Nghịch Thiên Cải Mệnh - An Le Kim Thao

Chương 16: Tông Môn Tụ Tập



Sau khi về đến tông môn vừa bước qua cổng đã có vô số ánh mắt nhìn hai người những người này chủ yếu là đang luyện tập, nhìn thấy cô khập khiễng được Mạnh Điềm Điềm đỡ đi thì nhìn hai người bằng ánh mắt cổ quái, còn có vô số tiếng thì thầm, hai người bỏ ngoài tai những lời đó mà bước đi, Mạnh Điềm Điềm đỡ cô về phòng căn dặn đủ điều rồi mới bỏ đi.

Mặc dù cô đã nghỉ ngơi một đêm nhưng vết thương không đỡ được bao nhiêu, ngoại trừ mặt dán băng thì khắp cơ thể chỗ nào cũng quấn băng như xác ướp, còn phải thay băng thường xuyên và tránh tiếp xúc với nước nữa, không biết lúc đánh với tên kia cô lấy nghị lực ở đâu ra mà có thể đối chọi đến cùng thậm chí cô cảm thấy lúc đánh với tên kia không đau đớn như lúc này, cơn nhức khắp toàn thân làm cô di chuyển một chút cũng thấy đau, cô mặc kệ mà nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Cô ngủ một giấc đến thẳng đến chiều thì có người bắt đầu đập cửa kêu lớn.

- Lý Trường An, mau dậy đi, tông chủ gọi cô đến tông đường kìa!

Cô lê toàn thân đau nhức của mình dậy mở cửa, bên ngoài là một cô gái mặc võ phục trắng hếch mặt nhìn cô.

- An Nhiên vừa cùng đại sư huynh làm nhiệm vụ trở về, đang ở tông đường, tông chủ triệu tập mọi người đến đó, cô cũng nên nhanh đến đó đi!

Cô cười khẩy khinh bỉ, cô ta làm nhiệm vụ quay về thì liên quan gì đến cô? Chẳng lẽ phải mở tiệc linh đình vì cô ta còn sống trở về à?

- Tôi cũng mới làm nhiệm vụ trở về, toàn thân đau nhức, không thể đi bái kiến tông chủ, phiền cô nhắn lại cho rằng tôi không thể đến đó được! - cô cũng không hề nói dối.

Nữ nhân kia nghe vậy thì nhìn toàn thân bị băng lại của cô cũng ái ngại, nhưng đây là lệnh của tông chủ sao nàng ta có thể làm trái.

- Nhưng tông chủ chỉ bảo ta phải tới thông báo với cô một tiếng thôi, nếu cô không đi được thì bảo Điềm Điềm đến khiêng cô đi đi, nhìn như vậy nhưng ai biết có thật nặng đến mức đó không? - nàng ta vẫn dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô.

- Ồ... - cô kéo dài một hơi rồi đóng sầm cửa lai trước sự ngơ ngác của nàng ta.

- Lý Trường An cô có ý gì? Làm trái lệnh tông chủ, cô gánh được không? Lần trước không phải cô bị phạt ở từ đường hai ngày sao? Nếu hôm nay cô làm trái lệnh tông chủ thì không đơn giản chỉ bị phạt hai ngày đâu! - nàng ta tức giận la lối om xòm ngoài cửa, la một hồi thấy mệt thì bỏ đi.

Tại tông đường, mọi người tụ tập đầy đủ đứng hai bên nhìn Lục An Nhiên đứng chính giữa không ngừng luyên thuyên về nhiệm vụ lần này nguy hiểm ra sao và nàng ta đã cố gắng như thế nào nhưng những người xung quanh không hề chê bai hay khó chịu khi nàng ta luyên thuyên không ngừng còn dùng ánh mắt ngưỡng mộ, tán thưởng nhìn nàng ta.

- Lần này An Nhiên làm nhiệm vụ không tồi, đã tiến bộ hơn rồi. - nam nhân trung niên tọa tại trung tâm tông đường, mặc võ phục trắng thêu hình một con rùa lớn và một con rắn quấn quanh thân rùa, trông rất uy phong và quyền lực, mái tóc dài được cột lại, tay khẽ vuốt chòm râu tán thưởng mà nhìn Lục An Nhiên.

- Tạ tông chủ khen thưởng. - Lục An Nhiên cười xinh đẹp chấp tay tạ ơn.

- Tông chủ, lần này làm nhiệm vụ bắt mấy tên tặc đó An Nhiên là người có công lớn nhất, muội ấy đã dự đoán trước hành động của bọn chúng nên ta và đại sư huynh mới tóm gọn được bọn chúng, muội ấy còn bị thương trong lúc bảo vệ dân làng khỏi đám tặc đó nữa. - Hoàng Quân Việt không ngừng khen ngợi, tâng bốc nàng ta làm nàng ta đỏ mặt ngại ngùng.

- Không biết thật sự tốt như vậy không mà làm tứ sư đệ khen ngợi như vậy, còn đại sư huynh thì sao? - Cung Kỳ ngồi một bên chống đầu lười biếng nhìn về phía họ.

- Lần này xác thực tiểu sư muội có công rất nhiều, nhị sư đệ không tin sao? - Kỷ Lâm Lễ nở nụ cười ôn hòa nhìn về phía Cung Kỳ.

- Hừ, nhưng ta thấy lần nào tiểu sư muội làm nhiệm vụ quay về các người cũng đều nói như vậy! - Cung Kỳ chế giễu nhìn ba người họ.

- Cung Kỳ! - tông chủ tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Nhưng Cung Kỳ tất nhiên không để vào mắt, trong cả tông môn này chắc chỉ có hắn là người chống đối được tông chủ.

- Ta cũng nói không sai, vậy nên cứ hễ bọn họ làm nhiệm vụ quay về là cứ phải tụm cả tông môn lại để khen thưởng, chúc mừng, trong khi chẳng phải là chuyện gì lớn lao, các nguơi giống như mấy cái vệ tinh lúc nào cũng phải xoay quanh nàng ta còn kéo ta vô chuyện nhàm chán này. - Cung Kỳ nói ra một câu như vả mặt những người đang có mặt tại đây.

- Nhị sư huynh, tiểu sư muội còn nhỏ nên bọn ta mới làm vậy để động viên muội ấy thôi, sao huynh phải nói khó nghe như vậy. - Hoàng Quân Việt đen mặt nhìn Cung Kỳ nói.

- Nàng ta năm nay cũng 18 rồi, ta nhớ lục sư muội cũng chỉ hơn nàng ta một tuổi, sao không thấy các người cũng khen thưởng muội ấy khi muội ấy hoàn thành nhiệm vụ!

Một câu này của Cung Kỳ như làm không khí xung quanh đóng băng, bởi vì chưa từng có ai đem hai người ra so sánh bởi vì trong mắt mọi người Lý Trường An luôn thua kém Lục An Nhiên cả về tính cách lẫn thực lực, nhất là tông chủ vì cách đây không lâu Lý Trường An đã phạm sai lầm nên khi nhắc đến cái tên này ông ta lại nhăn hết mặt, tỏ vẻ khó chịu.

- Nhắc mới nhớ bây giờ đã là canh mấy rồi mà con bé đó còn chưa đến? - tông chủ đập bàn tức giận, khí thế tỏa ra làm những người xung quanh như ngợp thở.

Vừa mới nhắc bên ngoài đã có người chạy vào thông báo, chính là nữ nhân lúc nãy đến đập cửa phòng cô tức tối quay về, thấy tông chủ vẻ mặt tức giận nên nàng ta ăn nói cũng khép nép.

- Tông... Tông chủ, ta nghe lời người đến gọi Lý Trường An nhưng nàng ta không chịu tới còn biện lý do là do bị thương.

- Cái gì, lục sư tỷ bị thương sao? Có nặng không? - Lục An Nhiên vẻ mặt lo lắng hỏi.

- Ta không biết nhưng hình như cũng rất nặng! - nàng ta ăn ngay nói thật.

- Nghe nói nàng ta chỉ đi làm nhiêm vụ cứu người thôi, có thể bị nặng bao nhiêu chứ, rõ ràng là đang trốn tránh. - Hoàng Quân Việt khinh thường, mỉa mai.

- Muội ấy bị thương có nặng không? - Kỷ Lâm Lễ cũng lo lắng hỏi.

- Chỉ thấy nàng ta quấn băng khắp người, nhưng ta thấy Mạnh Điềm Điềm làm nhiệm chung với nàng ta vẫn rất khỏe mạnh, nhìn chỗ nào cũng không ra bị thương.