Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 114: Vây giết!



Trong phòng.

Mục Thiếu Trì có chút xuất thần, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.

"Lịch lão."1

Lão giả ứng tiếng:"Thiếu chủ có gì phân phó?"

"Ngươi đi điều tra một người tên Dung Mị, phải cho ta báo cáo chi tiết nhất, không được bỏ sót bất kỳ điều gì!" Hắn luôn cảm thấy nha đầu này rất cổ quái, không hề giống đồn đại chút nào.

Lịch lão hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên thiếu chủ có hứng thú với một cô nương, "Vâng!"

Lịch lão mở đi hướng bên ngoài, nhưng vừa mở cửa lập tức bị một trận cuồng phong đập vào người!

Vù vù---

Khắp nơi bỗng dưng bị một cỗ lực lượng hắc ám bao trùm, uy áp to lớn đến khó thở, căn phòng nháy mắt biến thành cửu u địa ngục!

Ma tu?

Lịch lão nhìn thấy người tới là ai, trực tiếp run sợ quỳ rạp xuống đất.

Mục Thiếu Trì nguy hiểm nheo mắt, trong bóng đêm, con ngươi sắc bén tản ra lục quang giống như dã thú, không hề chịu thua khí thế! Nhưng chỉ có Mục Thiếu Trì chính mình biết, hắn đã sắp chống cự không nổi!

Mạnh! Thật quá mạnh!

Trong tất cả những người từng gặp, e là chỉ có phụ thân của hắn mới có thể chống lại người này!

Cũng may, có vẻ như người tới không có ý xấu, rất nhanh liền khống chế lực lượng của mình, lúc này Mục Thiếu Trì mới hơi thở phào một chút nhưng vẫn không quên cảnh giác nhìn chằm chằm nơi cửa.

"Ha ha... Tiểu tử không tồi! Có cốt khí! Không hổ danh là con trai của Mục Lẫm!" Âm thanh quỷ dị vang lên, nghe không ra tuổi tác, khủng bố cực kỳ.

"Tiền bối quen biết gia phụ sao?" Mục Thiếu Trì nhìn nam nhân mặc áo choàng màu xám tro đang bước vào, tầm mắt hơi dời lên liền thấy một tấm mặt nạ quỷ dữ tợn.

Mục Thiếu Trì khiếp sợ trừng lớn mắt, không phải vì một tấm mặt nạ quỷ, mà là thân phận mà nó đại diện!

Áo choàng xám tro, mặt nạ quỷ, Ma Hoàng!!

Đại lục chia làm hai cực chính - tà. Chính, là tu tiên giả, nằm dưới sự kiểm soát của bốn nước. Tà, là ma tu, bọn họ bị đại lục ruồng bỏ, đại diện cho cái ác, bị chính phái truy bắt, từ đó phân tán khắp giang hồ, tự lập thành trì tự do, không hề chịu sự quản thúc.

Nhưng mà 20 năm trước, một nhân vật vô cùng cường đại đã đứng lên, dùng thực lực của một mình bản thân thu phục lần lượt các thành trì của ma tu, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!

Sau khi thâu tóm 1/3 số ma tu trên đại lục, bọn họ đã thành lập nên một đế quốc ngầm phân tán, lấy Ma Đô là trung tâm, mà vị đại nhân kia cũng theo đó trở thành một ông vua không ngai, tục xưng.... Ma Hoàng!

"Vãn bối Mục Thiếu Trì tham kiến Ma Hoàng! Không biết Ma Hoàng đại giá quang lâm, thất kính rồi!" Mục Thiếu Trì chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này, trong lòng nghi hoặc không thôi, vì sao Ma Hoàng lại đích thân đến một chi nhánh chợ đen nhỏ bé này? Muốn tìm, cũng nên tìm phụ thân của hắn mới phải?

"Không cần vòng vo, mục đích bản tôn đến đây chỉ có một. Tiểu tử, nói cho ta Lưu Ly Tiên Y ở đâu?" Âm thanh vẫn không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng rõ ràng có hơi nóng vội.

Mục Thiếu Trì kinh ngạc, còn tưởng có chuyện gì to tát, thế nhưng là vì một bộ váy của nữ nhân?

Thế giới này điên rồi sao!?

Ban nãy Dạ Mặc Thần dùng đặc quyền duy nhất đem Tiên Y mang đi, hắn còn thầm cười nhạo, nhưng hiện tại... Ngay cả Ma Hoàng cũng đến vì nó? Hơn nữa không phải phái người đến mà là đích thân đến!

Chẳng lẽ trong Lưu Ly Tiên Y có chứa huyền cơ gì sao?

Tất cả suy nghĩ chỉ trong thời gian một hô hấp, Mục Thiếu Trì trả lời:"Ma Hoàng đại nhân, e là ngài đã đến chậm, Tiên Y đã được bán đấu giá cho người khác rồi."

"Là ai?"

"Là Minh Vương của Đông Nguyệt Quốc, Dạ Mặc Thần!"

- ------------------------------

Dung Mị ra khỏi Thính Phong Lâu liền dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.

Nhưng mà, khi vừa mới lướt qua một ngõ nhỏ, bỗng nhiên, nàng dừng lại bước chân.

Vù vù---

Dung Mị hơi nhíu mày, nháy mắt dịch ra ba bước!

Ầm ầm ầm!

Chỗ nàng vừa đứng, một trận nổ mạnh vang lên.

Dung Mị nheo lại mị mắt, nếu vừa rồi nàng phản ứng hơi chậm một chút, vẫn còn ở nguyên chỗ đó thì e là hiện tại... Không bị nổ chết cũng sẽ huyết nhục mơ hồ!

"Xuất hiện đi!"

Nàng vừa dứt tiếng, một đám hắc y nhân xuất hiện.

Bọn họ đều đeo khăn che mặt, áo đen giày đen, không để lộ một chút dấu vết.

Sát thủ!

Dung Mị đầu óc quay cuồng, nàng nghĩ nghĩ xem, đám người này rốt cuộc là do ai phái tới. Lúc này nàng đang là nam trang, mà thân phận Ly công tử chỉ có đắc tội với....

"Bình Thân Vương phái các ngươi tới?"

Tổ đội mười người hắc y nhân này, cầm đầu là một nam tử tu vi Kim Đan, còn lại đều là Trúc Cơ đỉnh phong. Hắn nhìn Dung Mị như nhìn một người chết.

"Thật thông minh, đáng tiếc hôm nay vẫn phải bỏ mạng ở nơi này!"

Dung Mị vẻ mặt nghiêm trọng, Cổ Linh kiếm trong tay cũng run lên.

Tiểu Linh à Tiểu Linh, xem ra hôm nay chúng ta phải kề vai sát cánh một lần nữa rồi!

Roẹt một tiếng, kiếm rời khỏi vỏ---

Dung Mị ra tay nhanh như tia chớp!

Rầm rầm rầm---

Chín người đánh một thế nhưng cũng không thể đả thương được nàng.

Sao có thể?

Tên thủ lĩnh nhíu mày, rõ ràng không có hơi thở tu vi mà lại có thể đánh ngang tay với một đám tu sĩ Trúc Cơ? Không đúng! Chắc chắn là che giấu thực lực!

Tên thủ lĩnh cũng xem như dày dặn kinh nghiệm, rất nhanh liền phát hiện vấn đề.

Tiểu tử này chẳng lẽ đã đạt đến Kim Đan Cảnh? Không thể nào! Hắn còn trẻ như vậy! Vụ làm ăn này đúng là lỗ lớn, vốn tưởng rằng đối phó với một người không có tu vi, không ngờ.... Chết tiệt!

Phát hiện ra không ổn, nam nhân cầm đầu tức khắc không dám khinh địch tham chiến!

Nếu như hắn biết Dung Mị thực chất chỉ là một tu sĩ vừa thăng cấp lên Trúc Cơ, chắc chắn sẽ kinh hồn đảm phách!

Phanh phanh phanh!!

Hắn vừa nhập cuộc, trận chiến đã mất đi thế cân bằng.

Mười người một chiêu tiếp một chiêu, lấy nam tử cầm đầu làm chủ lực, Dung Mị vừa phải đánh với hắn, vừa phải lo ứng phó với chín người còn lại, cho dù có ba đầu sáu tay cũng chưa chắc thắng nổi!

Lần này, nguy cơ lớn!

Chỉ trong vòng năm chiêu với tên thủ lĩnh, còn có vô số người tiến lên đánh lén, thanh kiếm trong tay hắc y nhân đâm vào cánh tay phải của Dung Mị.

Trong lúc nhất thời, máu chảy như suối!

Nhìn kỹ sẽ thấy, sắc mặt của nàng lúc này tái nhợt đến đáng sợ!