Nghien Nàng

Chương 8: Mối tình đầu năm mười bảy



"Mày quá đáng rồi đấy!" Hoàng chạy tới lôi Hưng về, còn cố tình đẩy Trường An về phía sau.

Gia Hưng bị đấm một cú đau điếng trên mặt, tự nhiên đầu óc choáng váng mà loạng choạng lui về. Khoé miệng cậu lập tức hiện ra vết bầm tím, quai hàm cũng đều nhức nhối.

Hưng vẫn còn chưa thể định hình được sự việc xung quanh thì bên tai nghe thấy tiếng thì thầm mờ ám. "Mày cứ thế cho tao. Đừng nhúc nhích."

Giọng của Minh Hoàng vang lên rõ mồn một, va thẳng tới màng nhĩ của toàn bộ học sinh đang quây quần quanh đó.

"Thầy ơi, các bạn đánh bọn em." Hoàng lên tiếng đầy oan ức, còn đập một cái vào lưng Hưng khiến cậu chao đảo lao đầu về phía trước.

Hành lang rộng rãi bây giờ đã đông nghịt người là người, chính giữa vòng vây của từng tốp học sinh chính là hai chàng trai tựa vào nhau ở dưới đất, ngay cạnh năm nam sinh cá biệt có tiếng trong trường.

Thầy Nam điều chỉnh cặp kính cận dày cộp, cau mày quan sát hiện trường của cảnh tượng không hề hợp với lối sống lành mạnh của chốn học đường.

"Các em vẫn còn chưa sáng mắt ra hay sao? Bây giờ còn đánh nhau tới trong trường nữa." Thầy Nam tặc lưỡi, vội vàng xông tới ngăn giữa hai bên.

Tụi kia còn chưa kịp lên tiếng thì Minh Hoàng đã chớp thời cơ nhảy vào, triệt hạ bước đi của "địch":

"Thưa thầy, là do bạn Trường An cố ý gây sự trước, các bạn xung quanh đều thấy ạ."

Minh Hoàng là học sinh sáng giá, vụ việc trước cũng là ngoài ý muốn nên độ uy tín trong mắt giáo viên chưa thể giảm. Hơn nữa sự thật thì đúng là Trường An ra tay trước, học sinh xung quanh ai nấy cũng đều đồng tình.

Thầy Nam liếc nhìn khung cảnh một lượt, sau cùng miễn cưỡng nguôi ngoai:

"Trường An, theo thầy vào phòng giám hiệu. Minh Hoàng đưa bạn đến phòng y tế, sau giờ học ở lại thầy cần trao đổi một lát."

"Vâng." Hoàng nhanh nhẹn đỡ Gia Hưng đứng dậy, thoát khỏi cảnh tượng lúc ấy mới là mục đích chính của anh.

Khi lướt qua Trường An, Hoàng còn bị cậu ta huých một cái ngay bên vai, chạm phải ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của An.

"Bỏ đi." Hoàng còn muốn hơn thua thì bị Hưng kéo áo lại đành quay mặt bước đi.

Sự việc chưa từng bị đẩy đến cao trào nên nhanh chóng hạ nhiệt, chẳng bao lâu cũng theo gió trời mà cuốn bay đi, để lại duy nhất chỉ còn là cái oi ả còn vương vấn của thời thời tiết lúc giao mùa.

Người ta hay nói đó là gia vị cho một thời thanh xuân đáng nhớ, xứng đáng được ghi đậm sâu trong kỉ niệm niên thiếu của từng cá nhân.

Thanh xuân nào, niên thiếu nào thì Gia Hưng với Minh Hoàng không cần biết, họ chỉ chắc nịch một điều rằng đây là ác mộng, là "kiếp nạn" cho chuỗi ngày học sinh cuối cùng của họ.

Ngay buổi chiều ngày hôm đó, sau khi cắp sách từ lớp học thêm trở về, hai chàng trai mới có thì giờ để thực sự nghỉ ngơi, bù lại năng lượng đã mất.

Gia Hưng ngồi trên ghế, vẫn còn tự lau chùi vết bầm tím trên khoé miệng, âm thầm xuýt xoa.

Minh Hoàng bên cạnh lặng lẽ quan sát cậu mà âm thầm phán xét, cuối cùng buông một lời chứa hàm ý châm chọc: "Mày có nghĩ đến việc đặt nguyện vọng vào trường điện ảnh không? Mày làm diễn viên cũng không uổng."

Hưng bĩu môi, ngước mặt lên nhìn thằng bạn còn đang cười khẩy: "Im đi ông, làm như mình tôi diễn."

Cậu sau đó bỏ băng gạc sang một bên, dòng nghi vấn mấy ngày hôm nay đột ngột quay trở lại khiến cậu khó chịu trong lòng.

Gia Hưng nhíu mày, nhìn Minh Hoàng rồi hằn học: "Mày với Trường An có xích mích gì mà để nó ghét mày thế? Tao thấy không phải chỉ dừng lại ở việc mày thắng nó nhiều lần."

Hoàng dường như đang cố ngẫm nghĩ, thử tìm ra nguyên do mà chính anh cũng tự thắc mắc.

"Thì..." Hoàng lên tiếng. "Có lần nào nó thắng tao đâu. Nhưng tao thấy không phải do tao, do mày nữa."

"Tao? Tao thì liên quan gì đến nó?"

"Thằng An nó thích Huệ Chi. Mà Chi thì lại đâm đầu vào mày. Dễ hiểu mà." Hoàng dửng dưng đáp lại khiến cho Hưng phải đứng hình vì bất ngờ.

Bằng một cách nào đó, cậu lại bị kẹt lại trong "cuộc tình tay ba" cậu còn không hề hay biết. Trường An là đứa cá biệt, đi cùng với hoa khôi nổi danh là đào hoa trong trường, Huệ Chi, nhất định sẽ biết cuộc sống cấp ba còn lại của Hưng về nơi xa xăm không có tia sáng.

Hưng lắc đầu chán nản, vớ tạm lấy cốc nước đá trên bàn uống một hơi.

"Mày định đi về à?" Hoàng nhướn mày khi thấy cậu đứng dậy song vẫn không có biểu hiện giữ khách.

Hưng chỉ gật đầu một cái, tay xách lấy cặp rồi bước ra khỏi căn hộ của Hoàng.

Ngày hôm nay đúng là quá nhiều việc khiến cậu không tài nào tải nổi.

Tâm trí của Gia Hưng bây giờ so với nền trời nhá nhem không khác là bao. Không khí buổi xế chiều quả nhiên thư giãn hơn, trời đã dần tới giữa thu nên mỗi lúc một mát mẻ, triệt hạ mọi tiêu cực bên trong.

Hưng chậm chạp nhấc bước trên hành lang tối, nhẹ nhàng ngân nga giai điệu từ chiếc tai nghe nhỏ đeo bên tai. Tiếng du dương ấy trầm lắng nhưng cũng thật da diết, ẩn giấu nhiều xúc cảm khó nói thành lời, đại diện cho cảm giác luôn được giữ chặt bên trong con tim của chàng trai.

Làn sóng âm điệu dễ chịu lẽ ra sẽ cuốn bay đi sự u ám của Hưng nếu như không bị cắt ngang bởi âm thanh từ tiếng chuông điện thoại.

Mẹ cậu lại gọi.

Gia Hưng mang tâm thế là đứa nhóc bị bạn bè chèn ép, hi vọng ít nhất cũng sẽ nhận được một lời hỏi thăm, chỉ cần một câu đơn giản như: "Con có đau ở đâu không?" dù là thừa thãi. Tuy nhiên giấc mộng đẹp chỉ là điều xa xỉ ngoài tầm với, hiện thực luôn kéo con người ta xuống đáy vực của sự tuyệt vọng.

Âm thanh cũ in đậm sâu trong tâm can thằng bé ấy, không cần phải lắng nghe nó cũng biết mẹ đang mắng mỏ về điều gì.

"Mẹ." Hưng dùng toàn bộ niềm tin của bản thân để ngắt lời mẹ. "Con biết lần trước con đã sai, nhưng lần này con là người bị đánh. Mẹ có thể ít nhất đừng nặng lời có được không?"

"Ngay từ đầu anh tránh xa chúng nó ra thì ai mà đánh được anh? Tự ngẫm lại bản thân mình xem rồi hãy trách móc người khác. Tôi không mắng mỏ vô lí đâu anh nghe chưa!"

Vậy đúng là mẹ không tin, hoặc mẹ không muốn nghe cậu nói gì cả.

Gia Hưng gật gù sau mọi câu quát tháo, nén lại cái tủi thân, cái xúc động tới nghẹn ngào ở trong cuống họng. Nghe lâu rồi cũng quen, khi quen rồi thì sẽ cảm thấy bình thường. Bình thường ở đây không phải thực sự ổn mà là chấp nhận đau, đón nhận lấy tủi hờn và nước mắt mà không kháng cự hay khó khăn như trước nữa.

Hành lang hôm ấy không có điện, cũng giống như màn hình đen ngòm của chiếc điện thoại được Gia Hưng nhét vào trong túi quần.

Người dân ở toà chung cư này hiếm khi phải nhận về thông báo hỏng hóc đường điện nên hiện tại đang phàn nàn tại phòng quản lí, âm thanh ồn ào còn lan rộng tới cả khoảng diện tích xung quanh.

Bóng dáng mảnh mai rời khỏi chiếc tắc-xi nọ, cô nàng nhanh nhẹn tiến bước vào bên trong, trên bàn tay còn xách một chiếc bánh ngọt nhỏ xinh xắn.

[Emzai: "Canh ý chị phải bỏ hành cơ. Không thì em không ăn đâu. Với cả chị về sớm đi, quà cáp em chuẩn bị rồi."]

[Chị: "Tôi nhớ rồi bạn."]

Gia Hân lắc đầu một cái rồi nhét điện thoại vào trong túi, lại đưa cái bánh nhỏ bé kia lên ngắm nghía.

Hôm nay là sinh nhật cô gái, ngày nay hàng năm thì hội bạn thân lại tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho cô để ăn mừng. Cái bánh này là phần quà cô muốn mang về để ăn sau cùng, tại nó là vị trà xanh mà cô gái thích nhất.

Cô nàng dạo bước tới cửa chính, thấy đám đông ở quầy quản lí gần đó cũng không quá để tâm. Đột nhiên con ngươi trong veo ấy đã va phải một hình bóng có phần quen thuộc đang lại gần. Gia Hưng cứ cắm đầu mà bước đi, sải chân dài nhanh nhẹn chẳng bao lâu sẽ giáp mặt với cô gái ấy.

Hân còn đang tính vẫy tay chào cậu, chỉ là Hưng đã nhanh chóng lướt qua, đến một cái nhìn cũng không có. Gia Hân là đứa nhạy cảm từ khi còn rất nhỏ, một xáo trộn trong cảm xúc cũng đủ để cô gái ấy nhận ra.

Gia Hân với tay về phía cậu, nắm lấy vạt áo sau lưng của Hưng để níu cậu lại.

"Bạn đi như thế là ngã đấy. Với cả bạn quên chào chị rồi."

Gia Hưng bị kéo lại đột ngột thì giật mình quay về phía sau, bàn tay vô thức che đi hai khoé mắt có phần ửng hồng.

"Em xin lỗi. Em không thấy Hân."

"Hôm nay có vẻ tâm trạng Hưng không tốt. Người ta bảo ăn đồ ngọt nhiều thì tinh thần sẽ tốt lên." Nói rồi, cô nàng ấn cái hộp bánh vào tay của Gia Hưng. "Có điều trà xanh chỉ được cái thơm chứ không quá ngọt, em coi như tạm bợ vậy."

Gia Hưng lặng lẽ đón lấy món quà nhỏ bé, khoé miệng có mỉm cười nhưng ánh mắt không có lấy tia sáng.

"Hân không cần phải tặng em đâu mà." Hưng nhẹ nhàng đáp lại.

"Không sao." Gia Hân xua tay. "Chị được bạn tặng nhưng lỡ ăn no quá rồi, bỏ đi thì tiếc mà Hoàng cũng không thích ăn."

"Cảm ơn Hân nhé. Vậy em về trước đây." Gia Hưng ngập ngừng một lát rồi quay lưng đi, còn ngoái đầu lại để vẫy tay với Hân lần cuối.

Gia Hân không an tâm về cậu, một phần là vì vết bầm tím còn nguyên vẹn trên gương mặt, nhiều hơn là vì tâm trí còn mờ mịt hơn làn sương mù mùa đông sắp đến. Cô nàng không biết nguyên do cho tâm trạng ấy của cậu, cũng biết bản thân không nên hỏi han quá sâu, chỉ đành để cho chàng trai lặng lẽ rời đi.

Gia Hưng vẫn còn nặng nề từng bước chân, bỗng nhiên bên tai vang lên một âm thanh trong trẻo như hồi chuông ngân dài không dứt.

"Tâm trạng vui vẻ thì cuộc sống mới tốt lên. Đừng giữ trong lòng nhiều thứ quá, có gì thì cứ đến đây."

Bước chân cậu vẫn còn đều đặn theo nhịp, có điều khuôn miệng mỏng đã cong lên, hé mở để lộ ra chiếc răng khểnh duyên dáng.

Đôi khi chỉ cần một lời động viên bâng quơ cũng cũng đủ lấp đầy lỗ hổng tiêu cực.

Chàng trai nọ dạo bước trên vỉa hè tấp nập, bàn tay ôm gọn gàng chiếc bánh nhỏ xinh ngọt ngào như cảm xúc bên trong cậu lúc bấy giờ. Màn trời đã nhá nhem với vệt đen loang lổ, tuy nhiên nếu dùng con mắt có chứa đựng cái rung động lãng mạn thì người ta sẽ thấy được vài ba dải sắc màu rực rỡ như tơ lụa uốn lượn trên nền đen thăm thẳm, đáng quý vô cùng.

"Cái gì cơ?!" Chàng trai sau khi ra khỏi phòng tắm đã dành nửa tiếng trò chuyện qua điện thoại với thằng bạn thân.

Gia Hưng phải ngẫm nghĩ lại một hồi rồi mới tiếp tục gặng hỏi: "Mày bảo hôm nay sinh nhật chị mày á?"

"Ừ. Mới cắt bánh này." Minh Hoàng thản nhiên đáp lại.

Hưng nhăn nhó lăn dài trên giường, nắm tay đập trên nệm êm không hề gây ra âm thanh chói tai.

Hôm nay là sinh nhật của Hân, vậy mà không chỉ không chúc mừng, cậu còn khiến cô phải an ủi ngược lại. Nếu như Hân dựa vào biểu hiện trẻ con này để mà đánh giá cậu là đứa chưa trưởng thành thì cậu không biết phải giấu mặt vào đâu. Tồi tệ hơn cả là Hân thực sự nghĩ cậu là thằng nhóc chưa từng trải, chỉ như một đứa em.

"Sao? Tao chưa nói à?"

Hoàng hỏi câu này bây giờ cũng đã quá muộn màng. Hưng chỉ hờ hững ậm ừ rồi tiếp tục thở dài, lăn lộn thêm mấy vòng nữa.

"Nếu mày muốn thì tao có thể gọi chị ra này. Chị ơi!"

"Từ từ đã..." Hưng lập tức ngồi phắt dậy. Có điều Minh Hoàng nhanh tay hơn, điện thoại chẳng biết đã đi đâu mà không hề phát ra tiếng hồi đáp.

Chàng trai nắm lấy thiết bị bên tai, nhịp đập bên trong cứ đều đặn từng hồi "thình thịch" và cậu nghĩ bản thân đã ngừng thở khi giọng nói kia vang lên.

"Hưng, gọi chị có gì đấy?"

"Em..." Hưng khựng lại ngay, cố trấn tĩnh bản thân bằng việc hắng giọng một cái. "Em không biết hôm nay là sinh nhật Hân nên là..."

Có một khoảng im lặng bất thường kéo dài cả phút đồng hồ.

Gia Hưng biết tình huống ấy là rất gượng gạo nhưng cậu lại chẳng biết nên đối đáp hay phản ứng thế nào cho phải.

"À!" Gia Hân lại là người chủ động phá đi thế bí của Hưng. "Bù lại sau là được. Chị đây cũng dễ tính, bạn tặng gì cũng được."

"Em... em biết rồi." Gia Hưng xoa lấy dái tai rồi đung đưa qua lại, tự nhiên còn ngại ngùng hơn, chỉ là cái ngại ngùng này không gây khó chịu. Cậu gật đầu rồi khẽ nói: "Vậy chiều mai tan học em đưa Hân đi chọn quà nhé."

"Chị biết rồi. Nhớ là ngày mai đấy."

"Tuân lệnh Hân!"

"Còn nữa, bánh ngon không?"

Gia Hưng đơ người trong giây lát, bỗng nhiên bật cười: "Có. Ngon lắm."

Mùa hạ năm ấy khởi động bằng rung động bất ngờ để rồi mang tới dư vị mật ngọt khó phai trong lòng chàng thiếu niên năm nào. Những cảm xúc trong sáng, những xao xuyến thuần khiết tiếp tục được nuôi dưỡng, được bồi đắp để rồi chuyển mình thành xúc cảm thật sự mãnh liệt. Sau cùng chúng chỉ còn đọng lại một thứ và đó là nàng.