Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 113: Phế kiếm



"Làm sao ngươi biết ta là nữ?"

Mục Thiếu Trì liếc Dung Mị một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói:"Cái khác thì không nói, nhưng trực giác của ta là chuẩn nhất đấy. Hơn nữa, trên người ngươi còn có mùi thanh hương, không giống nam tử."

Dung Mị mí mắt giật giật, cái quỷ gì, mùi? Như vậy cũng được?

"Được rồi, đừng đánh trống lảng, nói đi, tên của ngươi?"

Dung Mị bắt tay sau lưng, cao ngạo ngẩng đầu:"Nếu ta đã giả nam trang, vậy có nghĩa là muốn che dấu thân phận, ngươi nghĩ ta sẽ nói sao?"

Mục Thiếu Trì thật là bị nghẹn họng, đôi mắt hơi chuyển một chút, "A, lúc nãy ngươi không phải đang tìm gì đó sao? Nói cho ta tên của ngươi, ta sẽ tặng ngươi bất cứ thứ gì trong căn phòng này."

Thiếu niên đắc ý nói, không biết vì sao, hắn cảm thấy nha đầu này thuận mắt vô cùng, muốn cùng nàng nói chuyện, có lẽ là do hiếm gặp người nào trạc tuổi hắn mà lại thú vị như vậy.

Quả nhiên, Dung Mị nghe xong hai mắt sáng lên:"Thật sao?"

"Đương nhiên, lừa ngươi làm gì?" Mục Thiếu Trì hừ hừ hai tiếng.

Quá đơn giản, một câu nói đổi lấy Cổ Linh kiếm, cớ sao không làm? Nàng lập tức hào phóng nói:"Ta tên Dung Mị!"

Mục Thiếu Trì trừng lớn mắt:"Dung Mị? Đệ nhất phế tài kiêm đệ nhất xấu nữ Đông Nguyệt Quốc?"

Dung Mị:"...." Có bán thuốc hối hận không? Nàng mua 10 bình!

"Hahaha, thì ra ngươi chính là tiểu phế vật đại danh đỉnh đỉnh ở kinh thành a!"

Dung Mị gân xanh trên trán kịch liệt nhảy lên, thật muốn dùng một cái tát chụp bay thiếu niên này nha.... Nàng hít sâu một hơi, bỏ đi, Cổ Linh kiếm quan trọng!

Dung Mị không nói hai lời xoay người tìm kiếm, dù sao hắn cũng đáp ứng rồi, tìm được Tiểu Linh rồi chuồn gấp thôi.

Bên này, Mục Thiếu Trì vẫn còn miên man hồi tưởng.

"Nghe nói Dung Mị thiên sinh bảy hệ linh căn, không thể tu luyện? Thảo nào ta không cảm nhận được chút linh khí nào trên người ngươi."

"Còn có, xấu xí bất kham? Đó là vì sao ngươi đeo mặt nạ ư?"

Hắn nói một tràng lâu lại phát hiện không có người đáp lại, nhìn qua thì thấy Dung Mị xoay lưng về phía mình.

Mục Thiếu Trì có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi:"Này!"

Dung Mị không để ý tới hắn.

Mục Thiếu Trì đứng dậy đi đến bên cạnh nàng:"Nha đầu, ngươi giận sao?"

Dung Mị bước nhanh tới phía trước, trực tiếp lơ hắn.

Mục Thiếu Trì biết lần này đùa có chút quá lố, cũng bước qua theo, "Thật ra... Ngươi cũng rất đáng thương a, mệnh khổ như vậy. Hay là về sau đi theo ta, ta bảo vệ ngươi?"

Dung Mị dừng lại động tác, quay đầu nghi hoặc nhìn hắn.

Thiếu niên thuyết phục nói:"Ở cùng với tên mặt lạnh kia thì có gì tốt? Bổn thiếu chủ vừa soái, có tiền cũng có quyền, tuyệt đối không kém hơn hắn! Ngươi thử suy nghĩ... chuyển công tác xem?"

Dung Mị cười khổ, chuyển cái đầu ngươi! Khế ước của nàng còn đang trong tay Dạ Mặc Thần, hơn nữa dù cho không có, nàng cũng thích tự do hơn. Đi theo thiếu niên sáng nắng chiều mưa này khác nào vừa thoát khỏi miệng cọp đã vào hang sói đâu?

Nàng dứt khoát từ chối:"Không cần, ta tự lo được."

Thiếu niên nghĩ nghĩ, "Cũng đúng, ta thấy ngươi không phải loại người dễ bị bắt nạt a? Nhìn xem Thành Vương bị ngươi hố thảm thế nào là biết!"

"Tiểu nha đầu, ta phục ngươi rồi đấy, thế này mà cũng nghĩ ra được."

Đầu tiên là lấy loại đan dược mà Dạ Mặc Thành cần mua để bán đấu giá, hơn nữa còn đổi đơn vị tiền từ bạc thành vàng. Sau đó là nhờ nhà đấu giá bọn họ đánh lạc hướng hắn. Cuối cùng bản thân nàng giả vờ tăng giá, hố Thành vương một bút lớn!

Thật là một tiểu cô nương thông minh!

Dung Mị cười đến mị mắt cong cong:"Quá khen, ngươi cũng vậy!"

Nàng chỉ nhờ đánh lạc hướng, còn vụ làm đổ trà... hẳn là kiệt tác của thiếu niên này nhỉ? Hơn nữa còn chọn đối tượng là Lục Nhiễm mà không phải Dạ Mặc Thành, hiển nhiên đã suy xét đến tính tình Lục Nhiễm nóng nảy, xác xuất thành công sẽ cao hơn!

Tâm cơ của Mục Thiếu Trì cũng không phải hời hợt như vẻ ngoài của hắn! Giống như lúc gặp Dạ Mặc Thần nàng cũng cảm giác được hắn rất nguy hiểm, hiện tại cũng có cảm giác tương tự với Mục Thiếu Trì, mà trực giác của nàng, vẫn luôn rất chuẩn!

Cũng đúng, đường đường là thiếu chủ nhân của chợ đen, sao có thể là một nhân vật đơn giản được?

"Dung Mị, ngươi rốt cuộc đang tìm cái gì?"

"Một thanh kiếm!" Dung Mị nhíu mày, rõ ràng cảm nhận được Cổ Linh kiếm đang ở đây nhưng lại không tìm ra. Vì sao liên kết giữa nàng và nó lại yếu như vậy? Trừ tiếng gọi ban nãy, hoàn toàn không nghe được Tiểu Linh nói gì khác.

Mục Thiếu Trì nhéo cằm suy nghĩ, bỗng nhiên búng tay một cái, "Ta biết rồi!"

Hắn cúi người xuống dưới tủ lôi ra một chiếc hộp dài phủ đầy bụi, mở ra bên trong quả nhiên có một thanh kiếm, chẳng qua....

"Dung Mị, ngươi muốn tìm.... nó?" Mục Thiếu Trì trừu trừu khoé miệng.

Đó là một thanh kiếm cổ xưa, hoa văn trên kiếm phát ra hơi thở thần bí, thân kiếm bao trùm một cỗ ma khí nhàn nhạt, quỷ dị vô cùng. Chỉ là thân kiếm đã bị rỉ sét gần như hoàn toàn, lưỡi kiếm sứt mẻ, đây.... căn bản là một thanh phế kiếm!

Mục Thiếu Trì:"Hay là ta tìm cho ngươi thanh kiếm khác? Cái này...."

Dung Mị:"Không cần!"

Nàng cầm lấy thanh kiếm, không sai, đúng là Cổ Linh kiếm, chỉ là không ngờ nó lại suy tàn đến mức này. Xem ra một tiếng ban nãy cũng đã cố hết sức rồi.

Dung Mị âm thầm nắm tay, Tiểu Linh ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chữa trị cho ngươi! Chúng ta nhất định sẽ cùng nhau trở lại ngày tháng như trước đây!

Dung Mị dùng lưỡi liếm cắt một đường trên lòng bàn tay, máu tươi chảy khắp thân kiếm, cuối cùng đều bị hấp thụ không chừa một giọt.

Mục Thiếu Trì nghĩ nàng chỉ là lấy máu nhận chủ, nhưng Dung Mị từ lâu đã là chủ của Cổ Linh kiếm rồi, cho nên lúc này thật chất là đang tẩm bổ cho nó.

Xong xuôi, nàng liền cáo từ rời đi.

Mục Thiếu Trì:"Dung Mị, sau này ta sẽ thường xuyên đến tìm ngươi."

Dung Mị bước chân càng thêm nhanh: Ai mượn! Tốt nhất là đừng đến tìm ta!

Dung Mị không biết là, nàng vừa đi không lâu, nhà đấu giá lại nghênh đón một vị khách không mời----