Ngọc Lụa Vàng

Chương 40



Lục Đình Trấn nhìn Chương Chi Vi dựng ngón giữa dưới ánh nắng.

Cô mặc chiếc áo lông vũ dày sụ, đội mũ, mấy lọn tóc nhuộm vàng xổ ra ngoài. Cô đứng trong nắng, tiếp tục giơ ngón giữa với anh, sau đó cô thu tay lại trong tầm mắt của anh, xoay người, tiếp tục đi về phía trước.

Lần đầu tiên Lục Đình Trấn thấy Chương Chi Vi làm như thế với mình.

Tính tình cô thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng. Khi yêu thì giãi bày một cách mãnh liệt, lúc ghét cũng thể hiện một cách thẳng thắn. Cũng giống như cô tranh cãi với một tay người Anh khi cô vừa mới đi học, một cô bé mới tí tuổi đầu đã dám dùng tiếng Anh chửi mắng hành vi xâm lược của đối phương.

Lục Đình Trấn đã thay cô giải quyết rất nhiều rắc rối, cũng khen ngợi tính cách bộc trực phân biệt trắng đen rõ ràng của cô. Chỉ là bây giờ phải chịu “sự bộc trực” của cô, anh vẫn có chút bất ngờ.

Lục Đình Trấn bảo tài xế dừng xe lại, anh ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài. Ánh nắng rực rỡ, hiếm khi lại có ngày đẹp như hôm nay, Chương Chi Vi thu tay lại, cô và chàng trai mắt xanh kia sóng vai mà đi. Xe xúc tuyết đang chậm chạp làm việc cách đó không xa, từng tốp hai tốp ba nam nữ đi trên đường, đa số là sinh viên.

Sau cùng, Lục Đình Trấn không xuống xe nữa.

Lục Đình Trấn vốn ở London, để thuận tiện hơn anh đã tìm một căn hộ ở gần đây. Sinh viên đại học sống quanh đó rất đông, đến từ mọi quốc gia, mọi dân tộc, không thiếu những nam nữ thanh niên cuồng nhiệt bốc lửa, phòng kế bên gần như ngày nào cũng mở tiệc, tối nay cũng vậy.

Tiếng nhạc lớn đến mức khiến người ta nghe muốn điếc cả tai, đã ngược đãi đôi tai của Lục Đình Trấn một cách nặng nề. Anh đứng trên ban công, nhìn thấy cửa phòng mở toang hoác, mùa đông lạnh cóng, vậy mà đôi nam nữ chỉ mặc áo mỏng vẫn ôm hôn, làm đủ mọi tư thế ân ái như chốn không người. Lục Đình Trấn không thể nhìn nổi, dời mắt sang nơi khác.

Gà Đen và lão Tứ đứng bên cạnh cũng nhìn, hai người còn đưa ra cảm nghĩ: “Tuổi trẻ tốt thật, tốt thật.”

Lục Đình Trấn rút ra một điếu thuốc, gió lạnh thổi qua, anh ngậm điếu thuốc trên môi, lão Tứ vội vàng đi tới, một tay che gió, một tay cầm bật lửa, cúi đầu châm thuốc thay anh.

Gà Đen không chú ý đến bên này: "Là thanh niên sướng nhất, khí huyết sung mãn. Chưa kể bọn nước ngoài vốn đã đẹp mã, nếu em mà trẻ hơn mười tuổi, lại còn là phụ nữ thì em cũng muốn ấy với bọn họ…”

Lục Đình Trấn chợt gọi tên anh ấy: “Gà Đen.”

Gà Đen lập tức đứng ngay ngắn lại: "Em đây anh Trấn.”

Lục Đình Trấn nói: “Không cần trẻ hơn mười tuối, bây giờ cậu có thể xuống đó. Tôi thấy bên trong có mấy người đàn ông đang ôm ấp nhau, chưa biết chừng họ có thể thỏa mãn tâm nguyện của cậu.”

Gà Đen sợ tái mặt, vừa gãi đầu vừa cười: "Anh Trấn, anh biết đùa thật. Về nước là em kết hôn với Ngọc Quỳnh rồi mà...”

Anh ấy cười ngượng ngùng.

Lục Đình Trấn kẹp điếu thuốc, thong thả hút thuốc, khói thuốc chậm rãi lan tỏa, anh nói: “Hóa ra là tôi hiểu lầm, cứ tưởng ban nãy cậu vừa ý những thanh niên kia.”

Gà Đen câm nín, chỉ biết cười.

Lão Tứ đánh mắt ra hiệu Gà Đen mau đi chỗ khác, Gà Đen luống cuống tìm một cái cớ, rón rén rời khỏi đó, để lão Tứ ở lại ban công cùng Lục Đình Trấn.

Lục Đình Trấn ngồi trên ghế, gác điếu thuốc lên gạt tàn bằng sứ trắng, cầm tấm khăn ăn lau hai tay. Trên chiếc bàn tròn nhỏ còn một bình rượu và hai cái ly, anh rót đầy rượu vào hai chiếc ly, ra hiệu cho lão Tứ ngồi xuống.

Lão Tứ vội vàng từ chối.

“Ngồi đi.” Lục Đình Trấn nói: "Trước đây chú còn ngồi ăn cơm cùng với Vi Vi, sao bây giờ không ngồi với tôi?”

Lúc này lão Tứ mới nghe lời, ngồi bên cạnh anh.

Anh ta vẫn không dám cầm ly rượu mà Lục Đình Trấn đã rót đầy, bộ dạng vô cùng câu nệ, giống hệt chàng rể lần đầu ra mắt bố vợ.

Cuối cùng vẫn là Lục Đình Trấn đẩy ly rượu sang phía anh ta.

“Trước đây, chú cũng vậy, Gà Đen cũng vậy, ai cũng ngồi ăn cơm với Vi Vi.” Lục Đình Trấn nói: "Tại sao không chịu uống rượu của tôi?”

“... Không giống nhau.” Lão Tứ nói: "Anh và bọn em không giống nhau, anh Trấn.”

Bọn họ là ai? Là những người từ trong vũng bùn vùng vẫy trèo ra ngoài, ăn khổ uống sở. Có người tốt số, có thể phấn đấu tìm được đường thoát thân ngay bên cạnh, mượn gió đông mà phất lên, cũng muốn sớm ngày rửa tay gác kiếm, bảo vệ gia đình bình an. Có người xấu số, lăn lộn nửa đời người rồi ăn cơm tù, thê thảm hơn còn bị người ta chém chết trên đường, hoặc chết đuối trong nước, bị ném vào lò lửa, trở thành bàn đạp cho các ông trùm phất lên, dưới âm tào địa phủ cũng chẳng có người đốt tiền giấy. Khi sống thì lăn lộn trong bùn lầy, sau khi chết đi cũng thành con ma nghèo túng.

Lục Đình Trấn thì khác, anh tốt số, sinh ra trong gia đình có điều kiện, từ thời ông cha gia đình đã bắt đầu phất lên, chẳng cần bon chen, ở bất cứ đâu cũng gặp thuận lợi, tha hồ tung hoành.

Lão Tứ không biết phải nói với anh như thế nào. Anh ta không được học nhiều, chữ trong bụng cũng ít. Khi anh ta đang nghĩ phải giải thích thế nào cho văn vẻ thì lại thấy Lục Đình Trấn bưng ly rượu lên, nhấp một ngụm.

“Ngay cả chú cũng cho là như vậy.” Lục Đình Trấn ngồi xuống, anh nói: "Tôi cứ ngỡ là, tôi đã đối xử với Vi Vi đủ tốt rồi cơ đấy.”

Nhưng ngay cả người bên cạnh anh cũng vô thức coi anh và Vi Vi là người của hai thế giới.

Lão Tứ không hiểu nhưng cũng không dám hỏi. Chuyện gì dính dáng đến Chương Chi Vi, lão Tứ và Gà Đen đều phải thận trọng hơn.

Anh ta chỉ lựa lời nói: “Anh Trấn, anh đối xử với cô Chi Vi tốt lắm rồi. Anh sửa lại nhà cho cô ấy, mua quần áo, mua trang sức châu báu cho cô ấy, cho cô ấy đi học... Phụ nữ mà, anh làm như vậy đã tốt lắm rồi.”

Huống chi, đã hai năm trôi qua, anh chưa bao giờ từ bỏ tìm kiếm. Vượt nghìn trùng dương, từ Malaysia đến Anh Quốc, Lục Đình Trấn tìm người đến mức gần như sắp phát điên. Những chuyện này, lão Tứ đều nhìn thấy cả.

Cuối cùng anh ta đã hiểu ra, lúc Chương Chi Vi và Gà Đen bỏ trốn lần đầu tiên, Lục Đình Trấn trừng trị họ như vậy đã xem như nương tay, nể tình bọn họ.

Phòng bên vẫn hò hét nhốn nháo, Lục Đình Trấn ngẩng đầu ngắm trăng, trên mặt không có nét vui vẻ nào.

Lục Đình Trấn uống hết cả ly rượu: "Trước đây tôi cũng nghĩ như vậy.”

Nhìn ly rượu đã cạn sạch, lão Tứ đứng dậy, cung kính rót đầy rượu cho Lục Đình Trấn, anh hỏi: “Chú thấy bây giờ cô ấy sống có vui vẻ không?”

Lão Tứ không trả lời ngay, mà hỏi lại: “Anh muốn nghe câu trả lời như thế nào?”

“Muốn nghe những gì chú nhìn thấy.”

Lão Tứ trả lời thật lòng: “Em thấy cô Chi Vi sống rất vui vẻ.”

Lục Đình Trấn bật cười: "Tôi từng nghĩ, một mình cô ấy dù có mang theo mấy thỏi vàng thì vẫn sống khổ sở. Đợt trước cô ấy còn đi làm thêm, làm trong nhà hàng Trung Quốc, làm nhân viên kiểm kê trong siêu thị... Trước đây, cô ấy có bao giờ phải làm những chuyện như vậy, ngay cả cái đĩa cô ấy còn chưa rửa bao giờ.”

Lão Tứ nhẹ nhàng đặt chai rượu xuống, anh ta không dám uống cùng Lục Đình Trấn, rượu trong ly đã hết, anh ta không rót thêm nữa, chỉ nghe Lục Đình Trấn giãi bày.

“Phòng của cô ấy, máy sưởi không đủ nóng, một tháng thợ sửa đến nhà bốn lần để sửa đường ống nước nóng cho họ.” Lục Đình Trấn nói: "Muốn ăn gì cũng phải tự nấu. Suốt cả mùa đông cũng chỉ có một chiếc áo phao lông vũ, mặc riết cho tới bây giờ. Tôi thương cô ấy, thấy cô ấy khổ, vậy mà cô ấy lại vui vẻ như thế.”

Lão Tứ tâng bốc: “Bởi vì cô Chi Vi trời sinh có thể chịu khổ.”

“Sai.” Lục Đình Trấn nói: "Không phải trời sinh có thể chịu khổ, mà là cô ấy cảm thấy những thứ này chẳng là gì cả.”

“Chú xem đấy...” Anh nói: "Tôi tự cho là mình đã dành những thứ tốt đẹp cho cô ấy, hóa ra cô ấy chẳng cần gì cả.”

Trăng sáng soi tỏ màn sương.

Lục Đình Trấn uống hết ly rượu, đứng dậy quay về phòng, đứng trước gương.

Nam nữ thanh niên nhà bên cạnh vui vẻ cười đùa.

Lục Đình Trấn ghé lại gần chiếc gương, giơ tay bới mái tóc xoăn, nhìn kỹ lại phát hiện cọng tóc bạc.

Anh nhổ nó xuống.

Dường như làm như vậy có thể che lấp khoảng cách tuổi tác giữa anh và Vi Vi.

Gà Đen vẫn đứng ngay ngắn cạnh đó, sợ bị Lục Đình Trấn đưa sang nhà bên cạnh nên anh ấy im thin thít, không hó hé nửa lời.

Lục Đình Trấn nói: “Cậu là người nhìn Vi Vi lớn lên, biết cô ấy thích ăn gì. Lát nữa cậu lái xe đến Coventry, tìm chủ quán biết nấu món Quảng lần trước, hỏi xem hôm nay ông ấy hầm canh gì, nấu những món gì rồi đưa qua cho Vi Vi.”

Gà Đen đứng thẳng: "Vâng, anh Trấn!”

Chương Chi Vi hồn nhiên không hay biết chuyện này.

Cô đã tốn mất hơn mười phút, kiểm tra cánh cửa phòng ngủ trong cảm giác thấp thỏm lo sợ, cầu khẩn cánh cửa này đừng có vấn đề gì, bằng không cô lại phải đền một khoản tiền lớn cho chủ nhà.

May sao chất lượng cửa phòng rất tốt, vẫn còn nguyên vẹn sau khi cảnh sát xông vào tối qua, không làm đau ví tiền của cô.

Hôm nay trong nhà chỉ có một mình Chương Chi Vi, những người khác đều đi tham gia các bữa tiệc vui vẻ. Lúc vừa chuyển vào căn nhà này, Chương Chi Vi đã đặt ra quy định với những người bạn trọ khác chủng tộc, không cùng một quốc gia này. Cô không phản đối họ mở tiệc tùng ở ngôi nhà này, nhưng chỉ có một điều kiện, không được mở tiệc vào ngày đi học.

Cuối tuần hoặc kỳ nghỉ, họ có thể thoải mái tiệc tùng.

Mọi người đều tuân thủ điều kiện này.

Trong nhà chỉ có mình cô học Toán, môn học này cực kỳ tốn chất xám, thi cử cũng khó. Chương Chi Vi mải mê học hành, cho đến khi đói bụng mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy màn đêm đã buông xuống ở bên ngoài.

Cô đặt bút xuống, định vào trong bếp xem hôm nay còn cái gì. Dạo gần đây cô mới học được một món ăn đơn giản từ bạn cùng phòng người Pháp, chỉ cần hai lát bánh mì và một miếng phô mai, ăn kèm salad rau củ.

Được rồi, nghe thì đúng là đơn giản đấy, nhưng Chương Chi Vi sống một mình ở Anh, thực sự cô rất ít khi bỏ thời gian và tâm tư để làm món Nyonya cầu kỳ. Bản thân cô cũng không biết nhiều món Quảng, họa hoằn lắm cũng chỉ biết một số món xào đơn giản.

Chương Chi Vi cắt lát bánh mì, hơi lạnh rồi nhưng mà không sao, có thể hâm nóng bằng lò vi sóng.

Chuông cửa vang lên cắt ngang việc chuẩn bị bữa tối của cô. Chương Chi Vi bỏ lát bánh mì vào lò vi sóng rồi mới đi ra. Cô hơi lo là Lục Đình Trấn lật lọng, vì vậy cô tiện tay cầm theo gậy bóng chày.

Là Gà Đen.

Nhìn thấy Gà Đen, Chương Chi Vi vội quăng gậy bóng chày đi, tỏ ra mừng rỡ: “Anh Gà Đen!”

Gà Đen xách một túi đựng hộp cơm, giơ lên: "Không mời anh vào nhà ngồi một lát sao?”

Chương Chi Vi vui vẻ mời anh ấy vào trong nhà, cô vui vẻ chạy đi lấy cốc, giọng điệu hớn hở: “Chà, sao anh lại đến đây? Em tưởng anh vẫn còn ở Áo Môn... chỗ của em chỉ có cà phê, anh muốn cho thêm đường không?”

Gà Đen vội nói: “Không cần đâu, không cần đâu, nước lọc là được rồi, anh không uống cà phê.”

Chương Chi Vi lại rót hai cốc nước mang ra ngoài, là nước lạnh, cô đã nuôi dưỡng thói quen uống nước lạnh.

Gà Đen nói: “Sau khi em đi, anh lại đi theo anh Trấn.”

Chương Chi Vi đặt hai tay lên bàn, cô hỏi: “Chị Ngọc Quỳnh thì sao?”

Cô lo sợ không biết vì chuyện năm xưa của mình có làm liên lụy đến người vô tội hay không.

“Ngọc Quỳnh không sao.” Gà Đen đáp: "Em yên tâm, cô ấy rất khỏe. Vú Trần cũng rất khỏe, chỉ là mắt mũi không tốt lắm. Tháng trước bất cẩn té ngã, bị thương ở cánh tay, giờ vẫn đang tĩnh dưỡng.”

Chương Chi Vi áy náy: "Không biết bao giờ em mới về thăm bà ấy được.”

Gà Đen nói: “Em muốn về Hồng Kông hả? Muốn về thì cứ nói với anh Trấn một tiếng, bọn anh…”

Chương Chi Vi ngắt lời anh ấy: “Em sẽ không sống ở đó nữa.”

Gà Đen nhìn vẻ mặt kiên định của cô, lập tức lảng sang chuyện khác, tươi cười mở túi đựng mấy món nặng trịch ra: "Xem xem hôm nay anh mang gì cho em này?”

Chương Chi Vi chống hai tay lên bàn đứng dậy, cô hơi nhấc chân lên, nhìn Gà Đen mở từng chiếc hộp ra, kinh ngạc thốt lên: “Woa, là cà ri cá viên!”

Không chỉ có cà ri cá viên mà còn có cháo lòng gà, gan phượng gà kim tiền*, rau cải chần, v.v…

*Là một món ăn truyền thống ở Hồng Kông, nguyên liệu gồm gan gà, mỡ lợn, thịt nạc xá xíu được xiên thành xâu, nhìn từ xa giống những xâu tiền nên được gọi là Gà kim tiền.

Đều là những món đã lâu rồi Chương Chi Vi chưa được ăn.

Chương Chi Vi phấn khích tách đũa, ngẩng lên nhìn Gà Đen: "Anh Gà Đen, anh tốt với em quá.”

“Là anh Trấn đối tốt với em.” Gà Đen cười hì hì, nhân cơ hội nói luôn: “Đây đều là món mà anh Trấn bảo anh đưa qua cho em.”

- -

Dưới ánh đèn sáng trưng.

Lục Đình Trấn ngồi trên ghế, nhìn Gà Đen xách hai túi thức ăn vẫn còn nguyên: "Sau khi cậu nói xong câu đấy, cô ấy trả lời thế nào?”

“Sau đó...” Gà Đen với đôi đũa còn cắm trên tóc, ấm ức thuật lại: “Cô Chi Vi nói, cô ấy thà chết đói cũng không thèm ăn một hạt cơm nào của anh nữa.”