Ngoan, Hôn Một Chút Thôi

Chương 2



4.

Ngày hôm sau, tôi bị đánh thức bởi một âm thanh.

Lúc tôi mở mắt ra, tôi nhìn thấy anh đang dựa vào cửa sổ nghe điện thoại.

"Không đi."

"Bao nhiêu tiền cũng không."

"Hôm nay nơi này, mai nơi khác, không thể cho tôi chút thời gian thư giãn sao? Cô Lâm?"

...

Tôi thực sự không cố ý nghe lén đâu, là tại anh ấy nói chuyện không cố kỵ tôi mà thôi.

Đi với ai đó? Cần tiền?

Liệu anh... có thể là cái đó không?

Tôi cẩn thận bò dậy, nhưng vẫn va phải ghế.

Tiếng cọt kẹt xuất hiện trong phòng thực hành vô cùng rõ ràng.

Anh quay lại, miệng ngậm điếu thuốc, lười biếng cầm điện thoại liếc tôi.

"Cúp đây."

"Cậu cứ tiếp tục đi." Tôi nghĩ có lẽ anh không ngờ được là tôi đã nghe được bí mật thầm kín của anh, cho nên trong lòng xấu hổ muốn cúp máy.

"Cô tỉnh lâu chưa?" Anh hỏi tôi.

"Vừa mới thôi!" Tôi nhanh chóng giải thích.

"Ừ, cô không chỉ thích nhìn lén mà còn thích nghe lén nữa à?" Anh uể oải lười nhác nhìn tôi.

Tôi nhanh chóng bật dậy.

"Không có, tôi có nghe thấy cái gì đâu!" Anh ấy muốn bịt miệng sao?

"..." Anh không nói gì, bước tới gần tôi rồi cúi xuống...

Tôi lập tức nín thở, tim đập nhanh hơn.

Chẳng lẽ... anh ấy... muốn hôn tôi sao...

Ngay lúc này, tôi rốt cuộc cũng nhìn rõ dung mạo của anh, nói một cách ngắn gọn là: Đẹp trai!

Kết quả, giây tiếp theo, anh đưa tay nhặt một cuốn sách trên ghế lên, giơ lên không trung rồi lại nhìn qua tôi.

Ừm... nước dãi của tôi còn dính trên đó.

Cứu...

"Tưởng cô sợ cơ mà? Sợ mà ngủ vẫn chảy nước miếng được hửm? Chịu cô đấy." Anh có vẻ hơi tức giận.

Sau đó vèo một cái, cuốn sách yên vị trong thùng rác.

5.

"Xin lỗi, có lẽ là tôi mơ thấy ác mộng." Tôi lấy điện thoại ra chụp ảnh cuốn sách, "Tôi có thể đền cho cậu."

Nhưng anh lại không để ý tới tôi, vẫn ngồi nguyên tư thế như ngày hôm qua, nghiêng đầu nhìn tôi: "Ác mộng cỡ nào mà chảy được nước miếng hay thế?"

Tôi... đau tim quá!

Mấy em trai bây giờ miệng đều độc như vậy sao?

Quên đi, khoảng cách giữa 9x và 2k nó khác biệt lắm, vì thế tôi mau chóng đổi chủ đề.

"Dù sao thì, cảm ơn cậu vì đã cứu mạng tôi đêm qua. Cậu có thể thêm WeChat của tôi không, tôi sẽ gửi cho cậu một bao lì xì nhé?" Tôi cũng không rõ mua sách kia ở đâu, thôi thì gửi tiền cho nhanh vậy.

"..." Anh quay đầu nhìn tôi, lạnh lùng nói hai chữ: "Không cần."

Điện thoại tôi vẫn đang trong trạng thái giơ ra giữa chừng.

Được rồi, đám trẻ ranh ngày nay đúng là khó tính.

"Vậy tôi đi trước nhé."

"Ừ." Anh vẫn ngồi trước máy tính.

Tôi vừa định mở cửa thì cửa đã bị đẩy ra.

"Hạ Thiên, đại ca, anh trai à, tổ tông, sao cậu lại trốn ở chỗ này nữa rồi." Một thiếu niên xông vào, đụng phải tôi.

Đúng lúc tôi sắp chuẩn bị tiếp đất thì cậu ấy đã nhanh chóng đỡ lấy tôi.

Lúc này tôi mới biết tên anh là Hạ Thiên.

"Cái này..." Cậu trai kia nhìn tôi rồi lại nhìn Hạ Thiên, "Tôi làm phiền cậu à?"

"Không, không!" Tôi vội xua tay, chỉ sợ cậu ta sẽ hiểu lầm.

"Xong rồi hả?" Cậu ngạc nhiên hỏi.

Hạ Thiên bình tĩnh liếc về bên này, nửa đùa nửa thật nói: "Người cũng ôm rồi, nhìn qua mới là tôi làm phiền các cậu mới đúng."

Tôi???

"Đại ca! Em sai rồi." Cậu thiếu niên kia lập tức buông tay, tôi mất điểm tựa ngã uỵch xuống đất...

Mẹ kiếp...

"Đóng cửa lại, hai người... mau đi đi." Hạ Thiên không nhìn tôi, vẻ mặt ghét bỏ nói.

"Không phải đại ca ơi, chị Lâm tới đây rồi, xe đang ở dưới lầu." Cậu thiếu niên chạy tới nói gì đó với anh, có điều tôi nghe không rõ.

Tôi nhịn cơn đau, đứng dậy, một cái bóng bao trùm lên đầu tôi.

"Vẫn chưa đi?" Tôi ngước lên nhìn thấy khuôn mặt bình thản của anh.

Đúng là đồ vô tâm.

Anh đang đuổi tôi đấy à?

Có phải là tôi không muốn đi đâu.

"Đi giờ đây!" Tôi phủi bụi trên người, quay người rời đi.

Sau khi tôi đi được vài bước thì phát hiện anh và cậu trai kia cũng bắt đầu đi xuống cầu thang.

Hành lang chỉ rộng có từng ấy, chân họ lại dài, đi được vài bước đã đụng nhau ở ngã rẽ.

Tôi đứng sang một bên để họ đi trước.

Nhưng anh lại dừng lại nhìn tôi chằm chằm.

"Cô đi lối nào?" Anh hỏi.

"Lối này." Tôi chỉ tay, không hiểu sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy.

Xuất phát từ lương tâm, hay là thích tôi rồi?

Quả nhiên, người đàn ông này tâm mềm miệng cứng mà, tôi tự nhủ.

Giây tiếp theo, anh lạnh lùng nói với cậu trai kia: "Chúng ta đi bên đó."

Tôi????

Nhìn bóng lưng anh, tôi choáng váng.

Một hơi nghẹn lại trong ngực, lên không được mà xuống cũng chẳng xong.

Có cần thiết phải vạch ranh giới rõ ràng tới vậy không?

Anh thật sự coi tôi là biến thái hả?

Vài phút sau, tôi đứng từ xa nhìn thấy anh bước lên xe của một người phụ nữ giàu có.

Ôi...

Hình như tôi biết cái gì đó rồi.

Là sợ kim chủ hiểu nhầm đi?

6.

Buổi chiều, bạn thân Đào Đào đi cùng tôi tới phòng an ninh của trường để trình bày tình huống.

Kết quả, bộ phận an ninh lại nói với tôi là hệ thống giám sát của tòa nhà thực hành đã bị hỏng từ lâu, tôi không thể biết được người kia là ai.

Họ nói chúng tôi đừng ở lại sau 10 giờ tối.

Họ cũng sẽ tăng cường tuần tra.

Buổi tối, Đào Đào lấy hai tấm vé dự tiệc Giáng Sinh rồi bảo tôi hãy đi thư giãn.

Thực ra tôi vẫn luôn khó chịu và bất an về vấn đề kia.

Bởi vì gần đây tôi liên tục nhận được tin nhắn từ số lạ.

Cũng không có ác ý gì.

[Chiếc váy thật đẹp.]

[Tóc của em vừa dài vừa dày, đừng cắt nhé.]

[Bàn tay mỏng và mềm.]

...

Tôi luôn nghĩ đó là trò đùa của người nào đó thầm thích tôi.

Nhưng nghĩ tới tên biến thái nhìn trộm trong nhà vệ sinh nữ, tôi lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

"Đường Đường, cậu nói tối hôm đó cậu xông vào phòng vệ sinh nam hả?"

"A?" Tôi dựa vào bồn rửa, thản nhiên quay lại nhìn Đào Đào.

Cô ấy đột nhiên ngừng rửa tay, ghé sát vào tai tôi, thần bí hỏi: "Vậy cậu có thấy cái gì không?"

"Thấy gì là thấy gì?"

"Cái đó đó."

Tôi nhảy dựng lên, "Chị hai, em gặp biến thái đó, sợ tới mức làm gì còn quan tâm được tới chuyện khác nữa. Chị có còn nhân tính không vậy!"

"Tò mò chút thôi mà!" Cô ấy cười khúc khích, "Bức ảnh cậu gửi tớ không phải là của Hạ Thiên sao?"

"Cậu ấy đẹp trai ghê, là người tình trong mộng của mọi nữ sinh trong trường đó."

"Trờ ạ, thật hy vọng tối hôm qua tớ mới là người gặp biến thái quá."

Cô ấy lại bắt đầu vọng tưởng nữa rồi.

"Tỉnh lại đi bà cô, bà mà gặp thật chắc chết lâu rồi." Tôi tức giận trừng mắt nhìn cô ấy.

"Vậy cậu ấy sao rồi?" Cô ấy không ngừng rầm rì bên tai tôi, điều này làm tôi bực cả mình.

"Đào Đào!" Tôi gào lên.

Cô ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc, chớp chớp mắt với tôi.

Khụ.

Tôi cẩn thận nhớ lại một chút: "Chắc là cũng được đi..."

"Tớ lại chưa thấy qua bao giờ..."

Những từ còn lại bị mắc kẹt trong cổ họng không thốt ra được.

Bởi vì có một nhóm nam sinh đi từ trong nhà vệ sinh ra ngoài, người ở giữa có chút quen mắt.

Chấm hết! Là Hạ Thiên!

Tôi cảm thấy có một luồng hơi nóng chạy từ cổ vọt lên đỉnh đầu, trong đầu trống rỗng.

Lát sau, Hạ Thiên thản nhiên đứng bên cạnh tôi, cúi đầu rửa tay rồi lau tay, sau đó châm một điếu thuốc rồi rời đi.

Suốt thời gian đó, tôi hoàn toàn nín thở.

Sau đó, lúc tôi tham gia bữa tiệc, tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới là những gì anh nói nhỏ với tôi lúc đi ngang qua: "Chị gái còn luận với người khác về vấn đề này sao? Thích lắm hửm?"

Tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào đó mà thôi.

Chắc chắn là bị ghim rồi.

7.

"Ban nãy Hạ Thiên nói gì với cậu thế?" Đào Đào hưng phấn hỏi tôi.

"Cậu ấy nghe thấy hết rồi." Tôi buồn bã kêu lên.

"Ồ, nhưng mà có lẽ cậu ta không biết chúng ta đang nói chuyện gì đâu nhỉ?"

"Cậu nghĩ sao..." Tôi không nói nên lời.

Đang lúc không biết nói gì, tôi lại thấy Hạ Thiên.

Ở trên sân khấu.

"Ôi đệch, nhìn ai kìa?" Đào Đào hưng phấn lay lay tôi.

"Thấy rồi."

Tôi sốc ngang.

Tôi không biết là anh thế mà còn biết nhảy đó, còn là màn biểu diễn áp trục* của tiệc tối đêm nay nữa chứ.

*áp trục: Tiết mục cuối cùng (là màn quan trọng nhất, là điểm nhấn của toàn bộ buổi tiệc)

Một đám người đứng ở trên sân khấu, âm thanh của bài "Wild Motorcycle" vang lên, khắp hội trường như nổ tung.

Anh ấy nổi bật giữa đám đông, nổi bật tới mức tôi không thể rời mắt khỏi anh từ lúc anh bước lên sân khấu.

"Trời ơi, đẹp trai quá!"

"Anh ấy thực sự đánh cắp trái tim tớ rồi!"

"Hạ Thiên!!!"

...

Mọi người xung quanh đứng dậy, điên cuồng gào thét.

Tôi ngơ ngác đứng giữa đám đông, nhìn anh thoải mái nhảy theo nhịp điệu, tôi thậm chí còn suýt chảy nước miếng trước vẻ đẹp trên màn ảnh rộng của anh.

Vừa bực bội vừa tiếc nuối.

Hu hu!

Sao tối qua tôi không nhận ra anh ấy đẹp trai như vậy nhỉ?

Kinh khủng thật sự! Nếu biết trước thì tôi có chết cũng sẽ để lại ấn tượng đẹp.

Sau buổi biểu diễn, Đào Đào kéo tôi tới hậu trường, muốn đi xin WeChat.

Cô ấy nói rằng đàn chị mà cô ấy quen là nhân viên buổi tiệc này, có thể vào trong hậu trường.

Vì thế, lúc tôi đang choáng váng thì đã bị cô ấy kéo tới hậu trường.

Vừa bước vào đã nhìn thấy Hạ Thiên.

Anh uể oải ngồi rên bàn trong phòng thay đồ, tóc ướt đẫm mồ hôi.

Nhóm nam sinh đang đứng xung quanh anh thảo luận sôi nổi việc gì đó, lúc tôi nhìn anh, anh cũng lập tức nhìn qua tôi.

Anh bình tĩnh ngồi đó, như thể không hề ngạc nhiên khi thấy tôi tới vậy.

Điều này làm tôi có chút bực bội.

"Qua đó xin WeChat cho tớ đi." Đào Đào dùng tay chọc chọc tôi, "Cậu cũng có thể giải thích luôn chuyện xảy ra tối nay mà."

Cô ấy nói cũng đúng.

Nhưng sao tôi phải đi xin WeChat chứ?

Do dự vài giây.

Tôi nghiến răng bước tới.

"Chị dâu?" Tôi còn chưa kịp nói gì thì một chàng trai đã ngạc nhiên thốt lên.

Giây tiếp theo, mọi người đều tập trung sự chú ý lên người tôi.

Tôi cứng đờ.

Là thiếu niên lúc sáng.

"Chị dâu?"

"Ai cơ...?"

Một đám con trai tò mò nhìn tôi.

"Là của Hạ Thiên đó! Đúng không đại ca..."

Cậu ngậm miệng thì sẽ chết à!?

Tôi thấy sắc mặt Hạ Nhiên xấu đi một cách rõ rệt.

"Cẩn thận cái mồm." Giọng điệu của Hạ Thiên bình tĩnh như đang nói về thời tiết hôm nay vậy.

Tôi xấu hổ đứng đó: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi!"

"Ừm... vậy chị dâu... à không, chị cần gì ạ?" Cậu trai kia tỏ ra rất nhiệt tình.

Tôi do dự một giây, có một số việc thật sự không thích hợp nói trước mặt nhiều người như vậy, đành phải lấy điện thoại ra: "Tôi...có một người bạn muốn xin WeChat của cậu."

Vừa dứt lời, mọi người bắt đầu cười ầm lên.

Có gì đáng cười sao?

Anh ngước lên nhìn tôi, cười nhẹ.

"Ai mà không biết, có một người bạn gì đó đều là đang nói chính mình chứ." Một nam sinh tò mò tiến tới gần nói.

Tôi...

"Vì sao tôi phải cho cô ta?" Hạ Thiên ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi lại tôi.

Nháy mắt, tâm tôi cứng lại.

Người xung quanh đều nhìn tôi đầy xấu hổ.

Qua vài giây, đại khái là anh cảm thấy bầu không khí quá mức xấu hổ, mới bất đắc dĩ lấy điện thoại ra chuẩn bị quét mã cho tôi.

Một cỗ ngọn lửa bùng lên dưới đáy lòng...

"Em trai, thêm cậu cũng được." Tôi đột nhiên đổi ý, quay đầu xin WeChat của nam sinh kia, còn ma xui quỷ khiến bồi thêm một câu, "Cậu đẹp trai hơn cậu ta."

Anh bình tĩnh nhìn người trước mặt làm mình xấu hổ.

"Em á?" Nam sinh khiếp sợ nhìn tôi, lại nhìn nhìn Hạ Thiên, "Anh... anh ơi, cái này có được không?"

"Thêm đi, không sợ bị lừa tới quần cũng không còn thì cứ thêm." Hạ Thiên đứng lên, bình thản nói một câu, liếc mắt nhìn tôi rồi xoay người đi ra ngoài.

Cái mỏ hỗn éo chịu được!

Nam sinh kia lấy điện thoại ra giữa chừng, nghe thế lại rụt trở về.