Ngõ Nhỏ Có Người Đang Đợi

Chương 17



19.

Khi cảnh sát Tiểu Phó tìm đến cửa, tôi đã vô thức nghĩ anh ấy đến bắt người.

11 giờ đêm, dì đã đi nghỉ, Chu Hải Yến vẫn đang vẽ phác thảo trong phòng làm việc. Ngày mai là thứ bảy nên tôi không chịu đi ngủ, ăn vạ nhất quyết ở lại bên cạnh anh.

Tôi nghĩ tối nay anh ăn không nhiều, định đi thể hiện tài nấu nướng đã luyện lâu nay làm bữa khuya cho anh. Lúc này một thanh niên đi vào cửa hàng, gương mặt trẻ con quen thuộc.

Đó là người cảnh sát mới về thị trấn, Phó Viễn. Mấy lần tôi báo cảnh sát là anh ấy giải quyết.

Anh ấy hỏi tôi, “Chu Hải Yến có nhà không?”

Tôi hoảng hốt, rất lo, còn tưởng vì Chu Hải Yến đánh ba tôi nên anh ấy đến bắt. Vì vậy tôi lắc đầu: “Anh ấy ra ngoài chưa về.”

Vừa dứt lời, Chu Hải Yến từ phía sau tôi bước ra. Đối mặt trực tiếp.

Hai nguời im lặng nhìn nhau, không khí rất kỳ lạ.

Thời gian qua rất lâu, khi tôi nghĩ hai người xông vào đánh nhau thì mắt cảnh sát Tiểu Phó chợt đỏ ửng lên, hung dữ nói: “Chu Hải Yến, con mẹ nó mày làm tao tìm bao lâu!”

Anh hơi giật mình, nhưng giọng điệu thân thiện mà xa cách, như thể chỉ là cuộc gặp mặt bình thường giữa bạn bè không thân. “Phó Viễn, đã lâu không gặp.”

Người đối diện cười lạnh lùng, giây sau như pháo đốt, chửi ầm lên: “Đã lâu không gặp mụ nội mày, mày bày dáng vẻ này cho ai nhìn? Bây giờ là ông chủ thì không quen biết anh em trước kia sao? Tao nói cho mày biết, mẹ kiếp mày còn muốn vứt bỏ tao lần nữa trừ khi tao chết!” Nói rồi nước mắt anh ấy tựa như đập tràn.

“…” Chu Hải Yến xoa xoa huyệt Thái dương, bất lực, chán nản đẩy anh ấy ngồi xuống sô pha, ném cho anh ấy một túi khăn giấy. “Tự lau đi.”

Cảnh sát Tiểu Phó vung tay, ném lại túi giấy vào lồng ngực anh, nói với giọng ngắt quãng, mỉa mai châm chọc: “Ra ngoài không mang tiền, mẹ kiếp tao không dám dùng, dù gì chúng ta cũng không thân.”

Sau đó đứng dậy, “Tao nào dám ngồi, tao chỉ xứng đứng, dù gì hai chúng ta cũng không thân.”

Chu Hải Yến nhíu mày, lạnh giọng: “Phó Viễn!”

“Có! Lớp trưởng!”

“Nói năng đàng hoàng.”

“Dạ được.”

……

Bất tri bất giác khoảng cách vô hình do thời gian dần như biến mất, thứ đọng lại quanh họ là sự ăn ý giữa những người thân quen.

Biết cảnh sát Tiểu Phó không phải đến bắt Chu Hải Yến, tôi yên tâm, giao phòng khách lại cho hai người, định vào bếp nấu ăn.

“Anh trai, nạm bò sốt cà được không? Em mới học của dì.”

Chu Hải Yến chưa kịp nói, cảnh sát Tiểu Phó đã lau mặt, vội vàng: “Được được, em gái, làm nhiều lên, anh cũng thích ăn.”

Giây sau ăn ngay cái khuỷu tay.

Chu Hải Yến nghiêng đầu liếc anh ấy: “Là em gái mày sao mà mày kêu?”

Người sau đúng lý hợp tình: “Em gái mày là em gái tao, hai đứa mình đâu có phân biệt rõ ràng vậy.”

Đến khi tôi vào bếp còn nghe tiếng anh ấy hét to. “Em gái! Nhớ cho thật cay nhé!”

Nhà bếp cạnh phòng khách, xung quanh yên tĩnh, cảnh sát Tiểu Phó nói to, hai người nói chuyện tôi là kẻ điếc hơn nửa vẫn nghe thấy rõ.

“Khoan, mới bao lâu không gặp, sao tự nhiên mày có em gái?”

“Con bé tên Đường Hà Thanh, đừng có em gái ơi em gái hỡi.”

“Đệt! Con gái lão khốn Đường Thế Quốc? Thay đổi nhiều vậy, nhìn thoáng qua không nhận ra. Mấy tháng trước con bé còn gầy nhom, nhìn ai cũng ủ rũ, không thích nói chuyện.”



“Tao biết ba con bé, không ngờ lại khốn nạn như vậy. 200.000 mà hắn cũng dám mở miệng. Đối với cái loại bài bạc vô lại này, trừ khi đánh chết hắn, hoặc tống hắn vào tù, nếu không trước khi em gái Đường trưởng thành còn phải chịu tội dài dài.

Không thể đánh chết, tống vào tù càng khó. Đặc biệt là vấn đề bạo hành gia đình trẻ vị thành niên như em Đường, pháp luật chưa hoàn thiện, ít nhất phải bị thương tích nhẹ ở mức độ hai* mới có thể tuyên án, nếu không đều xử lý nhẹ. Khi thực sự đến mức độ thương tích độ hai thì chính là bệnh viện giành người với Diêm Vương, đã muộn rồi.”

Người còn lại không nói tiếng nào, chỉ nghe tiếng bật lửa châm thuốc.



Mức độ thương tích cấp hai.

Hóa ra bạo lực gia đình có thể bị xử tù chứ không phải tạm giam. Trước nay chưa từng có ai nói với tôi, bọn họ đều bảo tôi nhẫn nhịn chịu đựng.

Thậm chí sau này báo cảnh sát trở thành thủ tục, ngay cả tạm giam cũng không còn, chỉ giáo dục miệng. Chỉ có cảnh sát Tiểu Phó mới đến này, hết lần này đến lần khác không chê phiền.

(Chú thích: Trong việc giải quyết các vụ án hình sự và một số vụ án, thương tích cơ thể là một yếu tố quan trọng trong việc kết án, tuyên án và trừng phạt. Trong Tiêu chuẩn giám định mức độ thương tích của con người do Tòa án nhân dân tối cao, Viện kiểm sát nhân dân tối cao, Bộ Công an, Bộ Công an và Bộ Tư pháp ban hành Trung Quốc ban hành có quy định cụ thể về độ dài, rộng vết thương, vị trí, mức độ….

Tham khảo: http://society.people.com.cn/.../0621/c1008-32452106.html



Tôi nhìn trân trân vào lớp dầu đang sôi dưới đáy nồi, bàn tay cầm gia vị siết chặt.

Khi tôi định thần lại thì đã đổ nửa túi ớt khô vào nồi. Nhiệt độ dầu cao, mùi ớt tỏa ra nồng nặc, nồng đến mức sặc không mở mắt ra nổi.

Hai người vội vã lao vào, tưởng bị cháy. Kết quả cả ba người suýt chết ngạt trong bếp.

Cảnh sát Tiểu Phó thốt lên: “Đệt, em gái thật là, cay tới mức anh cảm giác mắt mình sắp bị móc ra vậy.”

Chu Hải Yến đặt một chiếc khăn ướt đắp mắt cho tôi, đá anh ấy. “Đi mở cửa sổ, mẹ kiếp đều tại mày nhiều chuyện đòi ăn cay.”

“…”

Từ sau hôm đó, tối tối cảnh sát Tiểu Phó thường đến tìm anh trai ôn chuyện. Tuy đa phần là người trước nói, người sau nghe.

Nhưng quan hệ hai người hiển nhiên rất tốt.