn sóng, nàng vẫn như cũ cho rằng mình nên châm biếm bọn họ. Trước đây nếu không phải bọn họ đả thương Hoa Dạ Ngữ, mình cũng sẽ không luyện băng tâm bí quyết, giữa các nàng lại càng không đi tới loại tình trạng như bây giờ. Nhớ tới những nhân quả này, Phó Bạch Chỉ thở dài một hơi, liếc nhìn sư tử tuyết nằm xa xa phía trước, không khỏi nhớ tới Thu Ánh Hàn.

Nữ nhân kia rất mạnh, Phó Bạch Chỉ không phải nói về thực lực cường đại, mà là về nội tâm của nàng. Chỉ có người luyện băng tâm bí quyết, mới biết loại cảm giác không muốn không cầu này đáng sợ đến dường nào. Nhưng mà sau khi có sức mạnh rồi, lại sẽ vô hạn khát vọng loại cảm giác tùy tâm sở dục. Phó Bạch Chỉ không muốn tự phế võ công, bởi vì thứ nhất, nàng lại sẽ biến thành một tên vô dụng, thậm chí còn có thể sẽ chết.

Theo tình hình lúc này, chính phái sắp khai chiến với Minh tuyệt cung, nàng không cách nào tiếp tục chấp nhận bản thân vô dụng, cũng chỉ có thể chấp nhận bản thân không có tình cảm. Nhưng vô số lần nàng vẫn sẽ khát vọng có tình cảm, cũng sẽ không khống chế được sức mạnh của chính mình, đi làm một ít chuyện trước đây nàng không biết làm, ví dụ như giết chết người của chính phái, đắm chìm trong sức mạnh.

Nhưng Phó Bạch Chỉ biết, Thu Ánh Hàn không giống như vậy, nàng thật sự không muốn không cầu, đôi mắt kia, chỉ có khi nhìn thấy cô gái áo đen, mới có thể nhấc lên một chút gợn sóng không dễ phát hiện. Từ đầu đến cuối Phó Bạch Chỉ đều không hiểu tại sao Thu Ánh Hàn muốn lựa chọn mình, nàng gọi người ép mình lên núi, không có khả năng chỉ vì để cho mình tu tập băng tâm bí quyết, mà dùng mạng của chính mình đổi lấy tính mạng của Hoa Dạ Ngữ.

Trừ khi là, chính nàng không muốn sống nữa.

Nghĩ đến khả năng này, Phó Bạch Chỉ bất đắc dĩ cười, có lẽ cuối cùng có một ngày nàng cũng sẽ chọn chung kết tính mạng, dù sao quanh năm suốt tháng sống không thú vị như vậy, quả nhiên là... buồn chán đến cực điểm.

"Viện thủ, có đệ tử bên ngoài đưa thư tới, mời ngài xem qua." Ngay lúc Phó Bạch Chỉ thất thần, lão giả mặc đạo bào đi tới, cầm thư giao cho Phó Bạch Chỉ. Hàn tuyện viện mặc dù ngăn cách với thế nhân, nhưng đệ tử trong môn phái có người quanh năm hành tẩu ở bên ngoài, nhiệm vụ của bọn họ chính là tìm hiểu tin tức chung quanh, sắp xếp xong đem giao cho Phó Bạch Chỉ.

Lần này nội dung viết trong tin rất nhiều, nói là đã lâu chưa có mưa, các nơi bắt đầu gặp phải hạn hán, mà thế cục võ lâm thì càng thêm rung chuyển, Minh tuyệt cung không chỉ ra tay với chính phái, mà còn thâu tóm rất nhiều môn phái tà giáo nhỏ, tuyên bố muốn thống nhất toàn bộ võ lâm. Bởi vì Tạ Xuyên chết, chính phái như rắn mất đầu, mong Hàn tuyện viện có thể trợ giúp.

Nhìn lời trong giấy trắng mực đen, nét mặt Phó Bạch Chỉ không đổi, nhưng trong lòng đang suy tính thiệt hơn. Mấy ngày nay nàng vội vàng xử lý chuyện của mình và Hoa Dạ Ngữ, đúng là quên mất thời gian, dựa theo hướng đi trong nguyên gốc, vào đoạn thời gian này, nước láng giềng đang khai chiến với nước mình, nhưng vì bất ngờ xảy ra nạn hạn hán, dẫn đến trận đánh vốn đơn giản trở nên đặc biệt khó khăn.

Sau khi Tạ Xuyên chết, Hoa Dạ Ngữ cuối cùng cũng ngồi vào vị trí minh chủ võ lâm, liên thủ với nam chính Hách Liên Thịnh giúp đỡ triều đình chống lại nước láng giềng, từ đó vang danh. Nhưng theo hướng phát triển bây giờ, Hoa Dạ Ngữ trở thành tà giáo, càng không thể nào thành cái gì minh chủ võ lâm, mà nàng và Hách Liên Thịnh cũng không có chút liên quan nào. Phó Bạch Chỉ vẫn không hiểu tại sao thế giới này lại biến thành như vậy, chẳng lẽ trước đây mình động đến quyển bí tịch kia nên đã gợi lên hiệu ứng bươm bướm mạnh mẽ như vậy? Biến câu chuyện trong nguyên gốc thành thế này?

Mà rõ ràng lúc đầu mình không có viết đó là bí tịch của Hàn tuyện viện, nói cách khác, từ thời khắc mình lấy quyển bí tịch kia, đã phát sinh biến hóa, rất có khả năng trong sơn động còn có một bí tịch khác tồn tại, mà mình lại lấy lầm băng tâm bí quyết. Dẫn tới một loạt sự tình phát sinh.

Nghĩ tới đây, Phó Bạch Chỉ càng thêm hoang mang, nàng không rõ tại sao Hoa Dạ Ngữ muốn làm như vậy, người này rõ ràng không thích danh lợi, không thích chém chém giết giết, bây giờ lại mang theo Minh tuyệt cung tùy ý tàn sát chính phái nhân sĩ, thậm chí ngay cả mình cũng muốn giết luôn. Không lẽ cách làm của mình để cho nàng sinh ra hận ý, nàng mới trả thù mình như vậy?

Nói cho cùng, Phó Bạch Chỉ vẫn còn quan tâm Hoa Dạ Ngữ, nàng mặc kệ bọn người chính phái chết hay sống, đám người ra vẻ đạo mạo này, chết bao nhiêu nàng cũng sẽ không để ý. Nhưng nàng lại quan tâm đến sự an nguy của Hoa Dạ Ngữ, cách làm của nàng lúc này căn bản là đang tạo ra kẻ địch, nếu chính phái và những tà giáo bị chèn ép kết hợp với nhau tấn công Minh tuyệt cung, cho dù Minh tuyệt cung có mạnh hơn nữa, cũng sợ là khó mà địch lại nhiều người.

"Viện thủ, chẳng biết ý của ngươi thế nào?" Phó Bạch Chỉ xem thư xong, liền đưa cho vị đạo trưởng kia, Hàn tuyện viện luôn luôn hạn chế giao du với bên ngoài, nếu Thu Ánh Hàn còn, nhất định sẽ bỏ mặc, nhưng Phó Bạch Chỉ lại khác. Nàng còn tưởng nhớ người trong chốn giang hồ, mà lần này Hàn tuyện viện cũng là mục tiêu của Minh tuyệt cung. Tuy rằng không lo lắng nơi cực lạnh sẽ bị xâm nhập trắng trợn, nhưng cuối cùng vẫn phải đề phòng tai họa chưa xảy ra.

"Để ta suy nghĩ một chút, ngươi đi xuống trước đi." Phó Bạch Chỉ phất tay một cái, đạo trưởng kia liền thức thời ly khai, nhìn tuyết lại bắt đầu rơi xuống, Phó Bạch Chỉ dùng nội lực bóp nát lá thư, ngơ ngác nhìn những mảnh vụn bay xuống, đứng dậy trở lại phòng, nhìn thanh kiếm bị mình gác lại thật lâu.

"Hoa Dạ Ngữ, rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ cái gì?"