Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!

Chương 14: Lạc lõng



Khi cái tát tiếp theo sắp giáng xuống người nằm bên dưới thì Tử Dật đã kịp thời lên giọng ngăn cản, anh lớn tiếng nộ nạt Mộng Nhiên làm cô giật bắn người. Bỏ dỡ, lơ luôn cả hành động sắp tới của mình, cánh tay cứ lơ lửng trên không trung.

- Anh quát em à?

Đôi mắt ngập nước, ấm ức mở to nhìn anh mà chất vấn. Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng cũng đủ khiến Tử Dật đổ mồ hôi lạnh, chột dạ vì cách xưng hô lạ thường từ Mộng Nhiên.

Cô nhóc này cũng thật là, chỉ trong lúc xúc động lên đến đỉnh điểm mà quên mất cả giao kèo lúc trước giữa hai người.

- Ăn nói hàm hồ, em mau bước xuống khỏi người bạn học cho tôi.

Tử Dật ra sức vớt vát lại tình hình, anh nghiêm nghị, trừng mắt rồi ra lệnh với em học sinh ngỗ nghịch này. Nhưng anh dường như đã quen mặt một điều...

Chát...chát...chát.

- Thầy ơi, đau quá...cứu em.

Là tính cách của Mộng Nhiên khá ngược ngạo, người ta càng cấm thì cô sẽ càng làm cho bằng được. Anh bảo cô bước xuống thì cô sẽ ngồi lì tại đây cho anh xem. Không những thế còn tặng cho người bạn dưới thân ba cái tát liên hồi.

Mỗi lần tiếng chát vang lên đều khiến người xem rùng mình. Thanh Thanh thì đau đến muốn ngất đi nhưng vẫn cố diễn cho tròn vai tiểu bạch liên đáng thương. Cậu ta không tránh né, mà chỉ khóc lóc, nằm yên chịu trận, để Mộng Nhiên tội càng thêm tội.

- Thả ra... các người thả tôi ra.

Vương Tử Dật thở hắt, anh bước nhanh đến xách nách Mộng Nhiên rồi nhấc bổng. Đến bước này rồi anh không thể để cô tự nguyện được nữa. Chỉ có thể cưỡng chế mà mang cô ra khỏi người Thanh Thanh. Vì nếu cứ để Mộng Nhiên tùy tiện muốn làm gì thì làm thì hậu quả về sau rất khôn lường.

- Đá...tôi đá chết cậu.

Bép.

Vì Mộng Nhiên không chịu đứng yên, bình tĩnh mà cứ dẫy đành đạch rồi thuận trớn vung chân đạp vào người Thanh Thanh nên Tử Dật chỉ có thể cuộn tròn cuốn sổ đầu bài, sau đó hơi dùng lực phát mạnh vào mông cô.

- Em có chịu thôi đi không hả?

Cách này xem ra rất hiệu quả, Mộng Nhiên ôm mông rồi trừng mắt nhìn anh. Cô không ồn ào cũng không nháo nữa, nhưng sâu thẳm trong tận đáy mắt đã hiện rõ nỗi thất vọng.

- Các người quá đáng, thật sự rất quá đáng.

Mộng Nhiên xô ngã Tử Dật nhưng anh không té mà chỉ hơi chới với. Kế tiếp cô mặc kệ trên mình mang đầy thương tích mà ôm mặt chạy đi

- Học sinh nào có quay video về hai bạn thì hãy xoá giúp thầy, chuyện này tạm thời nên giữ im lặng, nếu để tôi biết trò nào dám để lộ ra bên ngoài thì hạnh kiểm yếu. Có nghe rõ không?

- Rõ!!

- Các em giải tán được rồi.

Mặc cho trong thâm tâm vô cùng cồn cào, sốt sắng vì không biết Mộng Nhiên sẽ đi về đâu nhưng anh vẫn không quên nán lại dặn dò các em học sinh, để tránh chuyện Mộng Nhiên đánh người lan rộng ra phạm vi toàn trường.

[...]

- Hức...ưm...huhu.

Lúc này, trên sân thượng tầng mười của trường học thi thoảng sẽ vang lên những tiếng khóc than đầy oan ức của Mộng Nhiên.

Cô chọn nơi vắng vẻ đây vì cả một ngôi trường rộng lớn nhưng ngoài nơi này ra thì chỗ nào cũng có người, không thích hợp để cô giải toả tâm trạng.

- Anh ta thật sự không đến đây dỗ mình sao?

Dẫu là đã khóc đến sưng húp mặt mày, da dẻ đỏ ửng, dàn dụa nước mắt nhưng cứ hễ ba phút thì Mộng Nhiên sẽ hướng ánh nhìn về phía cánh cửa dẫn ra sân thượng để ngóng chờ hình bóng của ai đó xuất hiện.

Thế nhưng, hành động ngu xuẩn này cũng đã được Mộng Nhiên lặp đi lặp lại không dưới năm lần nhưng đến tiếng bước chân cũng chẳng nghe thấy chứ đừng nói chi là người.

Mộng Nhiên bây giờ thật cô đơn, lạc lõng khi cả thế giới tận mấy tỉ người nhưng đến cuối cùng cũng chỉ có cô và nước mắt làm bạn.

- Haizz... hết thời gian rồi, nên về thôi. Người ta muốn tìm thì sẽ không phải lâu đến như vậy.

Mộng Nhiên hít thở lấy không khí trong lành nơi đây, cô vén lấy tà áo thể dục lên lau đi toàn bộ nước mắt. Nhưng khổ nỗi càng chặm càng chảy, khóe mắt mỏng manh bị vải thô ma sát tạo ra cảm giác ran rát vô cùng.

- Mát quá.

Cho đến khi xác nhận là không còn một giọt nước mắt nào rơi ra nữa thì người con gái kiên cường, mạnh mẽ ấy mới lom khom đứng lên. Giang rộng đôi tay đón lấy từng cơn gió mát mẻ, dịu êm. Cảm giác như được mẹ thiên nhiên vỗ về khiến tâm trạng tiêu cực ấy cũng vơi đi được phần nào.

- Mộng Nhiên em không được làm bậy.

Phía sau lưng cô đã có tiếng đàn ông vang lên, nhưng đây lại không phải là giọng nói mà Mộng Nhiên mong chờ nhất. Cho nên cô đã làm bộ không nghe thấy, bỏ lơ người ấy.

Thế mà ngay sau đó cả người Mộng Nhiên đều bị hắn ta ôm ngang rồi kéo ngược về sau. Tránh xa lan can nguy hiểm.

- Dạ Thiên? Em đâu có mượn anh cứu.

Mộng Nhiên nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay xa lạ ấy, cô đứng sang một bên mà chỉ trích Dạ Thiên vì đã làm tụt hứng phiêu du ngàn năm có một của mình.

- Không phải...anh chỉ không muốn em nhảy xuống đó.

Dạ Thiên ngơ ngơ ngác nhìn gãi đầu, anh đang giúp người mà sao lại trở nên làm ơn mắc oán thế này? Không những chẳng nhận được một câu cảm ơn mà ngược lại còn bị người ta mắng không kịp vuốt mũi.

- Không có!!

Tâm trạng của Mộng Nhiên vẫn đang rất tệ nên rất dễ nổi nóng. Cô lớn tiếng, gân cổ lên quát tháo Dạ Thiên.

Mộng Nhiên tuy dễ khóc nhưng tuyệt đối không phải con người dễ bị đánh bại. Chỉ với một chút tổn thương cỏn con ấy mà đòi tước đi sự sống quý báu mà ba mẹ đã ban cho cô sao? Nằm mơ đi nhé!

- Không phải thì thôi.

- Tiểu thư!!

Dạ Thiên chỉ vừa mới dứt câu thì đã có một giọng nói khác nối đuôi ngay sau đó, là tiếng Tử Dật gọi cô từ bên dưới vọng lên, làm cảm xúc của Mộng Nhiên đột ngột trở nên rối bời, một ít giây sau thì anh xuất hiện với một bộ dạng hoàn toàn khác.

Đồng phục thể dục của người thầy giáo đã được thay thế bằng một bộ tây trang nghiêm chỉnh, mái tóc rũ rượi, thư sinh ban đầu cũng đã được vuốt lên hết phía trên nhìn trông rất phong độ, gọn gàng, và vẫn là khẩu trang đen che đi năm mươi phần trăm khuôn mặt.

- Là vệ sĩ của em hả?

Dạ Thiên đương nhiên nhận ra Tử Dật, nhưng vẫn giả nai gặn hỏi Mộng Nhiên cho bằng được.

- Đã từng, nhưng bây giờ không cần nữa.

Trong cơn nóng giận nhất thời đã khiến Mộng Nhiên không thể suy nghĩ thấu đáo, những lời nói phũ phàng, dễ khiến anh tổn thương từ cô phát ra nhẹ như lông hồng, không một chút đắn đo.

- À à...vậy anh đi trước nhé, khi khác gặp, khi khác gặp lại.

Mộng Nhiên là người chọc khoáy Tử Dật, vậy mà người cảm thấy lạnh sống lưng lại là Dạ Thiên. Anh ta biết được lúc này mình nên tránh đi là tốt nhất cho cả ba. Nếu như còn nán lại đây lâu thêm một tí nữa thì lát về nhà ba mẹ không nhận ra anh ta mất.

- Anh lên đây làm gì?

Dạ Thiên vừa khuất bóng thì Mộng Nhiên đã không còn giữ được sự mạnh mẽ, ương ngạnh ban đầu. Đôi mắt vừa khô cách đây không lâu nay đã phủ lên một tầng nước, Mộng Nhiên ngoảnh mặt sang hướng khác, âm thầm quệt đi, thanh quản run run, ứ nghẹn hỏi người đối diện.

- Nếu không có gì để nói thì chúng ta về thôi.

Mộng Nhiên kiên nhẫn đợi chờ anh trả lời, nhưng mãi đến năm phút sau cũng chỉ có tiếng côn trùng kêu lên.

Biết tỏng anh là con người không giỏi trong chuyện ăn nói, dỗ dành con gái nên Mộng Nhiên không mong đợi nhiều ở anh, cô ậm ự, cắn môi mỏng mà lướt ngang qua Tử Dật.

- Hớ?

Mộng Nhiên bất ngờ hét nhẹ lên khi cánh tay đột nhiên bị Tử Dật kéo mạnh, cứ đinh ninh là sẽ bị quật ngã như lần trước nhưng cô lại không ngờ khi mình vừa mở mắt ra đã cảm nhận được cả cơ thể nhỏ bé của mình đã lọt thỏm trong lòng ngực ấm áp của người đàn ông đấy.

Mọi việc diễn ra quá nhanh, Mộng Nhiên nhất thời không biết xử sự thế nào cho đúng, tay chân dư thừa chẳng biết đặt đâu cho phải.

Một lát sau, nhưng kí ức xấu xí ban nãy lại ùa về, đôi vai nhỏ run lên từng cơn, tiếng nấc cũng đi theo phía sau.

- Hức! Đủ rồi, anh buông em ra.

- Xin lỗi.

Mộng Nhiên dùng tay chống đẩy, kéo dài khoảng cách giữa hai người nhưng cô càng đẩy thì Tử Dật càng sáp lại. Nhiều lần như vậy, cùng với lời xin lỗi không có mục đích của Tử Dật khiến Mộng Nhiên một lần nữa sừng cồ. Cô thẳng tay tát anh một phát.

Chát.

- Xin lỗi cái mông!! Anh nghĩ chỉ cần nói ra hai từ đó là sẽ xong chuyện à?

- Anh biết cảm giác tuyệt vọng nhất là gì không? Khi người mà em tin tưởng nhất lại không tin em. Họ quay lưng với em, để em phải gồng gánh và chịu đựng những tủi nhục ấy một mình.

- Rõ ràng là Thanh Thanh đẩy ngã em trước, thế nhưng vào khoảnh khắc ấy mọi người không ai nhìn thấy hết vậy?

- Nhìn...nhìn cho kĩ đi, khủy tay, đầu gối, kể cả mắt cá chân đều đang rướm máu đây này. Đến lúc em phản kháng thì lại biến thành kẻ có tội, độc ác, bạo lực trong các người là sao?