Nghien Nàng

Chương 7: Trường học là nơi thế nào?



Chàng trai phóng vụt ra ngoài như thể bị ai đó bám đuổi, hai cánh tay giơ sẵn hình dấu nhân. Minh Hoàng dĩ nhiên khó chịu với thái độ cự tuyệt của Hưng, còn đá cậu một cái.

"Tao thì sao? Tao nấu không được à?" "Mày chỉ mới xào có tí thịt đã cháy cả bếp, để mày nấu thì đêm nay dọn ra ngoài ở à?" "Mày xạo, làm gì đến nỗi?" "Bảo thủ."

"Thế hai đứa cùng nấu." Kế sách của Gia Hân nghe chừng khả thi, có điều hai trên ba người tại đó kịch liệt phản đối, thành ra không có giá trị.

Cuối cùng Hưng đơn phương tự quyết, Hoàng chỉ có việc ngồi ngoài dọn bàn ăn, bếp núc vẫn sẽ về tay Hưng và Hân.

Gia Hân bây giờ chỉ là phụ bếp, đảm nhiệm nhẹ nhàng việc sắp xếp nguyên liệu, đến dao cũng bị Gia Hưng cấm tiệt. Cô gái xong xuôi việc của mình thì đi qua rồi đi lại, lòng vòng một hồi còn khiến Hưng phải nhíu mày khó hiểu.

"Chị có sao không?" Câu hỏi tưởng chừng như vô hại ấy vào tai người khác sẽ biến thành câu châm chọc, nhất là nếu như Minh Hoàng nghe được.

"Chán. Bếp là lãnh địa của chị, bây giờ bị em độc chiếm rồi còn biết làm cái gì." Gia Hân dừng chân, tựa người vào bàn ăn.

"Nên là lần sau chị nên cẩn thận hơn. Nếu vẫn còn tái diễn, em sợ chị..."

Cô gái đột nhiên ra hiệu cho Hưng giữ trật tự, nhìn cậu một lát rồi bỗng dưng im lặng. Sau một hồi ngẫm nghĩ, cuối cùng cô gật gù vài cái và lên tiếng trở lại.

"Đừng gọi chị, nghe già quá. Hai tuổi không phải khoảng cách lớn đến thế."

Chàng trai chớp mắt mấy cái, nếu cô không muốn gọi chị thì cậu cũng chẳng biết nên xưng hô thế nào cho hợp lí.

"Thế chị muốn em gọi thế nào?"

"Hân, có thể gọi chị là Hân. Mấy đứa năm nhất hay dưới khoá trước đều gọi chị là Hân, nghe thuận tai hơn nhiều."

Hưng như thể nghe rõ được tiếng "thình thịch" bên trong, lớn đến mức chỉ sợ âm vang sống động ấy bị người ta phát hiện.

Cậu quay đi rồi hắng giọng, dáng điệu có phần gượng gạo: "Vậy từ giờ em sẽ gọi chị là Hân... nhé?"

Cô gái vui vẻ gật đầu: "Cứ thoải mái."

Giờ thì cậu không biết cái "trầm tính" mà Minh Hoàng dùng để miêu tả Hân từ đâu mà có. Ở cô nàng này, cậu chỉ nhìn thấy thân thiện, vui vẻ và dễ gần, hành động và cử chỉ đều tự nhiên không gò bó, đem tới cho người khác cảm giác thoải mái và dễ chịu vô cùng.

"Vậy em gọi chị là Hân luôn nhé?" Minh Hoàng không biết từ đâu cũng nhảy vào cuộc hội thoại.

"Mày thì không. Phận em chị thì cứ chị mà dùng!" Gia Hân hất cằm về phía em trai, ánh nhìn cợt nhả làm anh quay đi trong tức khắc.

"Vậy thì..." Gia Hưng lấy lại tự tin nhanh chóng, giấu nhẹm ngượng ngùng ở trong. "Mời bếp phó thưởng thức tài nghệ của bếp trưởng. Có gì mong Hân nhẹ tay mà châm chước."

"Để xem đã."

Tiếng "Hân" ấy vang lên đầy ngọt ngào và hân hoan, chất chứa cảm xúc thầm lặng chỉ duy nhất một người thấu hiểu. Gia Hưng lặng im nhìn cô gái ấy, chợt nhận ra có lẽ những rung động thuở đầu kia không phải tạm bợ, chí ít tới thời điểm ấy chúng vẫn còn vẹn nguyên, mỗi lúc càng thêm đong đầy.

Từ sau cái buổi tối hôm đó, cứ hễ vài ba phút là tiếng "Hân!" tựa tiếng chuông gió reo vang lại được cất lên. Nó không gây ra sự khó chịu hay bực bội cho người nhận, tuy nhiên các "thính giả" khác có lẽ không mang chung cảm nhận.

Tiêu biểu nhất là Trần Minh Hoàng, anh đã nhìn tới phát ngán bộ dạng bám đuôi như con mèo nhỏ của Gia Hưng, càng chán hơn thái độ hoà đồng của đứa bạn tại nhà mình. Sau cùng đã "tức nước vỡ bờ", anh buộc lòng phải lên tiếng cho quyền lợi của chính mình.

"Có cần tôi san cho hai người riêng cái nhà không? Suốt ngày bám dính lấy nhau không thấy nóng hay gì?"

Gia Hưng còn đang nhâm nhi ly cà phê đắng ngắt, nghe tiếng Hoàng than trách tới lần này đã không còn muốn tranh cãi nữa.

"Không nóng. Nhà mày có điều hoà còn gì." Cậu hờ hững nhún vai, lại cắm mặt vào đống tài liệu Toán học trên mặt bàn.

Minh Hoàng bĩu môi quay đi, đưa mắt một vòng quét quanh không gian rộng lớn ấy.

Căng tin trường luôn đông đúc, hôm nay chẳng phải ngoại lệ. Tạp âm pha trộn giữa tiếng cười đùa và tâm sự khiến Hoàng muốn ung đầu, thế nhưng anh không hiểu sao thứ hỗn tạp ấy lại chẳng thể chen chân vào trí não đang tập trung cao độ của Gia Hưng.

Hoàng làm vài trận điện tử cũng xong xuôi nhiệm vụ, bỏ điện thoại đã nóng bỏng xuống rồi nhìn về phía bài tập của Hưng.

"Mày xong chưa? Phiếu số hai thầy phát thứ Hai ấy?"

"Tao xong rồi. Lát nữa tao đưa cho mày xem." Gia Hưng cắn đuôi bút, lại đưa tay xoa lấy dái tai.

Minh Hoàng chỉ lặng lẽ gật đầu, cơ thể kiệt quệ lại kéo cơn buồn ngủ tới làm anh gục xuống bàn ăn. Ai ngờ chợp mắt được chưa đủ lâu, anh đã cảm nhận được sự hiện diện của khắc tinh từ phía xa xăm.

Cô gái ấy không mang vẻ thướt tha đằm thắm, thay vào đó là diện mạo cá tính và sắc sảo cùng cơ thể khoẻ khoắn, tạo nên điểm nhấn đặc trưng của hoa khôi khối mười hai, Vương Huệ Chi.

Chi ung dung tiến vào căng tin, dáng đi mạnh mẽ còn lôi kéo bao nhiêu ánh nhìn từ học sinh khác.

"Nghe nói hai cậu đánh nhau ghê lắm, bị mời cả phụ huynh kia mà." Huệ Chi đã chọn lựa cái bàn của Hưng và Hoàng làm nạn nhân, bắt đầu bật cười khanh khách.

Minh Hoàng hờ hững đưa tay lên chống cằm, liếc mắt nhìn cô bạn cùng khối: "Biết thì thưa thốt, không biết dựa cột mà nghe. Cậu có hiểu gì không mà thích xỉa xói lắm thế?"

Huệ Chi dĩ nhiên không quan tâm đến Hoàng, cho dù Minh Hoàng có là "nam thần" hay "idol" của cả trường thì anh cũng không nằm trong tiêu chí của cô. Người cô quan tâm chính là chàng trai đang cặm cụi học hành ở kia, nam sinh với khuôn mặt mềm mại và rạng ngời như một bông hoa nhỏ.

Chi kéo ghế trống rồi ngồi xuống cạnh Hưng, nghiêng đầu về phía cậu.

Bị người khác nhìn chằm chằm không một lời giải thích, Gia Hưng tất nhiên cảm thấy khó chịu. Cậu dừng tay viết lách, lịch sự mở lời: "Cậu cần gì?"

"Không có gì."

Câu đáp của Chi đã khiến cho Hưng hoàn toàn ngó lơ cô gái sau đó, dành sự tập trung cho duy nhất các đồ thị và phương trình ở tờ phiếu trước mặt.

Huệ Chi là đứa thích nhận được sự chú ý, khi bị bỏ qua sẽ khó chịu vô cùng. Cô gái tính khí thất thường này chẳng hiểu vì sao lại giành lấy tờ giấy của Gia Hưng, nhìn cậu đầy thách thức.

"Cậu nên thấy vinh hạnh vì có tôi bắt chuyện. Mặt mũi cũng sáng mà sao tối ngày chỉ biết cắm mặt vào mấy thứ khô khan thế này, chẳng khác gì mấy thằng mọt sách."

"Cậu ăn nói cho đàng hoàng." Minh Hoàng tính cách nóng nảy là rõ, nếu như không phải trong nơi đông đúc, có lẽ anh đã giật lại tờ giấy đề từ tay của Chi ngay tức khắc.

Hoàng tiếp lời: "Mọt sách thì thông minh, tốt gấp trăm ngàn lần mấy đứa chăm chăm bám dính lấy người khác."

"Cậu thì biết cái gì?"

"Trả lại đi." Âm sắc lạnh lẽo rốt cuộc lại xuất phát từ Gia Hưng, nam sinh được biết đến với thái độ lịch sự đến xa cách.

Huệ Chi thấy nét nhìn tăm tối của chàng trai thì có bất ngờ, tuy nhiên bản chất vẫn còn ương bướng. Cô gái nhất quyết không trả, cho dù có bị nói thêm vài câu cũng không có ý định bình tĩnh lại.

Cô hất tay về phía sau, vô tình va trúng một học sinh khác khiến bạn nữ nọ ngã xuống đất, chai nước còn mở nắp hất tung nước vào cả hai cô gái.

"Cậu có mắt hay không đấy?" Huệ Chi vội vã buông tay, còn sơ ý dẫm lên tờ giấy bài tập dính nước của Gia Hưng ở dưới đất.

"Là cậu va phải tôi trước." Bạn nữ nọ bám vào mấy cô bạn xung quanh để đứng dậy, chưa gì đã phải đối diện với thái độ khinh khỉnh của Huệ Chi.

"Còn biết trả treo, cậu..."

"Im lặng đi!" Minh Hoàng lên tiếng, lướt qua Huệ Chi rồi bước tới chỗ bạn nữ kia.

Gia Hưng và Minh Hoàng chạy lại chỗ của nữ sinh nọ, hỏi han đôi ba câu.

"Tớ không sao. Cảm ơn hai cậu." Bạn nữ ngượng ngùng quay đi, che người lại phía sau mấy đứa bạn, một vì người khác đang bàn tán, còn lại là vì chiếc áo sơ mi trắng đã thấm nước.

Gia Hưng biết ý đánh mắt về nơi khác, nhanh nhẹn tiến lại cặp sách rồi lấy ra cái áo chống nắng cả năm dài chưa từng được mặc.

"Cậu dùng tạm đi. Không cần phải trả mình cũng được. Coi như cho mình xin lỗi vì làm phiền."

Cô gái rối rít cảm ơn, lập tức chạy khỏi hiện trường cùng với bạn bè, bỏ lại tiếng xôn xao bàn tán.

Huệ Chi vẫn còn hách dịch, nhìn Gia Hưng với cô bạn nữ thì cau có bực bội, chưa kịp lên giọng đã bị Minh Hoàng chặn họng ngay.

"Xin lỗi cậu ấy đi." Hoàng khoanh tay lại, cố ý hất cằm cho mái tóc bay lên.

"Tại sao? Tôi đã làm gì?"

Gia Hưng nhặt tờ giấy bài tập bị giằng xé dưới đất, may mắn thay vì nó chỉ bẩn ở rìa.

Cậu bất chợt nghe thấy tiếng Hoàng và Chi đôi co thì vội vã kéo Minh Hoàng lại, thì thầm bên tai anh: "Chỗ này đông người, không nên làm lớn chuyện. Nếu để đến tai giáo viên thì không ổn đâu."

Minh Hoàng ậm ừ quay đi, anh không muốn bị giáo viên trách phạt, liên luỵ đến gia đình thì không ổn. Anh trừng mắt nhìn Huệ Chi lần cuối rồi xách cặp rời đi.

Gia Hưng lặng lẽ thở dài, bàn tay cũng nhanh nhảu thu dọn đồ đạc trên bàn ăn, vừa đi được hai bước lại bị Huệ Chi chặn lại.

Cậu đưa mắt nhìn cô, thái độ bài xích quyết liệt: "Cậu tự thu xếp mà xin lỗi đi. Chí ít làm như vậy thì tôi còn cho rằng cậu có nhận thức đúng đắn về hành động của bản thân."

Dứt lời, Hưng hướng thẳng về phía lối ra, không buồn đoái hoài tới cô gái cùng lời rì rầm của đám học sinh sau lưng.

Minh Hoàng khoanh tay chờ ngoài cửa, trông thấy bạn thân bước ra thì lập tức than vãn:

"Năm nay quả nhiên đen như mực. Chưa gì đã thấy điềm xui xẻo."

"Xui hay không thì cũng không quan trọng. Cứ kệ đi." Hưng lắc đầu ngán ngẩm.

Hai chàng trai âm thầm than vãn về cái năm cuối cấp không có lấy một tia sáng, chậm chạp cất bước chân về lớp học để chuẩn bị cho ca chiều.

Lời của Minh Hoàng quả nhiên đã được trời xanh nghe thấu, điềm không lành đã nhanh chóng ập tới lần thứ hai, ngay tại hành lang đối diện cửa lớp 12A4. Đám nam sinh đụng độ với hai đứa lần trước đã tụ tập lại, cố ý chĩa tầm nhìn về phía Hưng và Hoàng.

Lần trước là quá đủ, cả hai chàng trai nọ sẽ không để tình huống ấy tiếp diễn thêm một lần nào nữa. Cho nên vừa thấy chúng nó vẫy tay, Hưng và Hoàng đã đẩy nhau một mạch cắm đầu vào trong lớp.

"Này! Chúng mày có thấy bọn tao đang gọi hay không đấy?"

Chúng nó lớn giọng hét lên làm hai đứa khựng lại ngay.

"Chúng mày điếc hay sao vậy?" Đứa cầm đầu là Trường An đã chạy tới rồi kéo vai Gia Hưng về phía sau, còn giữ chặt lấy cổ áo của cậu.

Gia Hưng mặt nhăn nhó, trừng mắt nhìn Trường An thì bị nó cau mày doạ nạt.

"Chúng mày coi như giỏi, còn dám âm thầm đi mách giáo viên. Để tao xem chúng mày còn láo được bao lâu."

Gia Hưng đúng là đứa ngại phiền phức và sợ giáo viên, có điều cậu lại không ngại gì đám thành phần cá biệt. Trường An không phải học sinh giỏi giang, ngoại trừ mặt mày có phần sáng sủa cùng điều kiện khá giả thì kì thi nào cũng xếp cuối.

Biểu cảm Hưng lạnh toát, chất giọng ấm hạ thấp bỗng dưng đem đến bão tuyết giữa trời hè oi ả: "Mày đừng có hở ra là dùng bạo lực. Bây giờ người ta hơn nhau là ở bộ óc, đánh đấm như mày cũng chỉ xếp dưới cùng thôi."

Trường An là học sinh mang bản tính kiêu căng với lòng tự trọng lớn, khi bị đụng trúng tim đen thì đâm ra bực bội, lực tay siết lấy cổ áo của Hưng còn mạnh hơn.

Minh Hoàng biết tình hình hiện tại kị nhất là sử dụng vũ lực. Anh vốn muốn đứng im chờ chúng nó tự tản ra, ai ngờ Trường An hấp tấp nắm bàn tay lại, giáng thẳng một cú đấm vào Gia Hưng khiến Hoàng không kịp trở tay.