Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!

Chương 13: Đánh nhau



Bỏ em xuống, bỏ em xuống đi mà.

Cảm nhận được tình hình có chút không ổn Mộng Nhiên đã dùng tuyệt kĩ chuồn là thượng sách, nhưng người đàn ông này thật sự quá nhanh quá nguy hiểm, mặc cho Mộng Nhiên có luồn lách, nhanh chân đến mức nào thì vẫn bị Tử Dật nắm ngang eo mà vác lên một cách dễ dàng.

Tử Dật cứ như vậy mà đóng cửa, rồi mang Mộng Nhiên đến mép giường, cẩn thận đặt cô ngồi lên trên nệm. Nhưng dường như Mộng Nhiên vẫn chưa tử bỏ ý định muốn trốn chạy, mông vừa tiếp xúc với bông mềm thì liền đứng lên, đâm đầu về phía trước.

- Áaa...đau.

Đôi chân còn chưa đứng vững thì một lần nữa Mộng Nhiên bị anh ta quật ngã, chỉ với một cú quơ tay thì cả cơ thể cô đã nằm gọn lên giường, phần đầu va đập vào chiếc laptop phía trên vang lên một tiếng cộp hết sức đau đớn.

- Đánh tôi xong liền muốn chạy?

Tuy rằng Mộng Nhiên vẫn đang mặc đồng phục thể dục rất kín đáo nhưng Tử Dật vẫn tử tế kéo lấy chiếc chăn gần đó phủ lên cả người rồi kéo cô ngồi thẳng dậy. Điệu bộ có chút đanh thép nhưng tay thì vẫn dịu dàng xoa vùng đầu vừa bị va chạm ấy.

- Lý do?

Mộng Nhiên không đáp mà chỉ hơi cau mày để biểu lộ rằng mình không hiểu được ý tứ trong lời lẽ của người đàn ông.

- Vì sao lại giận?

Được anh thông não Mộng Nhiên liền gật gật rồi ồ lên. Và lại không có thêm động thái nào khác, bởi vì chính cô còn không biết lý do tại sao mình lại trở nên như vậy.

- Nói?

Nhưng người đàn ông đấy đã hơi mất kiên nhẫn trong việc đợi chờ Mộng Nhiên, anh hắng giọng nhắc nhở. Cô cũng ấp a ấp úng trả lời.

- Em thề...là em cũng không biết nữa, trong người cứ cảm thấy khó chịu khi anh không để tâm đến em.

- Hết rồi?

- Vâng!

Tử Dật trầm ngâm, nhóc con này thật sự là đang ghen. Nhưng bởi vì tuổi đời còn quá nhỏ nên không hình dung, định nghĩa được cảm xúc trong lòng mình được gọi là như thế nào.

Ha!

Tử Dật từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ e thẹn, không dám ngẩn mặt lên của cô gái mà bỗng chốc trong lòng sinh ra cảm giác tự hào như khi vừa đạt được chiến tích.

Anh dùng một tí lực cỏn con nâng cầm cô gái ấy, Mộng Nhiên bất ngờ khi thấy anh có hành vi như vậy cũng chẳng phản kháng mà hai gò má còn đỏ hơn lúc đầu, ngón tay cái thô ráp, chai sần của Tử Dật miết nhẹ lên đôi môi hồng nhuận, hơi mím lại của cô rồi tự xuýt xoa trong lòng.

Tử Dật thật sự thật sự rất muốn hôn vào hai cánh hoa đào mềm mại, xinh đẹp, dùng sức giày xéo, chà đạp nó ngay lúc này nhưng không thể được, bởi vì nếu anh làm như vậy thì chẳng khác nào tên Giang Dục kia cả.

- Haizz...từ nay tôi sẽ chú ý, để tâm đến tiểu thư nhiều hơn.

Đến cuối cùng thì anh cũng phải kiềm chế, buông bỏ ý định xấu xa bằng một cái thở dài. Anh ngồi thấp xuống, bao trọn lấy đôi tay Mộng Nhiên mà thì thầm.

- Ừm ừm... nhưng mà Dật, anh chưa kể em nghe vì sao anh lại xuất hiện ở trường, còn được làm thầy giáo đi

Mộng Nhiên tấm tắc gật đầu, cô nhớ về chuyện lúc trước, muốn được anh giải đáp về màn anh hùng cứu mỹ nhân đầy kinh điển ấy.

- Không tiện kể, tiểu thư cứ đơn giản hiểu là bảo vệ tiểu thư mọi lúc mọi nơi là trách nhiệm của một vệ sĩ.

- Nhưng tiểu thư phải nhớ khi ở trường thì nên giữ khoảnh cách và hãy gọi tôi là thầy như bao người khác.

Anh vì muốn tốt cho Mộng Nhiên mới phải dặn dò như vậy. Nếu như để lộ ra scandal về chuyện tình cảm giữa thầy giáo và học sinh thì lúc ấy người phải chịu sức ép từ miệng đời và dư luận chỉ có thể là Mộng Nhiên. Anh sợ nếu như chuyện này có không may xảy ra thì Mộng Nhiên sẽ chịu không nổi.

- Vâng... nhưng mà thầy ơi!

- Suỵt... Không nói nữa, tuy tôi là vệ sĩ của tiểu thư nhưng sẽ không có chuyện thiên vị đâu nhé.

Nghe thấy từ ơi ngọt sớt cùng ánh mắt long lanh, bồ câu ấy anh liền biết tỏng ý đồ của Mộng Nhiên, không để cái suy nghĩ ấy hướng đi xa hơn nên Tử Dật liền phũ phàng dập tắt nó hộ Mộng Nhiên.

- Hì hì...ai mà không biết.

Mộng Nhiên hơi quê nhưng cũng chỉ biết cười trừ, phủ nhận để níu kéo lại một chút danh dự cuối cho bản thân. Sau đó thì lon ton theo lưng Tử Dật xuống dưới nhà.

[...]

- Mệt quá.

Kể từ ngày hôm đó, không biết Mộng Nhiên đã phải trải qua bao nhiêu tiết học thể dục cùng với người thầy giáo ma quỷ này. Tuy anh chẳng đồi bại hay biến thái như người thầy Giang Dục kia nhưng lại vô cùng nghiêm khắc với các học trò của mình chứ không riêng gì Mộng Nhiên.

Ban đầu các bạn trong lớp còn rất vui mừng, hớn hở khi thầy giáo là một người đẹp trai nhưng bây giờ thì họ tởn đến già.

Không khí trong suốt buổi học thật sự rất căng thẳng, không một ai dám làm việc riêng hay hó hé nói chuyện, chỉ là một môn học tự chọn thôi nhưng còn áp lực hơn các môn chính như toán lí hóa.

Có lẽ vì lúc trước người thầy này phải sống trong môi trường kỉ luật, khuôn khổ ràng buộc trong một thời gian dài nên con người và tính cách của Tử Dật cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.

- Mộng Nhiên đừng lề mề nữa, em nhanh cái chân lên nào.

Nội dung của tiết học hôm nay là chạy tiếp sức đường dài khoảng ba trăm mét, tương đương với ba vòng xung quanh sân vận động của trường học.

Thế nhưng Tử Dật lại phải ngán ngẫm với tốc độ chạy như rùa bò của Mộng Nhiên. Rõ ràng là cả một nhóm nữ xuất phát cùng một thời điểm, vậy mà bây giờ Mộng Nhiên đang thua kém các bạn khác cả một đoạn dài. Trong khi cả hai năm nay, sáng nào anh cũng lôi cô đi chạy bộ mà vẫn không có chút tiến triển nào sao?

- Em biết rồi, đừng có hối nữa, từ từ em chạy.

Mộng Nhiên nhắn nhó, đanh đá cãi lại. Nhìn khoảng cách giữa mình và các bạn mỗi lúc một xa Mộng Nhiên cũng không vui vẻ gì, đâu phải cô muốn bản thân mình bị bỏ xa như vậy, cũng nhục nhã lắm chứ bộ.

- Đau quá.

Cổ chân của Mộng Nhiên đã bị tổn thương vào sáng sớm, hôm qua vì thức khuya để giải nốt số bài tập được giao mà sáng hôm nay Mộng Nhiên dậy khá muộn, thời gian gấp rút, khiến cô trở nên hối hả hấp tấp, sau đó bị trượt ngã trong nhà vệ sinh khi đang đánh răng rửa mặt.

Vì không cảm nhận được sự đau nhức nên Mộng Nhiên khá chủ quan, cho đến khi vừa chạy vài chục mét thì cổ chân liền phát lên từng cơn buốt điếng. Đã vậy lại thêm thầy giáo to tiếng làm cô bực mình.

- Ôi chao, Mộng Nhiên của chúng ta hôm nay sao lại chậm chạp thế này?

Vẫn đang lết từng bước chậm chạp thì chẳng biết từ đâu bên tai cô lại vang lên giọng nói chua ngoa của người bạn Thanh Thanh. Khi nhìn lại, suy nghĩ một chút thì mới nhận ra rằng cậu ta đã bỏ xa mình cả một vòng, cho nên hiện tại mới có mặt tại đây như thế.

- Áaa...

Nhiên Nhiên không muốn đôi co với cậu ta ngay lúc này nên đã cố ý làm ngơ, nhưng chưa đầy năm giây sau thì cơ thể cô đột nhiên bị một lực đẩy mạnh, chao đảo rồi ngã ầm xuống đất.

- Ôi tớ xin lỗi, tớ không cố ý. Thầy ơi, Mộng Nhiên bị ngã rồi ạ!!

Thanh Thanh là người đeo sau, khi thấy Mộng Nhiên như vậy cậu ta liền ngồi xuống đỡ lấy rồi hô hoán, báo hiệu với mọi người xung quanh. Nhưng ngay sau đó...

Chát.

Tiếng da thịt va chạm giòn tan vang lên khiến ai nấy đều sững sờ một lúc, phút chốc sau đó một bên gò má của Thanh Thanh liền hằn lên dấu đỏ của năm ngón tay.

- Hức... hức, cậu...sao cậu lại đánh mình?

Thanh Thanh cũng không lường trước được bản thân sẽ bị ăn đánh như thế này, cậu ta ôm lấy gò má bỏng rát, ngoảnh sang mọi người khóc lóc rồi lên án Mộng Nhiên.

- Hôm nay tôi không lột được bộ mặt giả tạo của cậu thì tôi không phải Mộng Nhiên nữa!!

Tức nước vỡ bờ, Mộng Nhiên nổi điên lao đến đẩy Thanh Thanh bật ngửa, rồi lại nhanh chóng leo lên bụng cậu ta mà ngồi chễm chệ, xắn tay áo muốn đánh người.

- Mộng Nhiên ngừng tay!!