Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!

Chương 4: Đưa đi rèn luyện



Vậy...vậy anh ăn cơm chưa? Nếu chưa thì em nhờ đầu bếp nấu cho anh một phần nha.

Mộng Nhiên nhìn chiếc đồng hồ màu hồng trên cổ tay non nớt của mình, qua màn hình cảm ứng cô biết được bây giờ cũng đã quá giờ ăn trưa mất rồi.

Vì không có ba mẹ ở đây nên cô bé đã dặn người giúp việc không cần bầy biện ra bàn ăn mà mang thẳng lên trên phòng mình từ sáng sớm nên cũng không thể rủ anh xuống dưới nhà ăn cùng được.

- Không cần đâu, anh đã ăn rồi! Em về phòng nghỉ trưa đi.

Vương Tử Dật ra sức từ chối ý tốt của Mộng Nhiên. Ngày đầu đến đây anh cũng cảm thấy có chút không quen khi được Mộng Nhiên đối đãi quá tốt. Từ lúc được sinh ra và có đủ nhận thức cho đến hiện tại chưa từng có người nào quan tâm, và sợ anh đói đến như vậy.

Trong thâm tâm bất giác sinh ra một cảm xúc kì lạ, cứ như có một dòng nước ấm tràn vào hâm nóng trái tim lạnh lẽo bao năm qua của anh.

- Vậy em không làm phiền anh nữa.

Mộng Nhiên lùi dần về phía sau, cười nhẹ rồi lại quyến luyến vẫy tay. Nhìn cô bé trước mắt vô tư, hồn nhiên như vậy khiến anh có chút không kiềm được lòng, cánh tay từ từ vươn lên nhưng tiếng chuông thông báo tin nhắn đến của điện thoại trong túi quần khiến Tử Dật phải ngưng lại động tác của mình.

" Làm hoặc không làm hoặc làm đến tận cùng. Muốn thành công thì tốt nhất đừng để tình yêu chen chân vào con đường của con. Nếu để ta phát hiện con có ý tứ với con nhỏ đó thì đừng trách cha ra tay độc ác! "

Anh bỗng chốc giật mình vì chột dạ. Tử Dật vô thức quay đi quay lại nhìn ngó xung quanh vì có cảm giác như người đang theo dõi từng nhất cử nhất động của mình. Nhưng rồi khi nhận ra đây chính là Kha Gia anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Sự cảnh cáo của cha như một lời cảnh tỉnh đối với Vương Tử Dật. Khi Mộng Nhiên xoay lưng bước đi thì ánh mắt dịu dàng ban đầu ấy đã không còn giữ được lâu mà quay trở về với hiện trạng của nó.

Ánh nhìn lạnh nhạt, chứa đầy tham vọng của Vương Tử Dật ghim chặt, xoáy sâu vào mục tiêu phía trước như muốn ăn tươi nuốt sống cô gái đấy. Đợi đến lúc bóng lưng Mộng Nhiên đi khuất thì anh mới chịu vào trong phòng.

Mười lăm phút sau.

- Biết vậy ban nãy mình không sỉ diện làm gì!!

Cốc Cốc Cốc.

Trong lúc Vương Tử Dật đang nằm lì trên giường vì vừa đói bụng vừa ngứa ngáy tay chân không có chuyện gì làm thì ba hồi cửa lại vang lên. Anh nhanh chóng bật người ngồi dậy, xỏ dép đi ra bên ngoài.

Cạch.

- Không có ai?

Đôi mày kiếm của anh hơi chau lại. Rõ ràng là có tiếng gõ cửa nhưng lại không có ai cả, là có người nào đang rảnh rỗi đến chọc phá anh sao?

- Đồ ăn?

Vương Tử Dật ngó nhìn xuống chân của mình thì liền thấy được khay đồ ăn ú nu ở dưới. Biết tỏng là của ai mang tới nên anh cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà vui vẻ bê nó vào trong phòng ngồi thưởng thức.

[...]

Tối hôm đấy.

- Chúng ta cũng đã biết chút đỉnh về nhau, chắc không cần phải giới thiệu làm gì nữa nhỉ?

Hiện tại cũng đã qua giờ ăn cơm tối và anh đang phải ngồi diện kiến trước mặt gia chủ Kha Gia như đang ra mắt ba vợ tương lai.

- Ngồi đi, không phải lo lắng. Tôi chỉ muốn nói với cậu một vài lời.

Kha Luân cùng lão bà của mình cũng chỉ mới về nhà cách đây không lâu. Nhưng vì ban nãy có Mộng Nhiên nên ông không có cơ hội nói chuyện riêng với Tử Dật.

Ông chỉ có thể tương kế tựu kế, nhờ Chu Hạ dụ dỗ con bé ra ngoài đi chơi, mua sắm. Hai vợ chồng già cũng phải kì kèo mãi thì nhóc con cứng đầu đấy mới chịu nghe lời.

Kha Luân hướng ánh nhìn về chiếc ghế sô pha đối diện, Tử Dật liền hiểu ý mà khép nép ngồi vào.

- Cậu cũng biết con gái tôi trước giờ luôn được nuông chiều đúng chứ? Và việc cậu được đặt chân vào ngôi nhà này cũng là nhờ Mộng Nhiên.

Vương Tử Dật không đáp mà chỉ gật đầu. Tiếp đó ông ấy lại hỏi.

- Chắc cậu cũng chưa được học qua một lớp đào tạo nào nhỉ? Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ gởi cậu vào một lớp đào tạo vệ sĩ. Thời gian luyện tập ba năm, nhưng năm đầu tiên cậu phải ở nội trú tại đó. Còn hai năm sau quyết định muốn về hay không là quyền của cậu. Nếu trong vòng một tháng mà cậu không chịu được những khổ ải trong khoá học thì có thể yêu cầu với huấn luyện viên để họ ngừng lại. Và đương nhiên, đến lúc đấy thì có là vợ tôi năn nỉ đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ không được về lại nơi này. Vì Kha Gia không cần một vệ sĩ người vô dụng.

Nhà ông dư tiền để nuôi cả trăm tên ăn không ngồi rồi. Nhưng Kha Gia không phải là nơi để làm từ thiện. Muốn sống ở đây thì ít nhất phải làm tròn nhiệm vụ của mình. Theo như ông quan sát thì dáng người của Vương Tử Dật cao ráo, nhưng lại hơi gầy. Cần phải để anh luyện tập và ăn uống để lên cơ lên bắp mới ra dáng một người hộ vệ.

- Thời gian sẽ chứng minh tất cả. Tôi không phải là người vô dụng, ông chủ cứ hãy tin tưởng ở tôi.

Vương Tử Dật dùng ánh mắt kiên định nhìn vào người đàn ông trung niên đang ngồi đối diện mà đáp lời. Mặc dù đây không phải là mục đích thật sự của anh nhưng để vào được Kha Gia cũng chẳng dễ dàng gì, cơ hội chỉ có một anh sẽ cố gắng nắm bắt. Vả lại anh cũng đang cần một nơi để rèn luyện thể lực, lần này được nhà họ chủ động tạo điều kiện thì chẳng có lý do gì để anh từ chối.

- Ba...ba không được bắt nạt anh Dật của con!!

Còn chưa thấy bóng dáng Mộng Nhiên nhưng cả hai người đã nghe thấy giọng nói dõng dạc của cô. Phải đến ít giây sau, Mộng Nhiên mới chạy vào, với những túi đồ lỉnh kỉnh trên tay.

- Để tôi.

Để tạo ấn tượng tốt với mọi người, Vương Tử Dật liền bước nhanh đến chỗ của Mộng Nhiên, chủ động nhận lấy những túi đồ trên tay cô bé, để Mộng Nhiên có thể thảnh thơi, nhẹ nhõm chạy đến nhào vào lòng của Kha Luân.

- Bốn giờ sáng mai sẽ có xe đến đón cậu qua trường, đừng có mà ngủ quên đây. Bây giờ cậu lên thu xếp đồ đạc và nghỉ sớm một chút đi.

- Vâng!

Mộng Nhiên ngồi trong lòng ba mà không khỏi sững sờ. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mộng Nhiên chỉ vừa mới không gần anh có hai tiếng đồng hồ, vậy mà ba đã đuổi anh ra khỏi nhà rồi sao?

- Đứng lại!!...Ba bắt anh ấy đi đâu vậy?

Mộng Nhiên bật dậy, cô hướng về bóng lưng của Tử Dật mà hét lớn. Sau đó lại ngoảnh mặt sang Kha Luân mà chất vấn.

- Ba trả lời con đi!!

Thế nhưng ông ấy vẫn bình thản ngồi đọc báo, không có động thái hay giải thích với Mộng Nhiên. Mặc cho vành mắt, cùng chóp mũi của cô con gái đã đỏ ửng lên rồi.

- Cô chủ đừng tức giận với ba mình như thế. Ông chủ làm vậy là muốn tốt cho tôi.

Vì có mặt người lớn ở đây nên anh không dám xưng hô thân mật với Mộng Nhiên như lúc sáng, vả lại dù gì anh cũng chỉ là thân phận vệ sĩ thấp kém nếu cứ như vậy thì không phải phép.

- Vậy anh đi đâu?

- Nơi huấn luyện vệ sĩ.

Mộng Nhiên hết sức lo lắng cho Tử Dật. Muốn tốt cho anh? Ba là người thế nào cô bé là người rõ nhất. Điển hình như những chú vệ sĩ lúc trước, họ cũng từ nơi ấy mà ra. Cô không sợ anh chết, nhưng chỉ sợ sau khi trở về thì ngoại hình của Tử Dật sẽ trở nên dữ tợn như những người họ. Sẽ không còn là anh Dật đẹp trai mà mình từng quen nữa.

- Bao lâu sẽ về?

- Một năm... chỉ có 365 ngày thôi, sẽ không lâu quá đâu cô chủ.