Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!

Chương 12: Cừu và sói



[...]

Ầmmm.

- Lão Tân, chuyện này là sao?

Giang Dục đã tìm đến tận văn phòng riêng của người thầy hiệu trưởng, ông ta bực dọc đập mạnh cặp táp xuống bàn, ánh mắt hừng hựng chất vấn người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế làm việc tập trung kí vào những bản hồ sơ.

- Ông dám để cho một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch sỉ nhục tôi như thế à?

Lão Tân là cái tên thân mật mà những giáo viên khác thường gọi thầy hiệu trưởng, ông ấy nâng trán mà thở dài, rút từ trong hộc tủ ra một tập giấy, bên trên in đậm dòng chữ ĐƠN XIN THÔI VIỆC.

- Mấy năm qua đã đủ rồi, em tự nguyện thôi dạy đi Giang Dục. Để anh phải đuổi thì mất mặt lắm đấy.

Giang Dục và Lão Tân là anh em ruột nhưng tính cách lại trái ngược hoàn toàn. Một người thì luôn ăn chơi, gái gú, phá gia chi tử, xem tiền bạc như giấy mà đốt cho các sòng bài đỏ đen. Người còn lại luôn tập trung cho công việc, tu chí làm ăn đến lúc đầu nửa thứ tóc mới bắt đầu lập gia đình.

Đến lúc già rồi, ba mẹ cũng không còn nữa, bổn phận là một người anh nên Lão Tân không thể không cưu mang em trai, nhưng bản thân Giang Dục không có tài năng, thực lực nên chỉ có thể làm giáo viên thể dục cho trường.

- Anh trai, nhiều năm trước anh đã hứa với ba thế nào? Anh quên rồi hả?

Bốp.

- Mày còn dám nói câu này với tao à?

Giang Dục bị anh trai bồi cho một cú đấm sau khi nhắc lại chuyện xua. Chính vì lời hứa ngu xuẩn khi ấy nên ông mới phải làm trái với lương tâm của mình như vậy. Những chuyện xấu mà thằng em trai bất nhân này gây nên cũng do một tay Lão Tân lấp liếm, thay mặt bồi thường cho gia đình nạn nhân vì thế Giang Dục mới được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

- Cút đi, không muốn ngồi tù thì đừng để tao thấy mày xuất hiện ở trường nữa.

Giang Dục bị doạ đến tái xanh, ông ta bị đấm đến nằm liệt ra đất, nung nấu ý định muốn ăn vạ nhưng nghe thấy sẽ bị tống vào tù thì liền lom khom bò ra khỏi phòng.

- Tôi đã làm theo lời cậu rồi, mong cậu Dật uy tín, giữ đúng lời hứa xoá hết những gì liên quan đến vợ tôi.

Lão Tân ngồi ngây người ra ghế, nhấc điện thoại liên lạc với một dãy số, đợi chờ mãi không thấy người bên kia kết nối nên ông chỉ có thể để lại tin nhắn thoại.

[...]

- Haizz... thật mệt mỏi.

Tử Dật ngồi trên xe taxi mà thở dài, phải khó khăn lắm thì anh mới có thể chạy trốn khỏi đám nữ sinh trong trường.

Cô nhóc kia thế mà lại không chờ anh về cùng, tự mình biến đi đâu mất làm anh sốt ruột chết đi được.

Ting!

- Ừm.

Tiếng chuông thông báo tin nhắn vang lên, không cần nghĩ anh cũng biết được là do ai gửi đến, Tử Dật không màng xem đoạn hội thoại mà chỉ tùy tiện ừ hử rồi bỏ nó sang một bên.

- Ông ta thật cao thượng.

Anh chỉ là vô tình nhặt được một vài bằng chứng về người vợ trẻ của Lão Tân cùng với nhân tình bước vào khách sạn, vậy mà ông ta không những chẳng tức giận mà ngược lại còn đồng ý sẽ làm theo bất cứ yêu cầu gì của Tử Dật chỉ cần anh không phát tán chúng lên các nền tảng mạng xã hội.

Sự yêu chiều và dung túng của Lão Tân giành cho vợ cũng phải khiến Tử Dật nể phục, mà cũng đúng thôi, ai bảo người ta là gái đôi mươi còn xanh mơn mởn kia chứ.

[...]

Biệt thự Kha Gia.

- Tử Dật đâu rồi? Mọi khi con đi đâu cậu ta đều theo sau. Bữa nay trời sập hay sao mà con lại đi một mình thế này?

Mộng Nhiên bước vào biệt thự với bộ dạng xuề xòa, uể oải, đến cặp sách cũng không thèm mang mà lôi xồng xộc trên sàn với một gương mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt đã kích thích và thu hút trí tò mò của mọi người.

Kha Luân thì chẳng để tâm đến vẻ ngoài của con gái như thế nào, ông chỉ khá lạ mắt khi cái đuôi thường theo Mộng Nhiên mọi lúc mọi nơi lúc này lại không thấy nữa nên có chút nghi ngờ.

Mộng Nhiên đến ngồi vào khoảng trống giữa ba mẹ, cô vòng tay ôm lấy cả hai người mà ngây ngô đặt câu hỏi.

- Ba à, có cách nào làm cho con người ta xấu đi không? Chứ anh ta đi đến đâu là gái theo đến đó con ngứa mắt quá đi mất.

Kha Luân: "..." Không phải vì nhan sắc nên con mới thích thằng đó à?

- Cứ xem như lúc nãy con bị khùng mới hỏi như vậy đi. Chào ba mẹ con lên phòng đây ạ.

Mộng Nhiên biết bản thân mình đã ăn nói hàm hồ nên dù có đợi bao lâu cũng sẽ không nhận được câu trả lời, kèm theo tiếng giày da quen thuộc của Tử Dật một lúc một nặng nên cô đã kiếm cớ trở về phòng để tránh mặt người đàn ông đấy.

- Mộng Nhiên đứng lại.

Nhiên Nhiên vừa bước được nửa đoạn cầu thang thì tiếng gọi của Tử Dật đã vang lên phía dưới. Lần đầu tiên trong hai năm anh gọi thẳng tên cô như vậy, khiến cõi lòng cô gái náo nức, rạo rực hết phần.

- Gọi em là tiểu thư!!

Thế nhưng Mộng Nhiên vẫn phải giả vờ làm giá, sỉ diện mà làm ngơ, vạch ra ranh giới rõ ràng giữa cả hai, bóng lưng ngay thẳng bước đi, không ngoảnh mặt nhìn anh lấy một lần.

- Chào ông bà chủ.

Tử Dật có chút khó xử trước mặt Kha Luân và Chu Hạ khi đã lỡ gọi cả tên quý của con gái hai người, anh chậm chạp, khép nép bước đến trước bọn họ, cẩn trọng quan sát nét mặt, sau khi xác nhận là bọn họ không để tâm thì Tử Dật cũng chào tạm biệt rồi rời đi.

- Tôi nhớ chúng ta cũng đã có một khoảng thời như vậy đúng không mình.

Chu Hạ nhìn bọn nhỏ suốt ngày vờn nhau như chó với mèo mà có chút chạnh lòng, nhớ đến cái thời xuân xanh mãnh liệt nhiều năm về trước. Cái thời mà Kha Luân chồng bà còn bá đạo hơn cả thế này.

[...]

Cạch.

- Tiểu thư đang giận tôi chuyện...

Ầm!!

Tử Dật còn chưa nói được trọn câu thì đã bị Mộng Nhiên phang cho một chiếc gối vào mặt, không có sự phòng bị, và chỉ nghĩ lực tay của cô rất nhẹ nên anh chủ quan không tránh né hay chụp lại.

Thế nhưng anh nhận ra mọi suy đoán của mình đã sai, nhóc con này không biết lấy đâu ra sức mạnh kinh khủng đến như vậy, làm anh xiểng niểng, suýt tí nữa thì ngã người, bật ngửa.

- Sao vào phòng mà không gõ cửa hả?

Mộng Nhiên từ giường đứng phắt dậy, cô chạy đến nắm lấy cánh nữa muốn khép vào nhưng chẳng thể trong khi Tử Dật chỉ đơn giản là nắm hờ vào nó để giữ thăng bằng.

- Tử Dật... anh sao vậy? Đừng dùng ánh mắt đó nhìn em.

Sau khi tỉnh táo Tử Dật liền đưa tay vuốt lấy những lọn tóc mềm mượt của mình, đáy mắt anh lộ ra một vẻ kì quái, cứ nhìn chăm chăm vào cô gái ở trước mặt.

Cái nhìn của Tử Dật khiến Mộng Nhiên khó chịu, cô sợ hãi chạm nhẹ vào bả vai của anh, từ một cô gái có thái độ như một con cọp cái trong phút chốc đã trở nên yếu đuối, sợ hãi như một chú cừu non khi đứng trước một con sói hung ác.