Ngọc Lụa Vàng

Chương 39



Chương Chi Vi không hề nhúc nhích.

Lục Đình Trấn bỏ tay xuống, anh nhìn cơ thể Chương Chi Vi run lên vì lạnh và kích động.

Anh từ từ ghé lại gần, Chương Chi Vi không phản kháng, chỉ hờ hững nhìn anh. Lục Đình Trấn chạm vào những ngón tay lạnh buốt của cô, khẽ thở dài, cúi xuống nhặt từng món đồ mà cô ném đi, mặc lên người cô.

“Em biết tôi không có ý đó mà Vi Vi.” Lục Đình Trấn nói: "Tôi...”

Anh ngập ngừng.

Vì không giỏi thổ lộ tình cảm, ngay cả hai chữ kia cũng thấy khó khăn.

Chương Chi Vi cũng lạnh, cô giật chiếc áo trong tay Lục Đình Trấn, lật qua lật lại mấy lần, dựa vào ánh sáng tờ mờ phân biệt mặt phải mặt trái, lẳng lặng mặc lên người, quần rồi đến tất. Cô được Lục Đình Trấn bế ra đây nên ngay cả dép lê cũng không mang. Lục Đình Trấn chạm vào bàn chân và đôi tất của cô, rất lạnh, anh vẫn đặt đôi chân của cô lên bụng mình, sưởi ấm cho cô.

Không ôm ấp, chỉ tiếp xúc cách lớp quần áo, Lục Đình Trấn dùng nhiệt độ cơ thể mình ủ ấm đôi bàn chân lạnh giá của cô.

“Lâu ngày gặp lại, đáng ra là chuyện vui.” Anh nói chậm rãi: "Tôi rất vui, Vi Vi, em sống tốt, tôi rất vui.”

Chương Chi Vi cúi đầu, cô chợt nhớ ra Lục Đình Trấn từng nói rằng, khi người ta nói dối, họ sẽ không làm chủ được mà lặp lại câu nói nào đó, giống như đang thuyết phục chính mình.

“Tôi đưa em về.” Lục Đình Trấn nói: "Em về nhà ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tôi lại đến thăm em, được chứ?”

Anh đang thử thỏa hiệp.

Chương Chi Vi đáp: “Ngày mai tôi phải làm bài tập.”

“Ngày kia?”

“Ngày kia cũng vậy.”

Lục Đình Trấn vẫn rất nhẫn nại: "Vậy khi nào em rảnh?”

Chương Chi Vi quay mặt ra ngoài cửa, im lặng hồi lâu mới chậm chạp nói: “Thứ tư tuần sau.”

Lục Đình Trấn ủ ấm đôi chân của cô: "Vậy thứ tư tôi đến gặp em.”

Anh biết Chương Chi Vi không chạy trốn được nữa, cô không thể chạy trốn vì cô sẽ không từ bỏ việc học hành nữa.

Có điều cuộc gặp gỡ này vẫn không được như mong muốn của Lục Đình Trấn, Vi Vi dùng những lời lẽ khó nghe khiến anh đau lòng, anh cũng không nhận được cái ôm của Vi Vi.

Đợi đến khi đôi chân của Chương Chi Vi dần ấm trở lại, Lục Đình Trấn dùng áo khoác của mình bọc kín đôi chân chỉ đi tất của cô, bế cô quay lại phòng của mình. Căn nhà cũ kỹ, cặp nến long phương trên bàn vẫn còn cháy, sáp nến đã tích lại một vũng, tựa như những giọt lệ đáng thương không ai ngó ngàng. Trước khi rời đi, Lục Đình Trấn định vuốt tóc Chương Chi Vi giống như trước kia - anh chìa tay ra, Chương Chi Vi không né tránh nhưng cũng chẳng cười, khóe môi mím chặt.

Làm sao có thể giống như trước kia được nữa.

Tay Lục Đình Trấn hóa đá giữa không trung, rồi chậm chậm thu tay lại.

Họ cần thời gian để đôi bên bình tĩnh lại rồi mới nói chuyện nghiêm túc.

Lục Đình Trấn nghĩ, anh không được ép Vi Vi quá, dù sao cô vẫn còn trẻ, lại chịu nhiều khổ sở. Anh phải dành cho cô không gian.

Chương Chi Vi cởi phăng đôi tất mà anh đi cho cô, cởi hết quần áo như chốn không người, lên giường, đưa lưng về phía Lục Đình Trấn, nhắm mắt.

Lục Đình Trấn hỏi: “Không nói chúc ngủ ngon với tôi sao?”

Chương Chi Vi lặng thinh.

Hai phút sau, không chờ được bất cứ hồi âm nào, Lục Đình Trấn lại nói: “Ngủ ngon nhé Vi Vi, mơ đẹp.”

Lục Đình Trấn đóng cửa, anh đi xuống cầu thang. Cả căn nhà im phăng phắc, chỉ còn lại tiếng bước chân giẫm lên cầu thang, yên ắng tới nỗi như thể nơi này chỉ còn lại anh và Chương Chi Vi.

Ra khỏi nhà, gió tuyết rơi đầy cõi lòng, Lục Đình Trấn bước đến trước xe rồi ngoảnh lại nhìn, rèm cửa sổ phòng Chương Chi Vi vẫn đóng kín, không có bóng dáng nào.

Trước kia, mỗi khi anh sắp sửa về nhà, Chương Chi Vi sẽ tựa vào lan can ban công nhìn xuống bên dưới, hoặc mở cửa sổ, vừa nghe thấy tiếng xe là hớn hở chạy xuống đón anh.

Nếu anh đẩy cửa vào nhà, Chương Chi Vi sẽ nhảy phắt lên sofa rồi nhào vào lòng anh, nũng nịu gọi chú Lục. Khi anh ra ngoài, cô cũng sẽ tiễn anh ra tận cửa, nhìn anh bằng ánh mắt mong mỏi, hỏi khi nào chú Lục về?

Vào giây phút này, không còn ai chờ anh, không còn ai chào đón anh.

Chỉ có những bông tuyết lạnh lẽo và ánh trăng mờ.

Lục Đình Trấn chợt nhớ lại lúc anh yêu cầu Chương Chi Vi học thuộc bài, cô gật gù đắc ý, đọc một đoạn thơ.

“Sao đêm nay nào phải sao đêm qua,

Ta vì ai dãi gió tuyết đến tận khuya.”

Không còn là hôm qua nữa.

Chương Chi Vi trùm chăn, trong ổ chăn ấm áp, cuối cùng cơ thể cô cũng ấm trở lại, mạch máu lưu thông, ngón tay không còn cứng đơ nữa.

Lục Đình Trấn đã rời đi, rốt cuộc anh cũng nhượng bộ, tạm thời cho cô không gian.

Sau thời gian cảm xúc mất kiểm soát ngắn ngủi, cô sắp xếp lại mạch suy nghĩ, cảm giác đã giành được thắng lợi.

Chương Chi Vi rất mệt, cảm xúc kích động và cân bằng tâm trạng đều cần thời gian để xoa dịu. Cảm giác thiếu dưỡng khí vẫn còn đó, cô thử thả lỏng cơ thể, hít thở thật sâu để mình bình tĩnh lại. Cô không biết những người bạn trọ khác đã đi đâu, cũng không biết bây giờ Ryan ra sao... Cô đã quá mệt mỏi, giờ cô cần phải nghỉ ngơi. Không được suy nghĩ quá độ, cô cần phải giữ lý trí, không thể để cảm giác mệt mỏi khiến cô nổi điên vào thời điểm này.

Cô nhắm mắt lại.

Đã hai năm trôi qua.

Đây là lần đầu tiên Chương Chi Vi có một giấc ngủ say. Lần này không có ác mộng, cô không bị Lục Đình Trấn bắt đi, cuối cùng cô đã có được một giấc ngủ an nhiên.

Có lẽ sự việc sẽ không thể tồi tệ hơn được nữa.

Sáng ra, Chương Chi Vi vừa uống sữa, vừa nghĩ bụng: tình hình hiện tại đang ở đáy vực, đã đến đáy vực sâu rồi thì không thể xuống sâu hơn được nữa, sau này chỉ có đi lên.

Nỗi sợ của con người bắt nguồn từ những điều chưa biết, giống như Chương Chi Vi trước kia, điều chưa biết mà cô sợ nhất chính là cái ngày Lục Đình Trấn tìm được cô. Chương Chi Vi biết anh không phải người lương thiện. Thậm chí cô đã mường tượng ra phương án của đối phương, trường hợp xấu nhất có lẽ là anh sẽ cưỡng chế đưa cô đi, giam cầm cô ở Hồng Kông, cưỡng ép cô ở bên anh, hủy hoại tôn nghiêm của cô, bắt cô cam tâm tình nguyện làm người tình của anh.

Nhưng xem kìa, thực tế không hề đáng sợ như cô tưởng tượng. Đến giờ cô vẫn có thể tiếp tục đi học, cô vẫn có thời gian và không gian cho bản thân. Lục Đình Trấn đã đồng ý với yêu cầu “Bình tĩnh lại và nói chuyện sau” của cô. Và lần này anh cũng không làm khó bạn bè của cô, cũng không mang những người khác ra đe dọa cô, không phá mái nhà nhỏ bé của cô.

Cô không cần phải sợ anh nữa, đúng không?

Phết mứt việt quất lên lát bánh mì, Chương Chi Vi nhẹ nhàng cắn một miếng

“Tóm lại là người đàn ông đêm qua có thật sự là bạn trai của bạn không?”

“Bạn trai cũ.” Chương Chi Vi nói: "Hiện đang trong tình trạng chia tay.”

Mới đến bảy rưỡi mà Ryan đã đạp xe tới đây với mái tóc bù xù. Chiếc xe đáng thương của cậu ấy vẫn còn ở trong xưởng sửa chữa, mất khoảng một tuần mới sửa xong. Chiếc xe đạp màu xanh nhỏ bé kia bị cậu ấy đạp nhanh hết cỡ như một chiếc xe động cơ. Sau một đêm mất ngủ, cậu ấy đến nhà với cảm giác bất an và lo lắng, muốn hỏi thăm tình hình của Chương Chi Vi.

Ơn trời, gã đàn ông châu Á như ác ma kia không còn ở đây nữa.

Chỉ có Chương Chi Vi với vẻ mặt như bình thường.

Khi Ryan đến, Chương Chi Vi đang lấy sữa bò đặt trước vào hôm nay. Cô thấy rất bất ngờ vì đối phương đến đây vào giờ này, nhưng vẫn lịch sự tiếp đón Ryan, đồng thời bày tỏ sự áy náy và cảm ơn cậu ấy vì chuyện tối qua.

“Ừm... cảnh sát nói hai người là người yêu, chỉ xảy ra cãi vã.” Ryan nói: "Mình thấy rất kinh ngạc, vì nhìn bạn có vẻ rất sợ anh ta.”

Chương Chi Vi bưng đĩa đi tới, cô đã làm cho Ryan một suất ăn sáng: "Xin lỗi, tối qua mình hơi mất khống chế.”

Ryan ăn đĩa salad Chương Chi Vi làm cho mình, khen ngợi: “Ngon quá.”

Chương Chi Vi chỉ vào nước sốt salad: “Là nước sốt Vivian mua ngon.”

Ryan nói: “Bạn không cần phải xin lỗi mình, ừm, dù thế nào, thấy bạn an toàn là mình yên tâm rồi.”

Cậu ấy ăn sạch bữa sáng mà Chương Chi Vi làm, những người bạn cùng nhà cũng lần lượt ngủ dậy, Chương Chi Vi xin lỗi từng người vì chuyện tối qua. Mọi người đều quan tâm đến tình hình của cô, cũng cảm thấy sợ hãi vì cuộc đột nhập đêm qua.

Sáng nay Chương Chi Vi không có tiết học, cả buổi sáng cô cùng những người bạn trọ khác dọn dẹp, sắp xếp lại căn nhà sau bữa tiệc. Câu đối và những chữ dán trên tường không được gỡ xuống, Chương Chi Vi chỉ vứt cặp nến long phượng đã cháy gần hết vào trong sọt rác. Ryan nhìn chằm chằm vào cặp nến hồi lâu, xoay lại hỏi Chương Chi Vi: “Tối qua chúng ta đã đốt nó sao?”

Vivian xách một túi đựng vỏ lon rỗng, phát ra tiếng cọ xát chói tai trên sàn nhà, cô ấy nói: “Chắc vậy.”

Đến trưa mọi người cùng gọi pizza và khoai tây chiên. Dạ dày của Chương Chi Vi hơi khó chịu, nhưng vì có được lời hứa của Lục Đình Trấn, cô và đối phương sẽ không làm phiền nhau nên tâm trạng của cô cũng dần thả lỏng. Cô nấu một nồi cháo thịt nạc thanh đạm nóng hổi, múc cho mỗi người một bát.

Buổi chiều cô có một tiết học, còn Ryan không có tiết nhưng vẫn mang vở ghi chép đi nghe giảng – Cậu ấy học ngành kinh doanh, không hiểu về suy luận và định lý toán học phức tạp, nhưng vẫn cố gắng đi nghe giảng. Giữa chừng giáo sư mời cậu ấy đứng lên trả lời câu hỏi, Ryan đứng dậy, ngượng ngùng thừa nhận mình chỉ là sinh viên đi nghe giảng ké, giáo sư không trách cậu ấy, chỉ cười thân thiện ra hiệu cho cậu ấy ngồi xuống, rồi gọi Chương Chi Vi trả lời.

Chương Chi Vi đưa ra một đáp án khiến giáo sư vô cùng hài lòng.

Tuyết đã ngừng rơi, ngoài ô cửa kính là ánh nắng xán lạn. Lúc rời khỏi trường, Chương Chi Vi nhìn thấy xe xúc tuyết đang chậm chạp làm việc hai bên vệ đường, ánh nắng chiếu vào lớp tuyết trên nóc nhà biến chúng thành những chiếc bánh kem béo ngậy. Ryan đi bên cạnh đang hỏi cô về những định luật toán học ban nãy, cậu ấy vẫn chưa hiểu một số chỗ.

Đi bên ngoài trời lạnh vào mùa đông, lúc nói chuyện sẽ có luồng khói nhàn nhạt.

Mang tai và chóp mũi lạnh đến đỏ bừng, cô chuyên tâm lắng nghe câu hỏi của Ryan, suy nghĩ xem làm thế nào để giảng giải những vấn đề này một cách đơn giản cho một sinh viên không thuộc chuyên ngành toán.

Chương Chi Vi rất thích Toán, thành tích môn Toán cũng tốt, tuy nhiên giảng giải rõ cho sinh viên ngành khác là một chuyện khó khăn.

Đang nói chuyện, Chương Chi Vi nghe thấy tiếng xe hơi ở sau lưng, cô tưởng mình đang chắn đường của người ta, chủ động dịch sang bên cạnh mấy bước, nhưng tiếng động cơ xe còn ở đó.

Cô ngoảnh lại, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc.

Xe cũng dừng lại.

Chương Chi Vi nghĩ ngợi giây lát, cô dừng bước, tay trái ôm sách, tay phải giơ ngón giữa về phía cửa xe.