Nghịch Thiên Cải Mệnh - An Le Kim Thao

Chương 18: Phát Hiện



Mặc Thâm nhíu mày lạnh lẽo nhìn cô, hắn không biết từ khi nào người mà hắn xem thường lại đủ năng lực đứng trước mặt hắn đối chọi như vầy, rõ ràng hắn đã thả ra khí tức nhưng người phía sau cô dù run rẩy thế nào thì cô vẫn đứng vững ở đó trừng mắt nhìn hắn, không phải cô không bị ảnh hưởng mà là cô không cho phép mình run rẩy, hắn đột nhiên cảm thấy hắn chưa bao giờ hiểu rõ con người cô.

- Ngươi... - tên Mặc Khiêm kia tức tối nhìn cô.

- Ngươi nói ta và hắn giống nhau, ý ngươi là gì. - Mặc Thâm lạnh lẽo nhìn cô.

- Xét về vai vế ở tông môn hắn vẫn phải gọi ta một tiếng lục sư tỷ nhưng ngươi nghĩ hắn dựa vào đâu mà vô lễ như vậy? - cô cười khẩy nhìn hắn.

Hắn nghe xong thì đen mặt, Mặc Khiêm có thể tung hoành nghênh ngang ở tông môn ai nhìn cũng biết là dựa vào hắn, ban đầu hắn cũng không để ý vì trong mắt hắn thực lực quyết định tất cả, nhưng việc này lâu dần không chỉ là lỗi của Mặc Khiêm mà còn có phần của hắn khi đã dung túng Mặc Khiêm, danh tiếng và uy phong của hắn trong tông môn cuối cùng lại bị chính tòng đệ của mình hủy hoại, hắn liếc mắt lạnh lẽo nhìn Mặc Khiêm, tên đó bị lườm đến lạnh cả sống lưng.

- Nếu là về chuyện này thì ta chắc chắn về sau sẽ không còn lặp lại nữa.

Mặc Khiêm nghe vậy dù không cam lòng nhưng kông thể làm gì được vì hắn không dám cãi lời của Mặc Thâm.

- Ngươi nói vai vế ngươi lớn hơn hắn nhưng đại lục này chỉ xem trọng kẻ mạnh, để chứng minh bản thân mình xứng đáng được gọi một tiêng sư tỷ vậy trong kỳ thi tông môn sắp tới, ngươi có thể thắng được hắn không? - Mặc Thâm bồi thêm một câu nhìn cô.

- Được, ta đồng ý, trước giờ ta chưa từng sợ ai, mong ngươi cũng giữ đúng lời kìm hãm cái tên ngông cuồng đó.

Hai người nhìn nhau lập nên giao ước.

- Được rồi, chuyện tới đây thôi, Trường An bây giờ thì ngươi có thể nói cho ta biết nhiệm vụ vừa rồi ngươi đã nhận là gì chứ? - Tông chủ hắng giọng nhìn cô.

- Được thôi, nếu đã muốn nghe vậy ta kể cho nghe, ta và Điềm Điềm đã nhận nhiệm vụ tìm người bị mất tích, cô ấy trước ngày thành thân thì bị người khác bắt cóc, nơi đó là một tửu lâu nổi tiếng nên bọn ta phải giả làm dân thường để dễ hành động, lúc vào đó bọn ta còn gặp được những cô gái bị mất tích khác sau đó bọn ta cứu luôn những cô gái đó và làm xong nhiệm vụ rồi quay về, hết chuyện. - ngắn gọn, xúc tích, cô tóm tắt quá trình mình đã làm nhiệm vụ cho bọn họ nghe nhưng cô không hề nhắc đến chuyện Vô Diện Môn và Chấp Lệnh Đường, cả nam tử kia.

- Chỉ có nhiêu đó? Chỉ có nhiêu đó mà Mạnh Điềm Điềm nói ngươi bị thương nặng đến mức không thể tới bái kiến Tông chủ? - Hoàng Quân Việt khinh thường nhìn cô.

- Ừ, chỉ có nhiêu đó thôi, vậy bây giờ ta về được rồi chứ? - cô ném lại ánh mắt xem thường nhìn hắn.

Đang lúc cô muốn kéo Mạnh Điềm Điềm rời đi thì có một người đột nhiên la lên, Mạnh Điềm Điềm cũng hốt hoảng nhìn cô vì y phục sau lưng cô đã bắt đầu nhuốm máu do vết thương bị hở ra, cô nhìn lại phần chân của mình, nó cũng bắt đầu nhuốm máu do vừa rồi cô đã gượng ép mình quỳ xuống, cô thở dài một tiếng rồi nhìn Mạnh Điềm Điềm an ủi cô ấy mặc kệ ánh mắt những người khác cũng đang hoảng sợ nhìn cô.

- Xin lỗi, do vừa rồi tức giận quá nên một mạch phóng đến đây mà quên mất cái thân tàn tạ này, chút nữa phải nhờ cô thay băng giúp rồi. - cô còn cười để trấn an Mạnh Điềm Điềm.

Những người khác khiếp sợ nhìn cô, sao có thể bị như vậy mà vẫn cười được chứ.

- Trường An, muội bị thương rồi! - Kỷ Lâm Lễ đang đứng bên cạnh Lục An Nhiên cũng hoảng hốt muốn tiến lại đỡ cô nhưng bị cô hất tay ra rồi đặt cánh tay đó lên người Mạnh Điềm Điềm.

- Phiền đại sư huynh lo lắng nhiều nhưng ta có Điềm Điềm bên cạnh rồi. - cô lạnh nhạt trả lời hắn.

Hắn thất thần nhìn cánh tay bị cô hất ra, vừa rồi cô còn cười nhẹ nhàng với Mạnh Điềm Điềm nhưng hắn vừa muốn giúp đỡ lại bị cô lạnh nhạt hất ra, hắn không biết từ khi nào quan hệ giữa hắn và cô đã tệ như vậy, có phải từ lúc hắn bỏ mặc cô và chỉ quan tâm tiểu sư muội?

Mạnh Điềm Điềm nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống ghế, lo lắng nhìn cô.

Bây giờ những người vừa cười nhạo cô giả vờ đã xanh hết mặt bao gồm cả Hoàng Quân Việt.

- Sao có thể như vậy? Không phải nói chỉ là nhiệm vụ bình thường thôi sao? - hắn nhăn mặt nhìn cô.

- Muội nói mình đã cứu những cô gái đó khỏi Thúy Hoa Lâu sao? - Cung Kỳ nhìn cô hỏi.

- Đúng vậy, có vấn đề gì sao? - cô thẳng thắn nhìn hắn.

- Không có gì, chỉ là gần đây ta có nghe được một tin tức thú vị, Chấp Lệnh Đường mấy ngày trước đã huy động một lực lượng lớn người bao vây Thúy Hoa Lâu để bắt tội phạm do chính Đường chủ chỉ huy, ta rất thắc mắc phải là tội phạm lớn như thế nào mà phải để đích thân Đường chủ ra lệnh.

- Đúng là vậy, khi muội làm nhiệm vụ bắt tội phạm, Chấp Lệnh Đường cũng cử người đến đưa những tên đó đi nhưng những người tới ngày hôm đó số lượng ít lại còn là người mới, nên muội cũng thắc mắc chuyện này. - Lục An Nhiên cũng đột nhiên nói.

- Vậy là Thúy Hoa Lâu đã xảy ra chuyên gì? chắc chắn không thể đơn giản là bị bắt cóc thông thường! - Mặc Thâm nhìn Cung Kỳ thắc mắc.

- Vô Diện Môn!

Cung Kỳ vừa nói ra đã làm không khí xung quanh ngưng trọng, ai cũng khiếp sợ nhìn hắn.

- Cái gì? Là Vô Diện Môn? Bọn chúng bắt đầu tái xuất rồi sao? - Tông chủ đập bàn nhìn Cung Kỳ hỏi.

- Ta nghe nói thiếu chủ của Xích Huyết cũng có tham gia vào vụ này, hắn đã cùng với Đường chủ bắt tên cầm đầu nhưng không thành, những tên tàn dư trong Thúy Hoa Lâu cũng bị đưa đi, bọn chúng bắt cóc những cô gái đó mục đích là buôn bán trái phép, có thể một trong những cô gái bị bắt đó là đối tượng mà lục sư muội tìm nhưng chuyện này đã bị Chấp Lệnh Đường chặn lại tin tức rồi nên cũng không có nhiều người biết đâu.

- Trường An, sao ngươi không kể chuyện này ngay từ đầu? - Tông chủ không vui nhìn cô.

- Có cái gì để kể? Chuyện này đã được Chấp Lệnh Đường lo liệu, chuyện Vô Diện Môn xuất hiện cũng không nên để nhiều người biết.