Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!

Chương 3: Chuyển đến



[...]

Tại Kha Gia.

- Con nhìn thấy rồi chứ? Cậu ta đồng ý rồi, vui chưa?

Từ lúc trở về đến tận mười giờ tối thì cô bé Kha Mộng Nhiên luôn túc trực bên cái điện thoại của ba mình. Anh rõ ràng còn nói là một ngày sau sẽ cho cô biết kết quả, nhưng mới có mấy tiếng đồng hồ trôi qua thôi mà anh đã đồng ý luôn rồi này.

Kha Mộng Nhiên sung sướng, cảm xúc như được thăng lên đến cực hạn nhưng không có nơi để giải toả. Cô bé mặc kệ cái chân đau của mình mà chạy nhảy cà tưng khắp ngôi biệt thự rộng lớn, đụng mặt người nào cũng phải chọt nhẹ một phát mới vừa lòng.

- Ố la la, ba ơi ba...ngày mai, à không ngày mốt ba cho người qua đón anh Dật liền luôn nha ba.

Đi được một vòng thì Mộng Nhiên đã trở về chỗ cũ. Cô bé lấy đà nhảy phốc lên đùi của ba mình, ôm lấy cổ của ông ấy mà nhờ vả.

Mộng Nhiên thật lòng là muốn ngay trong ngày mai sẽ bắt anh về bên này luôn, nhưng như thế thì lại gấp gáp quá. Có khi sẽ doạ anh ấy sợ nên cô mới quyết định dời sang một ngày như vậy.

- Ông cứ chiều con gái quá kẻo nó lại sinh hư bây giờ.

Vợ của ông ngồi gần đấy nhìn hai cha con thắm thiết mà không khỏi ngán ngẫm. Tại sao chồng bà lại có sự phân biệt đối xử rõ rệt đến như thế.

Đứa con trai đầu thì lúc nào ông ấy cũng dạy dỗ nó vô cùng nghiêm khắc, đến mức thằng bé chỉ vừa mới đủ mười tám tuổi đã bị ba tống ra nước ngoài để tập tính tự lập. Nhưng cũng may là có Tuệ Linh đòi đi theo nên Tân Kỳ cũng đỡ cô đơn hơn phần nào ở nơi đất khách quê người.

- Còn con...đã mấy giờ rồi còn đứng đấy? Đi ngủ ngay cho mẹ mau lên!!

Bà ấy quay ra nhìn con gái mà nghiêm giọng. Hiện tại đã là mười giờ đêm, đối với người lớn thì vẫn còn khá sớm nhưng đối với những đứa trẻ như Mộng Nhiên thì việc ngủ trễ sẽ dẫn đến rất nhiều tác hại.

Mộng Nhiên dù muốn được ở dưới nhà chơi thêm một lát nhưng lại không dám cãi lời mẹ Hạ. Cô bé chào tạm biệt mọi người rồi lon ton bước chân đi về phòng ngủ của mình.

Mộng Nhiên nằm trên giường, chăn được đắp ngay ngắn đến nửa bụng. Cô bé chắp hai bàn tay với nhau như đang làm phép. Trong tâm trí đang mơ hồ nghĩ ra những thước phim đẹp đẽ về câu chuyện nàng công chúa và chàng kị sĩ mà mẹ từng hay kể cho mình nghe lúc nhỏ, cô cầu mong bản thân mình sau này cũng sẽ được hạnh phúc như cái kết trong mỗi câu truyện cổ tích.

- Chúc bản thân ngủ ngon, mơ đẹp.

[...]

- Anh Dật...em quay lại đón anh nè!

Mới đó mà đã thắm thoát đến ngày mốt rồi. Hôm nay Kha Luân và Chu Hạ phải đi dự một buổi tiệc thiện nguyện ở thành phố bên cạnh, nên không thể cùng Mộng Nhiên đến cô nhi viện đón cậu ta được. Chỉ đành để con gái đi một mình cùng với những người vệ sĩ thân cận mà thôi.

Chiếc xế hộp sang trọng vừa mới dừng bánh ngay trước cửa cổng cô nhi viện, còn chưa kịp để vệ sĩ làm gì thì Mộng Nhiên đã tự mình mở cửa và chạy cái vèo ra bên ngoài mất rồi.

Mộng Nhiên nhanh chân đi sâu vào bên trong thì vừa đúng lúc chứng kiến cảnh tượng hết sức cảm động, một cuộc chia ly đẫm nước mắt đã diễn ra trước mắt cô bé. Vương Tử Dật đang ôm một bé gái mà dỗ dành.

- Tuyết Ninh ngoan, em đừng khóc nữa, mỗi tháng anh sẽ gọi về trò chuyện với em mà.

Nghe anh nói thì Mộng Nhiên mới biết người anh đang ôm tên là Tuyết Ninh. Mộng Nhiên cũng rất là kiên nhẫn đứng lặng im phía sau đợi chờ, không làm phiền đến dòng cảm xúc của họ. Nhưng không hiểu vì sao cô lại cảm nhận được Tuyết Ninh gì đó đang dùng ánh mắt ác ý, không ưa nhìn chằm chằm vào cô, trong khi Mộng Nhiên còn chưa làm gì bạn đó.

Mà cũng đúng thôi, là do cô nên hai người họ mới phải cách xa như thế. Mộng Nhiên hiểu được nên cũng không để bụng, tính toán những chuyện lặt vặt này với Tuyết Ninh, mà chỉ cười mỉm cho qua chuyện.

Ba mươi phút sau.

- Chúng ta đi được chưa, em mỏi chân lắm rồi này.

Mộng Nhiên đã không thể giữ được bình tĩnh và sự kiên nhẫn lúc ban đầu, khi Tuyết Ninh cứ liên tục dùng nước mắt để kéo dài thời gian mà Vương Tử Dật rời đi. Cứ hễ thấy anh vừa quay lưng thì Tuyết Ninh liền ré lên ngay sau đó. Nhiều lúc làm Mộng Nhiên tự hỏi bạn ấy lấy đâu ra mà lắm nước mắt như thế?

- Không chịu, không chịu đâu. Anh ở lại đây với em rồi mai hẳn đi có được không?

Mộng Nhiên bây giờ đã là cô chủ nhỏ của Tử Dật, nên lời mà cô nói anh không thể không nghe theo. Tử Dật dứt khoát đẩy Tuyết Ninh ra khỏi người. Anh đi đến trước mặt Mộng Nhiên mà cung kính hành lễ, mặc cho ai đó ở phía sau nằm ra đất ăn vạ khóc lóc.

- Chúng ta đi thôi cô chủ!

Vương Tử Dật nửa ngồi, nữa quỳ nhẹ nhàng đưa lòng bàn tay của mình hướng ra chờ đợi Mộng Nhiên nắm lấy. Cô e dè, mắc cỡ đặt tay mình lên mà ướm thử mà thầm cười trong lòng.

Tay của anh thật sự rất to, còn có cả những đường gân guốc chằng chịt nổi lên trông rất nam tính, mạnh mẽ. Luôn tạo được cho đối phương một cảm giác an toàn, được bao bọc.

- Đừng gọi em là cô chủ, nghe xa cách lắm. Anh gọi em là Nhiên Nhiên đi!

- Ừm.

Vương Tử Dật đứng lên, anh thật sự rất kiệm lời, chỉ hắn giọng lên một tí rồi lại thôi. Anh chủ động vươn tay xách lấy chiếc balo màu hồng phấn trên đôi vai của Mộng Nhiên. Hai người một lớn, một nhỏ bước ra khỏi nơi đây, dứt khoác không ngoái đầu nhìn lại.

- Cừu non!

Vương Tử Dật âm thầm nhìn cái đầu đen tuyền với hai bím tóc dưới thân, môi mỏng bất giác nhếch lên thành một đường cong nhẹ hoàn hảo. Tiếng nói ồm ồm bên trong cổ họng phát ra khiến Mộng Nhiên không thể nghe rõ.

- Anh nói gì cơ?

Mộng Nhiên tung tăng, háo hức, rất tò mò về những gì mà anh vừa nói, cô thoắt một cái đã đứng chặn trước lối đi của Tử Dật, ngửa cổ lên nhìn anh mà hỏi.

- Không có gì! Anh chỉ khen Nhiên Nhiên rất xinh đẹp thôi mà!

Vương Tử Dật thật giỏi che giấu. Lời nịn nọt giả tạo của anh đã làm hai bên gò má sữa của Mộng Nhiên phút chốc đỏ ửng. Cô xấu hổ bê lấy khuôn mặt của mình chạy thật nhanh ra ngoài xe mà không thèm đợi chờ anh nữa. Trên xế hộp, cô gái chỉ vì tưởng bở, cứ như thế mà cười khúc khích trên suốt đoạn đường về nhà.

- Anh ở phòng này nha.

Về đến nhà thì Mộng Nhiên đã hí hửng kéo lấy Tử Dật chạy lên trên lầu với mình thật nhanh. Cô còn không để cho anh có một chút thời gian để quan sát cảnh vật xung quanh và độ rộng lớn của căn biệt thự.

Tử Dật được cô bé đưa đến trước cửa của một căn phòng nằm ở cuối dãy lầu hai. Bên trong đã được dọn dẹp và thu xếp cả rồi. Nội thất cũng toàn là đồ mới, đồ xịn, trông có vẻ rất đặt tiền. Thật khác với khung cảnh xập xệ, rách nát trên gác mái trước kia.

- Vệ sĩ riêng...đều được chiêu đãi tốt như vậy sao?

- Dạ...đúng rồi.

Mộng Nhiên gãi đầu rồi đáp. Làm gì có kẻ ở người làm nào mà được ngồi chung măm với chủ nhà đâu chứ. Cho dù có thân thiết đến mấy thì việc này cũng là điều không thể. Trừ các dì quản gia lớn tuổi trong nhà.

Nhưng như vậy không có nghĩa là họ sẽ bị đối xử tệ bạc. Ở Kha Gia vào mấy năm về trước đã chi tiền xây cho toàn thể những người giúp việc lẫn vệ sĩ trong nhà hai dãy nhà riêng ở bên ngoài. Để phân chia ranh giới giữa nam và nữ. Tuy chỉ là nhà cấp bốn, tầng trệt, không xa hoa lộng lẫy như căn biệt thự chính nhưng chung quy còn tốt hơn nhà trọ rất nhiều lần.

Còn nơi mà Vương Tử Dật đang đứng đây là do Mộng Nhiên phải vòi vĩnh ba lắm thì ông ấy mới chịu đồng ý cho anh vào ở tại căn phòng gần với chỗ của cô.

Vì căn phòng này đã bị đóng kín trong một thời gian dài nên khi người giúp việc dọn dẹp thì vẫn không thể khiến nó tốt thêm được, giường gỗ đều đã bị mối mọt gậm nhấm, tủ đồ thì bóc sơn. Nên phú bà Mộng Nhiên đã phải âm thầm, giấu giếm người lớn thay lại toàn bộ những thứ này cho Vương Tử Dật.