Ngồi Chờ Tức Phụ Đến Công Lược

Chương 8: Diễn viên quần chúng nhỏ và bình hoa



Hai người lại trở về cửa tiệm, chẳng qua hiện tại Nguyễn Ánh cùng Cận Nhiễm đã rời đi.

Chủ tiệm thấy các nàng trở về, tròng mắt quay tít, không biết trong đầu đang có kế hoạch gì hiện lên.

Tuy rằng bình thường hắn không theo đuổi thần tượng, nhưng hắn vẫn sẽ thấy được các loại tuyên truyền của các minh tinh. Sau khi Cận Nhiễm vừa mới đi mất, hắn liền hậu tri hậu giác nhớ lại Cố An cùng Cận Nhiễm đều là đại minh tinh.

Hiện tại nhìn thấy Cố An quay trở lại, chủ tiệm nghĩ thầm, coi như đám người này không mua gì trong quán hắn, hắn liền nhiều lời một chút, làm ít tuyên truyền miễn phí cũng không tệ.

Cho nên chủ tiệm không có khó chịu chuyện hai người vừa mới tùy tiện rời đi, ngược lại càng thêm phấn khích tiến lên đề cử tượng gỗ.

Cố An quét mắt sang ống kính, rất nhanh minh bạch dụng ý của đối phương, nàng cười cười cũng không để tổ quay phim rời đi.

Diệp Hàm nhìn pháo đài cổ một hồi lâu, cuối cùng hỏi chủ tiệm: "Lâu đài gỗ này có thể giảm giá một chút không?"

"Đây là đại sư Trịnh Tể Mẫn tự mình định giá, chúng ta không có cách nào giảm giá cho ngươi. Nếu như giá của tác phẩm này ngươi không tiếp nhận được, có thể tới bên này nhìn xem, mấy tượng gỗ bên này cũng rất đẹp, giá cả cũng rất thân dân."

Diệp Hàm lắc đầu liên tục, cuối cùng khóa chặt ánh mắt ở pháo đài kia, nàng chậm rãi mở miệng nói: "Giá này không đáng, đây không phải hoàn toàn chế tạo bằng thủ công."

"Ngươi..."

chủ tiệm phẫn nộ lên tiếng, lời còn chưa nói hết, đã có người mang theo dao từ phòng làm việc sau tiệm lao ra.

Đương nhiên, thứ hắn mang theo không phải là dao làm bếp mà là một con dao khắc tay.

Diệp Hàm quét mắt nhìn lão già trên người tràn đầy vụn gỗ, chỉ thấy hắn mặt mày đều là tức giận muốn dọa người. Cố An cùng chủ quán thấy vậy có chút sợ hãi, ngược lại Diệp Hàm trấn định thản nhiên đối diện với lão già kia.

Phòng Livestream ——

"Đúng là Trịnh Tể Mẫn lão tiên sinh! không ngờ hắn lại sống trong cái tiệm nhỏ này a. Vừa rồi lúc chủ quán nói tới tượng gỗ, ta còn tưởng rằng hắn là lang băm."

"Diệp Hàm quá to gan, lão tiên sinh Trịnh Tể Mẫn chính là nhân vật truyền kỳ trong giới điêu khắc."

"Là tác phẩm Trịnh Tể Mẫn chế tạo hoàn toàn thủ công? Pháo đài gỗ này đừng nói mười lăm vạn, năm mươi vạn cũng đáng!"

.....

Tiểu ẩn tại núi rừng, đại ẩn với thành phố.

Trịnh Tể Mẫn trong giới điêu khắc xưa nay vốn đã là một huyền thoại sống. Mấy năm trước, bởi vì cảm thấy trình độ điêu khắc ở thời đại này quá mức thấp kém, hắn liền dứt khoát quy ẩn núi rừng. Bất quá sau khi sống trong núi rừng một khoảng thời gian, hắn liền tin chắc cao thủ đang ở dân gian, thế là hắn lại xuống núi, tới một tiệm điêu khắc nhỏ, điêu khắc gỗ ở thủ đô phồn hoa này.

Qua nhiều năm như vậy, bất luận là người trong nghề hay người ngoài nghề, chỉ cần liếc mắt một cái thì m đã có thể đoán ra tác phẩm của hắn là tốt hay xấu thật hay giả. Thậm chí còn có người có thể trực tiếp phân biệt được có phải là hắn tự tay điêu khắc hay không.

Nhưng đến hôm nay vẫn là lần đầu tiên hắn gặp một người nói tác phẩm của hắn không có đáng giá, không thuần thủ công.

Hắn trong cơn tức giận còn mang theo chút kinh ngạc, liền cầm dao điêu khắc lao ra.

Thời điểm Diệp Hàm nhìn thấy Trịnh Tể Mẫn, nàng hỏi: "Ngươi là người điêu khắc lâu đài gỗ này?"

"Là ta. Ngươi nói món đồ này không phải hoàn toàn chế tạo bằng thủ công? Là như thế nào?"

"Ta không biết ở nơi này các ngươi giải thích thế nào là thuần thủ công." "Nhưng ta biết một vị tiền bối, nghề khắc gỗ của hắn bắt đầu từ một hạt giống, mười năm tâm huyết mới có tác phẩm một lần. Trong lòng hắn điêu khắc quan trọng ở hồn chứ không phải ở hình dáng."

Ký ức Diệp Hàm có chút mơ hồ, trong trí nhớ của nàng xác thực đã từng sống ở một cái thế giới chỉ vì điêu khắc mà cuồng si.

Người tại nơi đó chỉ vì một bức tượng gỗ được khắc tốt, từ lúc nhỏ đã liền bắt đầu bồi dưỡng bản thân, so thiên phú so mồ hôi. Ở thế giới đó, người khắc gỗ kém nhất làm ra tác phẩm phẩm cấp thấp nhất thì so với mấy món trong gian phòng này cũng đều là tốt hơn, đều tỉ mỉ tinh tế hơn.

Trịnh Tể Mẫn cau mày, phảng phất như đang suy nghĩ về một chuyện đại sự trong cuộc sống "Tiểu bằng hữu có thể nói rõ hơn một chút được không?"

Chủ tiệm nhìn ra thái độ của Trịnh Tể Mẫn, ánh mắt hắn dừng lại trên người Diệp Hàm mà đánh giá, trong lòng thầm than.

Lúc trước Trịnh Tể Mẫn đến tiệm của hắn, nói muốn làm người khắc gỗ ở đây, khi đó hắn đã hiểu lầm Trịnh Tể Mẫn là kẻ lang thang lưu lạc đến đây lừa ăn lửa uống. Nhưng kết quả là sau khi lên mạng tra xét, hắn sợ đến mức cả người run run. Sau đó hắn lập tức đem Trịnh Tể Mẫn đón vào tiệm tựa như nghênh đón lão tổ tông.

Hiện tại nhìn thấy Diệp Hàm, hắn liền suy nghĩ, chẳng lẽ tiểu nha đầu này cũng là đại sư thâm tàng bất lộ sao?

Cố An vô thức siết chặt tay Diệp Hàm, mới vừa rồi trong nháy mắt nàng đột nhiên cảm thấy người này không phải Diệp Hàm, không phải tiểu cô nương vô cùng ngốc kia.

Diệp Hàm nắm lại tay Cố An, hướng nàng mỉm cười ấm áp. Nhìn thấy ý cười của Diệp Hàm, bất an trong lòng Cố An cũng chậm rãi hạ xuống rồi tan đi.

"Tình huống thế nào? Diệp Hàm vừa mới nói cái gì?"

"Đây là đại sư Trịnh Tể Mẫn sao?"

"Thế giới đang bắt đầu thay đổi sao?"

"Ha ha, đào hố lừa người người ai mà không biết. Nói dối có mấy câu, cũng chỉ có mấy nhóm đại sư mới dễ dàng suy nghĩ nhiều a."

"Lầu trên cmn cút!"

"Học sinh khắc gỗ tiểu học đến đây bái kiến Trịnh tiền bối."

"Đặc biệt qua phòng này xem để thấy chân dung sư phụ a~"

Trịnh Tể Mẫn suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng rơi vào trạng thái mù mịt như lọt vào trong sương, một lát sau, một tiểu nha đầu khác lại từ trong phòng làm việc bước ra, ước chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, nhìn thấy Diệp Hàm xong ngẩn người, cuối cùng đầy mặt xem thường ghét bỏ.

Diệp Hàm chú ý tới biểu hiện của đối phương, theo bản năng sờ sờ chóp mũi, trong đầu bắt đầu phân tích xem địch ý của nha đầu này đối với nàng là đến từ đâu.

Bất quá địch ý của nha đầu này đối với Diệp Hàm và Cố An đương nhiên không phải bởi vì Diệp Hàm nói xấu tượng gỗ, mà chính là bởi vì nha đầu này là fan trung thành của Quý Mộng Đình nên liền có địch ý đối với Diệp Hàm và Cố An, hận không thể giội axit vào mặt cả hai.

"Sư phụ, có phải ở đây có người gây sự hay không?"

Trịnh Tể Mẫn lời còn chưa có nói, tiểu nha đầu lập tức bồi thêm một câu: "Đám người kia không biết thị trường còn không biết điêu khắc, chỉ biết xem náo nhiệt xong nói bậy cho sướng mồm."

"Câm miệng!" Trịnh Tể Mẫn còn đang suy nghĩ về câu nói của Diệp Hàm, hắn tức giận hét lên, nhiều năm như vậy, hắn đã vì điêu khắc mà lao đầu nghiên cứu hết mọi tầng lớp xã hội. Những lời này của Diệp Hàm, lúc trước khi còn đi học hắn cũng đã từng nghe một lão già nói qua.

Bất quá khi đó tuổi trẻ nóng tính, hắn cảm thấy khắp thiên hạ chỉ có sư phụ hắn là giỏi nhất. Đối với lão già kia chỉ có nghe qua chứ không có ngẫm nghĩ qua.

Bây giờ học thức cùng với trải nghiệm đều không giống lúc đó, lại nghe được Diệp Hàm nói lời này, trong lòng hắn liền xuất hiện một loại cảm thụ không tên.

"Tiểu bằng hữu đối với khắc gỗ chắc hẳn là có quan điểm khác, có thể nói chuyện kỹ càng với ta được không?"

Diệp Hàm lắc đầu: "Lời không truyền được."

Trịnh Tể Mẫn đột nhiên có cảm giác bị lừa gạt, lạnh mặt nhìn về phía đối phương: "Ngươi nói dối ta?"

"Không dám" Diệp Hàm mỉm cười: "Nếu truyền lời đối với ngươi có tác dụng, vậy thì hôm nay ngươi cũng không đến mức sờ không đến ngưỡng cửa."

Trịnh Tể Mẫn không dám tự xưng mình là nhân vật truyền kỳ trong giới điêu khắc, nhưng hắn vẫn rất tin tưởng vào kỹ thuật khắc gỗ của chính bản thân. Tin tưởng nhiều năm như vậy, đột nhiên hôm nay bị người khác nói sờ chưa đến ngưỡng cửa, hắn liền không kìm được tức giận trực tiếp bộc phát.

Mà Cố An ở một bên thấy thế, sợ đến mức lòng bàn tay chảy mồ hôi. Trước đây nàng từng quay một bộ phim, biên kịch là người điên cuồng si mê khắc gỗ, cho nên cốt truyện cũng tràn đầy cảnh quay khắc gỗ, nàng vì đóng phim nên cũng có tìm hiểu qua. Biết Trịnh Tể Mẫn đại diện cho cái gì trong giới điêu khắc, hôm nay hắn bị Diệp Hàm không nể mặt mà đối xử như vậy, nàng sợ show giải trí còn chưa kết thúc, hai người các nàng đều bị hắc đến mức không nhận ra bản thân.

Diệp Hàm cong khóe miệng, cười nói: "Ta có thể mượn dao khắc trong tay ngươi một chút không?"

Trịnh Tể Mẫn trực tiếp đưa cho nàng, Diệp Hàm nói cám ơn, sau đó tìm một khối gỗ trong cửa tiệm: "Có thể dùng không?"

Trịnh Tể Mẫn liếc nhìn chủ tiệm, chủ tiệm lập tức gật đầu: "Có thể có thể."

Diệp Hàm phì cười lập tức bắt đầu chuyên tâm điêu khắc, quá trình điêu khắc đối với người ngoài bình thường sẽ là khô khan tẻ nhạt, nhưng giờ khắc này khi xem Diệp Hàm điêu khắc, bọn họ vậy mà lại có cảm giác khẩn trương kích thích, cảm thấy bản thân đang chứng kiến sự ra đời của một môn nghệ thuật vĩ đại.

Tên tay Diệp Hàm là lực độ rất lớn, nhưng nàng càng điêu khắc lại càng xảo diệu hơn, phảng phất như một con dao khắc ở trong tay nàng liền có thể so với toàn bộ dụng cụ điêu khắc. Đối với người ngoài nó chỉ là con dao khắc đơn giản, lên tay của nàng nó liền trở thành khắc cụ linh hoạt khéo léo cực kỳ.

Bất luận kết quả như thế nào, thao tác này lẫn quá trình này đều rất doạ người, giống như đang xem một màn trình diễn, Trịnh Tể Mẫn xem đến ngây người, còn các cư dân mạng trước màn hình, người trong nghề xem đến trong lòng phát run, người ngoài nghề cũng xem đến tràn đầy hứng thú.

Bất quá trong phòng livestream vẫn còn một ít anti fan bất chấp tất cả mù quáng bôi đen các nàng.

Chờ đến khi thành phẩm xuất hiện, chủ tiệm tiến lên chỉ vào thành phẩm mới được khắc, cổ họng giống như bị thắt lại, yết hầu run run.

"Này, này này cái này... Giống nhau như đúc!?"

Thành phẩm Diệp Hàm vừa mới làm so với pháo đài đang được bày trong tủ kính của Trịnh Tể Mẫn thật sự là giống nhau như đúc, ít nhất cũng phải là rất giống nhau.

Diệp Hàm đứng dậy vỗ vỗ vụn gỗ trên người, tổng quá trình nàng khắc ra tác phẩm này không quá một tiếng, mà Trịnh Tể Mẫn lại tốn thời gian tới ba tháng hơn, vừa so sánh trên mặt Trịnh Tể Mẫn liền nóng.

"Ta hiểu rồi, những năm nay ta vẫn luôn tìm kiếm vật liệu quý giá để điêu khắc, ta cho rằng kỹ thuật của mình đã đạt tới đỉnh cao. Thì ra ta thực sự không có thiên phú, phàm là những người có thể nỗ lực, đều có thể đạt được thành tựu như ta. Ta hẳn là phải tiếp tục trèo lên chứ không phải đứng đây giậm chân tại chỗ." Trịnh Tể Mẫn nhìn tác phẩm trong tay Diệp Hàm, khiêm tốn nói: "Cái này có thể bán cho ta không?"

Diệp Hàm lắc đầu: "Không bán, nếu như ngươi muốn, vậy lấy lâu đài gỗ đổi với ta."

Diệp Hàm cảm thấy lúc nãy khi vừa mới điêu khắc, nàng giống như được vị thần tiên lão đại nào đó nhập vào người, hiện tại thoát ra khỏi linh khí, cả người nàng đều hư.

Đối mặt với nhân vật truyền kỳ trong giới điêu khắc, một diễn viên quần chúng nhỏ như nàng lấy đâu ra tự tin mà đi khiêu chiến đối phương.

"Được!" Trịnh Tể Mẫn hưng phấn đem tác phẩm gỗ của mình đưa cho Diệp Hàm bằng hai tay, Diệp Hàm sau khi tiếp nhận liền quay đầu lại nhìn về phía Cố An, trong mắt tràn đầy nhu tình mật ý, nói: "Cho."

Cố An ôm lấy lâu đài gỗ, còn chưa kịp xem xét, Diệp Hàm đã vội vàng kéo nàng rời đi: "Chúng ta còn rất nhiều việc muốn làm, nhanh đi thôi."

Trịnh Tể Mẫn còn đang quan sát tác phẩm của Diệp Hàm, ngay lúc Diệp Hàm cùng Cố An muốn cất bước rời đi, hắn đột nhiên mở miệng cất tiếng: "Tiểu bằng hữu, không... Sư phụ. Ngươi chờ một chút."

"..." Diệp Hàm cảm thấy có chút lúng túng, vừa nãy nàng có quỷ bám mới có bản lĩnh đứng đây đỉnh thiên lập địa, hiện tại nàng cảm giác được 'quỷ' trên người biến mất, trong nháy mắt liền kinh sợ, chỉ có thể hướng Trịnh Tể Mẫn cười ha ha.

(*Đỉnh thiên lập địa= đầu đội trời chân đạp đất)

"Sư phụ có thể để lại phương thức liên lạc cho ta được không?" Trịnh Tể Mẫn muốn học tập thật nhiều, hắn đối với tượng gỗ đã yêu thích đến mức cuồng điên.

Diệp Hàm cực kỳ chột dạ, duỗi tay chỉ vào vật phẩm trên tay Trịnh Tể Mẫn, nhìn vật phẩm được hắn nâng niu như chí bảo nói: "Tất cả những gì ta biết đều ở đây, bên trong tượng gỗ."

Sau đó thừa dịp hắn còn chưa hồi phục tinh thần lại, nàng lập tức kéo Cố An chạy đi.

Rời khỏi tiệm, Cố An ôm lâu đài gỗ trong lòng, vui vẻ cười khanh khách, nàng thật sự rất thích lâu đài gỗ này, nhưng sau khi thấy tác phẩm của Diệp Hàm, nàng lại càng thích lâu đài gỗ được Diệp Hàm khắc hơn, bất quá tình huống lúc đó nàng cũng xấu hổ không dám nói ra.

Triệu Quân vẫn luôn xem livestream của hai người, sau khi Cố An rời khỏi cửa hàng đồ gỗ, nàng liền lập tức đăng nhập weibo của Cố An. Đây là lần đầu tiên nàng ôm điện thoại vừa cười vừa khóc, lần đầu tiên thấy bình luận tích cực trên weibo Cố An, cũng là lần đầu tiên nàng có thể thấy được số lượng fan của Cố An tăng trưởng bằng mắt.

Nhìn kỹ sẽ biết đám người này đại đa số là hiệp hội khắc gỗ cùng với những người yêu thích khắc gỗ tới tìm Diệp Hàm.

Bởi vì Diệp Hàm không có weibo, đám người này muốn tìm nàng cũng không có tìm được, không thể làm gì khác đành phải mò tới nơi này của Cố An.

Hai người đi trên đường vừa cười vừa nói, đáng tiếc ông trời không quen nhìn các nàng bình yên, vừa tiến vào một cửa hàng nội thất, các nàng liền 'may mắn' bắt gặp được Quý Mộng Đình cùng Ngô Thượng Khải tiểu thịt tươi.

Đáng tiếc hơn nữa là trước khi đến Quý Mộng Đình cũng tới cửa hàng gỗ kia, cũng bị hấp dẫn bởi pháo đài cổ lãng mãn được trưng bày trong tủ kính. Có điều giá quá cao nên bọn họ không có cách nào đem pháo đài cổ mang đi, bây giờ nhìn thấy Cố An ôm một cái trong lồng ngực, Quý Mộng Đình trong lòng cười lạnh, sợ là đồ thật mua không nổi nên mới phải ôm cái hàng giả tới đây.

_______

Tác giả có lời muốn nói:....

Tác giả weibo: Không muốn đi gõ chữ

Editor: Dạo này mình có nhiều việc nên ra chương hơi chậm một chút xíu, có những chương gần 4000 chữ sợ mọi người đọc khó nên từ giờ mấy chương đó mình sẽ chia ra.1.2