Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 138



"Chuyện trước đây cung chủ giao phó, đã làm xong chưa?" Trên đại điện trang nghiêm so với thường ngày càng thêm yên tĩnh. Ngồi ở chủ vị, Ám Ảnh để thư tín của thám tử từ các nơi gởi tới xuống, nhìn hai gã nam tử đứng đối diện. Bọn họ mặc áo đen, mặt nạ rộng lớn che khuất cả khuôn mặt, trên người mang theo âm lệ khí. Hai người kia, chính là hai vị ám sử khác của Hoa Dạ Ngữ, Ám Phong, Ám Hối.

"Dựa theo cung chủ giao phó, đã giải quyết gần hết các môn phái nhỏ, về phần những tà giáo không chịu tới nhờ vả Minh tuyệt cung, cũng đều bị chúng ta diệt bỏ từng cái." Nghe qua câu hỏi của Ám Ảnh, Ám Phong thấp giọng trả lời. Tuy rằng không rõ tại sao Hoa Dạ Ngữ muốn khai chiến trong thời điểm này, lại còn đánh vỡ cách làm việc vốn khiêm tốn, tuyên bố muốn thống nhất võ lâm. Cử chỉ khác thường như vậy khiến cho bọn họ không hiểu, nhưng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh.

"Ừ, tiếp tục thu phục những người muốn quy thuận Minh tuyệt cung, mặt khác, cũng nên cho bọn danh môn chính phái kia biết tay một chút." Ám Ảnh nói, con ngươi dần dần trầm xuống, trong con ngươi màu nâu mọc lên một ít sát ý, lại bị nàng rất nhanh ẩn đi.

"Cung chủ giao phó, chúng ta tự nhiên sẽ mau chóng làm xong, chẳng biết cung chủ có dấu hiệu tỉnh lại không?" Ám Phong hỏi tình hình của Hoa Dạ Ngữ, cho dù không có được đáp án, nhưng thấy Ám Ảnh nhíu chặc chân mày, cũng sáng tỏ.

Từ ngày Phó Bạch Chỉ đi rồi, một tháng nay, Hoa Dạ Ngữ vẫn luôn hôn mê ở trên giường, chưa từng chuyển tỉnh. Thỉnh thoảng tỉnh lại, cũng đều là tinh thần không rõ, rất nhanh lại ngất đi. Thân thể của nàng ngày càng suy yếu, ngay cả thuốc cũng rất khó tự mình uống, chỉ có thể dựa vào những biện pháp khác rót vào trong cơ thể. Nghĩ đến vài lần tỉnh lại duy nhất Hoa Dạ Ngữ đều là gọi tên Phó Bạch Chỉ rồi lại ngất đi, Ám Ảnh vô số lần muốn đem Phó Bạch Chỉ bắt trở lại, để cho nàng nhìn bộ dáng bây giờ của Hoa Dạ Ngữ, lại quên không được lời cảnh cáo trước khi Hoa Dạ Ngữ ngất xỉu, bất kể nàng ra sao, cũng không thể nói cho Phó Bạch Chỉ.

"Tình huống của cung chủ lúc này cũng không tốt, Liễu cốc chủ cũng không liên lạc được, chỉ sợ cũng đã xảy ra chuyện gì. Nói chung, hãy mau xử lý tốt các môn phái nhỏ, về phần Hàn tuyệt viện và Thương khung môn, cần phải đợi đến lúc cung chủ tỉnh lại tự mình kết thúc mới được." Ám Ảnh nói xong, bởi vì quan tâm tình hình của Hoa Dạ Ngữ, liền vội vả ly khai đại điện, nàng một đường đi tới căn phòng của Hoa Dạ Ngữ, đẩy cửa mà vào, nhưng người trên giường như trước không có chút phản ứng, chỉ an tĩnh mà ngủ.

Chìm vào giấc ngủ Hoa Dạ Ngữ so với thường ngày càng thêm nhu nhược, gương mặt tái nhợt nói rõ nàng cũng không khá hơn chút nào, giống như một con búp bê trắng làm bằng sứ, tùy thời đều có thể rơi vỡ biến mất. Nàng rất rõ ràng Phó Bạch Chỉ là vì đâu mà đi, cũng hiểu vì sao luôn luôn không thích để ý tới chuyện giang hồ Hoa Dạ Ngữ bỗng nhiên muốn đối nghịch với danh môn chính phái, lại muốn thu nhận môn phái tà giáo nhỏ khác, để cho mình bị bao vây tứ phía.

Làm những thứ này, toàn bộ cũng là vì Phó Bạch Chỉ. Độc trong người Hoa Dạ Ngữ tích luỹ đã lâu, dùng bệnh đến mức nguy kịch để hình dung cũng tuyệt đối không quá đáng. Nàng biết thuốc giải khó tìm, cũng biết chính nàng sợ là không chống đỡ được bao lâu, cho nên mới phải để cho mình tìm tới người tương tự như Phó Bạch Chỉ, nhưng làm như vậy không phải là vì để cho chính nàng vui vẻ, Hoa Dạ Ngữ chỉ muốn mượn phương thức này đuổi Phó Bạch Chỉ rời khỏi mình.

Hôm nay, nàng thành công làm xong rồi, cũng thực thi kế hoạch lúc trước. Cái gọi là khiêu khích danh môn chính phái, đem Minh tuyệt cung hoàn toàn chế tạo thành một cái tà giáo, Hoa Dạ Ngữ muốn, bất quá là một cái tiếng xấu mọi người đều biết rõ ràng. Nàng muốn mượn cái này vạch rõ quan hệ của nàng và Phó Bạch Chỉ, để cho tất cả mọi người biết nàng và Phó Bạch Chỉ đã trở thành quá khứ.

Thậm chí vì để cho bọn danh môn chính phái kia tin tưởng, còn đặc biệt hạ lệnh truy sát Phó Bạch Chỉ. Tất cả mọi thứ này, chính là Hoa Dạ Ngữ đang cố gắng giũ sạch quan hệ của nàng và Phó Bạch Chỉ, để cho thân phận tà giáo của Phó Bạch Chỉ tan đi, lần nữa tẩy trắng trở lại chính phái. Ngay cả thân phận viện thủ Hàn tuyệt viện, cũng là Hoa Dạ Ngữ gọi người để lộ ra ngoài, chỉ vì để cho Phó Bạch Chỉ đứng vững chân trong chính phái.

Nghĩ đến Hoa Dạ Ngữ vì Phó Bạch Chỉ làm những điều này, nhìn lại người bây giờ nằm ở trên giường không hề có sức sống, Ám Ảnh vuốt lên chân mày đang nhíu chặt của Hoa Dạ Ngữ, lại phát hiện thái dương của đối phương đến chảy ra rất nhiều mồ hôi. Chắc là vừa gặp ác mộng, mới khó chịu như thế, nghĩ như vậy, Ám Ảnh nhẹ nhàng ôm lấy Hoa Dạ Ngữ, không ngừng trấn an bả vai nàng.

"Cung chủ, không sao, cảnh tượng trong mộng đều là giả, Phó chưởng môn vẫn còn ở bên cạnh ngươi, không có rời đi. Ngươi nhanh nhanh tỉnh lại, có thể thấy nàng." Ám Ảnh lặp lại những lời này bên tai Hoa Dạ Ngữ từng lần một, đến khi người dưới thân không còn hô hấp mất trật tự nữa mới dừng lại. Lúc này, Hoa Dạ Ngữ mang một tầng mồ hôi mỏng trên mặt, ngũ quan xinh xắn mỹ lệ không gì sánh được, để cho Ám Ảnh trong lúc nhất thời ngắm đến ngẩn ngơ.

Nàng vào Minh tuyệt cung nhiều năm, liên tục làm dược nhân thử nghiệm thuốc cho Diêm La bà, giá trị ngay cả một con chó cũng không bằng. Nếu như không phải là Hoa Dạ Ngữ, nàng đã sớm chết rồi, Ám Ảnh không biết thích một người rốt cuộc là cảm giác gì, nhưng mỗi khi nàng thấy Hoa Dạ Ngữ như vậy, luôn sẽ vì nàng đau lòng. Nàng hiểu thứ tình cảm này có liên quan với ỷ lại và kính trọng, lại có một chút xíu thích, dù sao Hoa Dạ Ngữ lớn lên thật đẹp, mà tâm lý thích cái đẹp thì ai cũng có. Thế nhưng, mình thật sự thích Hoa Dạ Ngữ sao?

Có lẽ là để chứng minh ý nghĩ của chính mình, Ám Ảnh ôm chặc Hoa Dạ Ngữ, cúi đầu đặt lên cánh môi hé mở của nàng một nụ hôn. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng hôn người khác, nhưng không có kích động như trong dự đoán, ngược lại rất bình thản. Môi Hoa Dạ Ngữ rất mềm, mang theo hương thơm cỏ xanh nhàn nhạt. Ám Ảnh cũng không tính đi sâu vào, chỉ là môi dán môi, lẳng lặng nhìn Hoa Dạ Ngữ.

May mà, lòng của nàng không có nổi lên bất kỳ gợn sóng nào, nàng thích Hoa Dạ Ngữ, nhưng không phải sự yêu thích giữa người yêu. Chứng minh được sự thật này, Ám Ảnh thở phào nhẹ nhõm. Làm người đứng xem, nàng hy vọng Hoa Dạ Ngữ và Phó Bạch Chỉ có thể tiến tới với nhau, nghĩ đến có phần tâm tư này, mình là tuyệt đối sẽ không thích Hoa Dạ Ngữ.

Hơi hơi đứng dậy, ly khai đôi môi mê người kia, xác định tâm ý, tâm tình của Ám Ảnh giờ khắc này nhẹ nhõm không ít. Nhìn Hoa Dạ Ngữ tựa hồ bị lời nói vừa rồi của mình trấn an, trán dần dần dãn ra. Ám Ảnh giúp nàng sửa lại áo ngủ bằng gấm, xoay người ra khỏi gian nhà. Vừa mới bước ra sân liền phát hiện một bóng người lén lút đứng ở đó, nhìn thân hình và trang phục, chắc là Úc Sầm.

"Ngươi đang làm gì đó?" Thấy thật là Úc Sầm, Ám Ảnh nhíu nhíu mày. Nàng không thích những người mình chọn tới cho Hoa Dạ Ngữ, càng không thích tên Úc Sầm này. Nàng biết Hoa Dạ Ngữ bất quá là coi người này như đối tượng chọc giận Phó Bạch Chỉ, nhưng Úc Sầm hiển nhiên không rõ đạo lý bên trong. Trước đây nghe nàng vài lần hỏi thăm chuyện của Hoa Dạ Ngữ, Ám Ảnh liền biết nàng mưu cầu rất nhiều, càng thêm không có hảo cảm.

"Ám Ảnh đại nhân, ta... ta nghe nói cung chủ bị bệnh, mấy ngày này vẫn luôn nằm, ta muốn xem nàng một chút, chẳng biết..."

"Ngươi đã biết cung chủ bị bệnh, cũng không nên quấy nhiễu nàng, hiện nay cung chủ đang nghỉ ngơi, ai cũng không gặp."

"Ai cũng không gặp? Thế nhưng... Cung chủ đã nói nàng thích ta hầu hạ nhất, nếu như ta đến bên người cung chủ, nàng nhất định sẽ khá hơn, Ám Ảnh đại nhân, ngươi..."

Nghe Ám Ảnh không để cho mình gặp Hoa Dạ Ngữ, Úc Sầm hiển nhiên không quá cao hứng, thấy nàng khăng khăng phải gặp Hoa Dạ Ngữ, sắc mặt Ám Ảnh trầm xuống, không chút suy nghĩ liền nắm cổ áo xách cả người nàng lên, ném ra phía bên ngoài viện.

"Lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi, sắp tới cung chủ ai cũng không gặp, nếu ngươi thức thời, liền chạy về phòng của ngươi ở yên đó!"

"Dạ dạ dạ... Ám Ảnh đại nhân, tiểu nhân biết, đừng tức giận, ngài đừng tức giận." Úc Sầm rõ ràng là bị Ám Ảnh hù dọa, nàng vội vội vàng vàng phủi tro trên người, chạy về phía gian phòng của mình. Mãi đến không còn nhìn thấy Ám Ảnh, nỗi sợ trên mặt nàng mới biến mất, nửa ngày không thấy nỗi kinh hoảng vừa rồi.