Ngoan, Hôn Một Chút Thôi

Chương 1



1.

Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy là ở phòng vệ sinh nam.

Hôm đó, tôi ở phòng thực hành gặp phải một tên biến thái, trong lúc hoảng sợ liền lao vào phòng vệ sinh nam.

Lúc đó tôi nhìn thấy có người ở trong, tôi liền ôm chặt anh như thể nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

"Có... có thể đợi tôi đi xong có được không?"

Âm thanh trầm thấp khiến tôi lập tức quay phắt lại.

"Thật xin lỗi." Tim tôi đập nhanh, vội vàng nói: "Ở ngoài... ở ngoài có biến thái."

"Biến thái? Nam... hay nữ?" Ánh mắt anh dừng trên người tôi.

Có cái gì đó sai sai...

"Không phải tôi! Không phải tôi mà!" Tôi nhanh chóng xua tay, giọng nói càng lúc càng thấp: "Anh tin tôi đi mà..."

Cíu tôi!!! Tôi không phải kẻ biến thái có thói quen rình rập nhà vệ sinh nam đâu mà!

"Được rồi, tôi đi được chưa?" Anh cũng không thèm để ý tới tôi, đi ra ngoài rửa tay.

"Bạn học, cậu có thể đưa tôi về KTX có được không? Tôi không dám về một mình."

Đã gần 12 giờ đêm rồi.

Nghĩ tới bàn tay thò vào nhà vệ sinh nữ ban nãy, tôi sợ tới mức sống lưng lạnh buốt.

"Chị gái, tôi không có hứng thú với chị."

Anh đội cái mũ phía sau áo lên, châm một điếu thuốc rồi chậm rãi bước về phía phòng thực hành.

Có vẻ như anh ấy hiểu lầm rồi!

"Chờ tôi với!" Tôi đuổi theo.

Anh dừng lại, thở dài, lấy điện thoại ra: "Muốn WeChat hay muốn số điện thoại?"

"Hả?"

"Hôm nay tôi thực sự không còn sức lực để chơi với cô đâu." Vừa nói vừa lấy mã QR ra đưa cho tôi, "Tôi uống hơi nhiều, không còn sức, cô hiểu chứ?"

Khi anh cúi đầu xuống, tôi ngửi thấy mùi rượu trên người anh, lúc ngẩng đầu lên, tôi mới nhận ra mặt anh đã đỏ ửng.

Ôi cái tình huống chết tiệt...

"Tôi thực sự không tới xin WeChat mà. Tôi gặp biến thái thật đó." Tôi như sắp khóc.

"..." Anh sửng sốt một giây, lấy lại điện thoại, khẽ nói: "Tùy cô."

2.

Tôi đi theo anh tới phòng thực hành của khoa máy tính.

Vừa bước vào, anh đã kéo mấy cái ghế lại kề nhau rồi nằm ngủ mất.

Tôi?

Tôi ngồi cạnh anh, nhìn bóng tối xung quanh, run lên vì sợ hãi.

"Bạn học, sao tôi cứ cảm thấy ngoài cửa sổ có người?" Giọng tôi run như cái sàng, tôi đưa tay lay anh tỉnh.

"Để yên cho tôi ngủ."

"Tôi sợ mà." Tôi ngồi xổm xuống đất nhìn anh, giọng run lên vì sợ.

Rốt cuộc, anh ấy cũng bị tôi làm cho mất kiên nhẫn, mở mắt ra rồi lại nhắm mắt lại.

"Sợ cái con khỉ."

Nói xong, anh chậm rãi đứng dậy, xách ghế đi về phía cửa.

Bóng lưng trông cũng không quá cường tráng của anh làm cho tôi đổ mồ hôi hột hộ anh.

Cứ như vậy mà đi ra ngoài sao, liệu có bị đánh không.

Anh cầm ghế mở cửa, đứng ở cửa nhìn ra ngoài vài lần rồi quay lại, nghiêng mặt hỏi tôi: "Không có ma, người nào?"

"Vậy... vậy cậu quay lại đây đi." Tôi thấp giọng nói, nhưng vẫn lo lắng bồi thêm một câu: "Nhân tiện khóa cửa lại luôn có được không?"

3.

"..." Anh nhìn tôi chằm chằm, thở dài, "Cô nam quả nữ, cô thực sự không sợ tôi làm gì cô à?"

Ah...

Trái tim tôi ngừng đập.

Đúng là chưa nghĩ tới việc này thật.

"Tôi... tôi... tôi tin cậu mà." Tôi ngập ngừng che đậy sự hoảng sợ của mình, "Cậu cũng nói, cậu mệt còn gì."

"Hả?" Anh nhìn tôi.

Sau đó lấy một điếu thuốc châm lửa, vừa uống bò húc vừa hút thuốc.

"Cậu nói... cậu say." Tôi lùi lại, cố gắng chuyển chủ đề.

"Tỉnh rồi." Anh nhìn tôi chằm chằm, giọng điệu không giống như đang đùa.

"À, vậy cậu ngủ tiếp đi." Tôi đưa tay kéo lại ghế cho anh.

"Cô sợ cái gì?" Anh đột nhiên cười lên, "Cô thực sự nghĩ tôi có tình cảm với một người đột nhiên lao vào phòng vệ sinh nam rồi ôm lấy tôi à?"

"Tôi..." Tôi hơi xấu hổ vì bị cười nhạo.

"Cô nghĩ đàn ông không có nỗi sợ? Đặc biệt là vào những tình huống thế này?"

Tôi... Đam Mỹ Trọng Sinh

Tôi thực sự không có ý đó mà, tôi chỉ là quá sợ nên mới xông vào phòng vệ sinh nam thôi.

Tại sao anh lại không tin chứ?

"Làm sao, còn muốn giết tôi à?" Tôi dỗi lại một câu.

"..." Anh bình tĩnh nhìn tôi, lại nói: "Đấm cho bây giờ."

Hu hu!

Anh đá cái ghế ra, chỉ tay ra hiệu tôi ngồi yên ở đó.

"..." Hự, sao phải hung dữ như vậy chứ?

Tôi không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải đi qua đó ngồi.

"Ngủ đi, không có chăn, tôi cũng không có quần áo dự phòng, chịu đựng đi." Anh đưa tay ấn nút nguồn, bật máy tính trước mặt lên.

"Tôi không ngủ đâu." Đêm nay sợ như vậy, tôi làm sao có thể ngủ, nhỡ đâu chết lúc nào cũng chả biết.

"Tùy cô." Anh bắt đầu nghịch máy tính, không thèm để ý tới tôi nữa.

Một lúc sau, trên máy tính xuất hiện những hàng chữ số dày đặc, tôi đại khái là biết anh đang làm gì rồi.

Thức khuya viết code sao?

Ngất.

Một tiếng sau, tôi nhịn không nổi nữa.

Trước khi hoàn toàn nhắm mắt, tôi đã dùng sự tỉnh táo cuối cùng để lén chụp một bức ảnh của anh để gửi cho bạn thân.

Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, chắc chắn là tên này cũng không thoát khỏi liên quan đâu nhé.