Nghịch Thiên Cải Mệnh - An Le Kim Thao

Chương 17: Tranh Chấp



- Như vậy nàng ta rõ ràng giả vờ, làm sao có chuyện hai người đi làm nhiệm vụ lại chỉ có một mình nàng ta bị thương? - Hoàng Quân Việt chế giễu nói.

Mọi người nghe cũng thấy hợp lý, bởi vì trong mắt bọn họ tu vi của Lý Trường An mới ở mức 10 năm nên bọn họ cho rằng thực lực của cô không bằng Mạnh Điềm Điềm, bởi vì bọn họ dồn hết sự chú ý lên người Lục An Nhiên nên không hề biết rằng thời gian qua cô luyện tâp cố gắng cộng thêm chuyện xảy ra ở Thúy Hoa Lâu nên tu vi sớm đã ở mức 25 năm.

- Mặc kệ như thế nào cũng phải đưa nàng ta tới đây cho bằng được! - Tông chủ tức giận gằn giọng.

- Tông chủ, lần này làm nhiệm vụ Trường An đúng thật là bị thương rất nặng, có thể cầu xin bỏ qua lần này cho cô ấy được không? - Mạnh Điềm Điềm đứng trong một góc lo lắng cầu xin.

- Chỉ cần chưa chết thì đều có thể gặp được, ngươi muốn đem Lý Trường An đến đây hay là để ngươi chịu phạt thay? - Tông chủ thả ra khí thế làm Mạnh Điềm Điềm run rẩy tay chân, khóe môi tràn ra tia máu.

- Vậy ta sẽ đưa cô ấy tới! - Mạnh Điềm Điềm nói xong thì quay người rời đi, phía sau còn có không ít tiếng giễu cợt.

Mạnh Điềm Điềm đến đúng trước cửa phòng của cô để gõ cửa mà gọi.

- Trường An, là tôi, mở cửa đi.

Lần này tốc độ mở cửa của cô nhanh hơn lần trước nhiều, đang định mè nheo, than đau với Mạnh Điềm Điềm thì tia máu trên khóe môi cô ấy đập vào mắt cô, ánh mắt cô nhìn chằm chằm khóe môi dính máu đó mà không gian bắt đầu áp lực hơn, lần đầu tiên khi cô đến thế giới này lại thấy tức giận như vậy.

- Là ai làm đây? - cô đưa tay vuốt đi khóe môi dính máu của cô ấy, hỏi bằng chất giọng vô cùng lạnh lẽo.

Lần đầu tiên Mạnh Điềm Điềm thấy cô như vậy nên cũng bất ngờ nhưng thấy cô vì mình mà tức giận thì lại thấy cảm động.

- Không có gì đâu, cô đừng để ý.

- Nữ nhân kia vừa đi không lâu thì cô lại đến nên chắc là bọn họ không chịu buông tha ta rồi. - cô làm như đã hiểu rồi đóng cửa thay một bộ võ phục mới rồi đùng đùng bước đi tới Tông đường.

Đến Mạnh Điềm Điềm cũng không thể đuổi kịp tốc độ của cô, trong vòng một nốt nhạc cô đã phóng tới thẳng tới Tông đường, bởi vì đang tức giận nên cô không hề kìm nén khí tức mà phóng toàn bộ ra, nếu là Lý Trường An trước đây thì có lẽ sẽ bị xem thường nhưng hiện tại thì khác, những người kia vừa thấy bóng dáng cô đang định lên tiếng chế giễu thì bị khí tức của cô đè cho ngậm họng, những người ở đây trợn mắt nhìn cô, đến Tông chủ và đám người Lục An Nhiên cũng khó tin nhìn cô.

- Sao có thể như vậy được, từ đó đến đây mới bao lâu sao tu vi nàng ta lại tăng vọt như vậy. - không biết ai trong đám người thốt lên một câu đánh thức mọi người.

Lúc này Tông chủ mới định thần lại nhìn kỹ cô, lần cuối ông ta nhìn thấy cô, cô không hề có dáng vẻ dọa người này, lúc trước dù Lý Trường An kiêu ngạo bao nhiêu nhưng ở trước mặt ông ta cô vẫn luôn khép nép nói chuyện chứ không hề có dáng vẻ lạnh lẽo khí chất này.

- Nghe nói ngươi bị thương, vết thương có nặng không? - Tông chủ hắng giọng quan tâm hỏi cô.

- Ta bị thương nặng hay không, không lẽ nữ nhân vừa rồi không nói? Không phải ngươi biết nhưng vẫn bắt ép Điềm Điềm đến gọi ta sao? Muốn xem ta chết hay chưa hả? - cô không hề khách khí mà nói thẳng.

- Ngươi... - Tông chủ tức giận trợn mắt nhìn cô.

- À, ta vẫn chưa bái kiến, vậy ta cũng nên thực hiện đúng lễ nghi nhỉ. - cô nói xong thì quỳ một gối xuống, cắn răng chống đỡ toàn thân đau nhức mà chấp tay lại hành lễ.

- Bái kiến Tông chủ, Trường An vừa rồi đã thất lễ rồi, do ta vừa làm nhiệm vụ trở về, vẫn còn bị thương nên không thể đến đúng giờ, bây giờ đã tới bái kiến xong rồi, ta về được rồi chứ. - cô hành lễ xong thì lập tức đứng dậy cười khẩy hỏi.

Mặc dù cô đã hành lễ xong nhưng ở đây chẳng có ai sắc mặt tốt nhìn cô đặc biệt là Tông chủ đã tức giận đến tím mặt, đúng lúc Mạnh Điềm Điềm chạy tới thì thấy cảnh này nên tiến lại gần cô.

- Lý Trường An, đây là cách ngươi nói chuyên với tông chủ sao? - nam nhân đứng bên cạnh tông chủ cường thế lạnh lùng nhìn cô, toàn thân toát ra khí thế lạnh lẽo.

Cô cũng lạnh lùng liếc nhìn nam nhân này, cô không hề lùi bước trước khí thế này nhưng thấy Mạnh Điềm Điềm phía sau run rẩy nên cô chắn trước cô ấy nói.

- Ai đây?

Không gian xung quanh bắt đầu im ắng sau câu hỏi của cô, những người xung quanh nhìn cô như nhìn một tên ngốc, cô mới thắc mắc nhìn Mạnh Điềm Điềm.

- Đó là tam sư huynh Mặc Thâm.

Cô lúc nay tỏ vẻ như đã biết rồi nhìn người đó.

- Không phải ta cũng đã hành lễ rồi à? Còn muốn như thế nào nữa? Phải dập đầu nữa sao?

- Sao ngươi dám nói chuyện với sư huynh như vậy hả? - Mặc Khiêm, cái tên đã kiếm chuyện với cô ở phòng ăn đang đứng trong đám người chỉ trích cô.

- Dù sao trong số các ngươi, không có ai thật lòng đối đãi ta, ta còn phải đi nịnh hót đám người các ngươi sao? Lại nói cả ngươi và sư huynh ngươi đúng là đồng đệ đồng huynh, tính cách y như nhau.

Cô tự nhiên có lý do nói như vậy, cái người gọi là tam sư huynh này trong ký ức nguyên chủ chính là tên cao ngạo, trong mắt chỉ xem trọng kẻ mạnh còn kẻ yếu hơn mình thì xem như rác rưởi và nguyên chủ là một trong số rác rưởi đó, hắn là kẻ từ nhỏ được đã được Tông chủ đích thân dạy bảo nên rất kính nể ông ta, mặc dù chỉ đứng thứ ba nhưng không hề thua kém Kỷ Lâm Lễ và Cung Kỳ, hắn cũng chỉ để hai người này vào mắt và xem như đối thủ.

Nguyên chủ lúc mới vào tông môn, thực lực yếu kém lại kiêu ngạo nên hắn cũng chướng mắt cô, những người khác là ghét cô vì tính cách này nhưng hắn còn không thèm ghét cô vì ghét cũng là một loại để ý mà hắn lại không bao giờ để người kém cỏi vào mắt, nên mỗi lần gặp măt dù nguyên chủ có lễ phép chào hỏi thì hắn cũng chẳng thèm liếc nhìn nhưng đối với Lục An Nhiên thì lại khác, có thể nói nàng ta là ngoại lệ duy nhất của hắn, nữ đệ tử duy nhất trong Tông môn được hắn công nhận.

Những lúc Mặc Khiêm kiếm chuyện với cô hắn cũng biết nhưng mắt nhắm mắt mở bỏ qua, cũng bởi vì để ý thân phận hắn nên nguyên chủ không muốn làm lớn chuyện, có thể nói trong tông môn ngoại trừ Tông chủ ra thì nguyên chủ sợ tên tam sư huynh này nhất.