Ngõ Nhỏ Có Người Đang Đợi

Chương 16



18.

Ông trời thường xuyên khiến con người khi không có gì trong tay, cho người đó ít ngon ngọt khi người đó đã chìm sâu vô vọng, và lấy lại khi người đó trầm mê.

Ngay khi tôi nghĩ mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp thì ba tôi trở lại với một đống nợ.

Hai tháng qua, ông ta cầm số tiền thắng được ra ngoài tiêu xài phung phí, biết được phồn hoa thì càng không cam lòng với hiện trạng, quên mất bài học từng thua đến mức nhà không còn gì ăn, chỉ nhớ đến những ngọt ngào của lần thắng tiền duy nhất, cảm thấy mình là rồng sa nước cạn, không muốn làm việc kiếm tiền, chỉ mơ mộng hão huyền dựa vào đánh bạc mà một bước lên mây.

Nhưng ông ta không biết, khi nhìn xuống vực sâu, vực sâu cũng đang nhìn lại.

Không ai có thể dựa vào đánh bạc để phất nhanh, ít nhất ba tôi thì không.

Ông ta hai bàn tay trắng lại thua đến táng gia bại sản, thậm chí bán căn nhà cũ duy nhất của gia đình mà không lấp đầy khoản nợ kia.

Không thể vay mượn, không còn gì để bán, cùng đường, ông ta nhớ tới mình còn đứa con gái.

Biết tôi ở nhà họ Chu, ông ta không dám trực tiếp tới cửa nên chặn tôi trên đường đi học.

Câu đầu tiên ông ta nói với tôi là: “Bây giờ mày ngon rồi, đùi ai cũng ôm được, nếu mẹ mày thức thời như vậy thì cuộc sống hiện giờ tốt biết bao nhiêu.”

Ánh mắt tính toán nhìn tôi từ trên xuống dưới; “Nghe nói thằng nhóc với bà điên nhà họ Chu kia đều thương mày, vậy mày hỏi họ 200.000 tệ cho bố mày, coi như bồi thường lần trước đánh tao.” (Hơn 650 triệu VNĐ)

Ông ta đến gần, tôi không nhịn được run rẩy cả người.

Tôi bóp chặt lòng bàn tay, cố gắng ra vẻ bình tĩnh: “200.000, ông cảm thấy mình xứng sao? Dù sao tôi cũng không có bản lĩnh đó.”

Ông ta tức điên, vung tay tát tôi, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng tôi vẫn không tránh kịp. Tai phải quen thuộc, tiếng ù ù quen thuộc.

Ông ta hằn học ra lệnh tôi ngày mai phải đưa tiền cho ông ta, nếu không ông ta g/i/ế/t tôi.

Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của ông ta, không hiểu sao tôi bật cười. Cảm xúc sợ hãi lên đỉnh điểm thì bật ngược lại, sợ hãi đến mức nào đó thì không còn sợ nữa.

Một khi kẻ yếu nhảy khỏi lồng giam sợ hãi, chuyển từ góc độ nạn nhân thành người ngoài cuộc đứng nhìn thì sẽ phát hiện hóa ra kẻ thực hiện hành vi bạo lực chẳng qua chỉ là như thế, bản chất như nhau, chẳng qua kẻ bạo lực giỏi dùng sức mạnh để che giấu sự kém cỏi, hèn nhát của mình.

Kết quả tệ nhất chính là bị đánh c/h/ế/t, nhưng ông ta không dám, ông ta chỉ lợi dụng sự sợ hãi cái chết của người ta tạo lợi thế cho mình.

Tôi bình tĩnh nói: “Đòi tiền không có, muốn mạng có một cái, ông có thể lựa chọn đánh c/h/ế/t tôi ngay bây giờ, không cần đợi đến ngày mai. Dĩ nhiên, sau khi đánh c/h/ế/t tôi thì nửa đời sau ông sống trong tù đi.”

Ba tôi phát hiện sách lược bạo lực thông thường của mình đã bị nhìn thấu, mất tác dụng vốn có, vì thế ông ta chơi bài tình cảm. Người đàn ông cao to thô kệch, mặt đầy nước mắt tỏ vẻ đáng thương, chỉ thiếu nước quỳ xuống với tôi.

“Thanh Thanh, mới nãy không phải ba cố ý, ba chỉ nhất thời nóng giận. Con giúp ba được không? Trên đời này chỉ có hai chúng ta sống nương tựa nhau, chẳng lẽ con trơ mắt nhìn ba bị ép vào con đường c/h/ế/t sao? Mẹ con trên trời có linh cũng không nỡ lòng nào nhìn.”

Ích kỷ, tham sống sợ c/h/ế/t, hoa mỹ dối trá, vong ân phụ nghĩa, giỏi trò mưu kế… tất cả những từ ngữ miêu tả kẻ tiểu nhân có thể dùng để miêu tả ông ta.

Lòng tôi không mảy may xúc động, “Vậy ông đi theo mà bầu bạn với mẹ đi, một mình bà cô đơn lắm.”

Con bạc không có giới hạn.

Thấy tôi dầu muối không ăn, mềm cứng không ăn, ông ta bắt đầu giở trò. Ông ta năm lần bảy lượt đến trường tìm tôi, khiến tôi không thể nào học hành yên ổn.

Ông ta đến chợ đổ tội dì Chu, nói tôi ở nhà họ Chu bị ngược đãi.

Thậm chí ông ta còn đến hẻm ăn vạ, tung tin đồn thất thiệt.

Nhưng trên thực tế, cho dù ông ta gây rối bao nhiêu cũng không ai đưa 200.000 cho ông ta. Mọi người đều biết, con bạc không thể nào thỏa mãn, một khi nếm được vị ngon ngọt thì sẽ thành quỷ nghiện hút máu, rơi vào nghiện ngập không bao giờ dứt.

Cho đến khi ba tôi lại lần nữa say rượu nổi điên, miệng bẩn thỉu.

Ông ta nói tôi bị lây vận xui của bà góa điên, cho ông ta 200.000, từ nay về sau ông ta không có đứa con gái này.

Ông ta mắng nhà họ Chu là quỷ vắn số, chú, dì, Chu Hải Yến, tôi đều như vậy.

Ông ta nói quỷ vắn số có kiếm tiền cũng không có mạng mà tiêu, không bằng đưa tiền cho ông ta.

Ông ta nói chú chết sớm hơn 80% là vì chú xứng đáng, không chừng sau khi chết thì bị tra tấn ở địa ngục.

Từng câu từng chữ như bọc muối vào lưỡi dao, mổ vết thương chưa khép miệng ra một lần nữa.

Dì giận quá ngất đi.

Gân xanh trên trán Chu Hải Yến gồ lên, đè ông ta xuống đất đánh gần c/h/ế/t.