Ngôi Làng Ma Quái

Chương 4: Làng Bồng Lâm (1)



Bên trong ngôi làng toát lên không khí vô cùng lạnh lẽo của một nơi đã bị bỏ hoang lâu năm. Cộng với kiến trúc kiểu cũ mang lại cảm giác rùng rợn ma quái. Triệu Giai Nhân nhớ lại lời Đường Mộc Nhi nói rằng trên đời này thật ra không có nhiều ma, nhưng quả thật một nơi thế này khiến người ta có nhiều liên tưởng.

Hạ Vĩnh Thành nhìn quanh, thứ anh quan tâm không phải ma quỷ mà là con người, một nơi thế này hẳn sẽ tồn tại những thành phần bất hảo dùng làm nơi ẩn nấp. Tô Quyên có vẻ không hiểu điều đó nên cười đùa “Xem ra chưa gì anh đã sợ rồi.”

“Đương nhiên, nếu ở đây có vài tên tội phạm lẩn trốn thì vô cùng nguy hiểm.” Hạ Vĩnh Thành giải thích, anh cũng không hiểu là Tô Quyên đang nói mình sợ ma.

“Tội phạm ư? Chắc không có đâu, trong thành phố có nhiều chỗ để trốn mà, cần chi phải vào rừng. Anh đừng để nghề nghiệp ám ảnh nữa., thoải mái chút đi.” Triệu Giai Nhân nói.

Tô Quyên bây giờ đã hiểu nỗi lo của Hạ Vĩnh Thành, cô ấy xua tay bảo “Người thành phố Hồng Lâm rất sợ nơi này, có là tội phạm truy nã cũng không muốn trốn tại đây đâu. Em nghe nói ở đây mấy bà mẹ còn dọa con kiểu “Nếu con không ăn rau thì sẽ bị đưa đến Bồng Lâm đấy.””

Triệu Giai Nhân cười nói “Nếu thế thì yên tâm rồi. Chỉ có ba dân ngoại tỉnh như chúng ta mới đâm đầu vào chỗ này.”

Tuy bây giờ trông cảnh vật đìu hiu, cô quạnh nhưng dựa vào các kiến trúc có thể thấy làng Bồng Lâm từng rất sung túc và tấp nập. Những quán ăn, nhà trọ, nhà hát đều vẫn còn tồn tại. Đến những ngôi nhà dân đều thuộc loại khang trang, không tìm thấy một căn nhà tranh vách lá nào.

Để cắm trại qua đêm ở một nơi như vậy cũng không quá tệ, trừ một việc.

“Đây là con rồi thứ ba chúng ta thấy trên đường rồi nhỉ?” Triệu Giai Nhân thắc mắc.

“Anh thấy ở các ngã rẽ cũng có rối nữa, cảm giác như nó có ở khắp mọi nơi vậy.” Hạ Vĩnh Thành cảm thấy hơi kì lạ.

“Em cũng để ý đến việc này. Tuy chưa tìm hiểu kĩ nhưng có lẽ nơi này từng rất thịnh về rối chăng? Thế nên nhà nào cũng có một con.” Tô Quyên đưa ra suy đoán.

Mặc dù đây là một lời giải thích có thể giải đáp vấn đề số lượng rối bất thường này, nhưng vẫn còn một vấn đề khác chưa được giải quyết. Hạ Vĩnh Thành nói ra khúc mắc của mình “Cứ cho là mỗi nhà đều có rối, nhưng tại sao tất cả đều để ra ngoài như vậy?”

“Có thể là trước lúc họ rời đi đã có lễ hội gì đó chăng. Mọi nhà sẽ trưng ra con rối của mình ở trước cửa, đại loại vậy.” Tô Quyên lại tiếp tục phán đoán.

Hạ Vĩnh Thành vẫn chưa cảm thấy thuyết phục, có những con rối nằm ở bên hông nhà, không ai lại trưng rối ở đó. Dựa vào vị trí của những con rối, Hạ Vĩnh Thành có cảm giác giống như chúng đang đi trên đường vậy. Không, như thế quá vô lý, hay là người dân đang đem theo rối đi trên đường thì có chuyện gì đó xảy ra khiến tất cả bỏ lại con rối ngay chỗ mình đứng.

Sự tò mò lên đến đỉnh điểm thì Triệu Giai Nhân cắt ngang “Bây giờ không phải lúc làm thám tử điều tra đâu nhé. Chúng ta đang đi chơi, đừng nghiêm túc thế.”

“Phải rồi, xin lỗi.” Hạ Vĩnh Thành quyết định gác lại những câu hỏi đó, sau khi về nhà sẽ tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra ở làng Bồng Lâm. Anh đoán rằng đã xảy một sự kiện gì đó rất khủng khiếp.

Triệu Giai Nhân nhìn xung quanh để tìm kiếm chỗ sẽ nghỉ lại đêm nay, Tô Quyên biết ý bạn mình liền nói “Tở đã chọn được địa điểm thích hợp rồi.”

“Cậu chọn rồi ư? Vậy là cậu từng tới đây rồi à?” Triệu Giai Nhân ngạc nhiên.

“Phải, lần trước tớ tới một mình. Dù đi riêng rùng rợn hơn nhưng lại không vui, nên vừa nãy tớ nảy ra ý tưởng cùng cậu và anh Hạ cùng đi.” Tô Quyên nói rồi hăng hái đi trước.

Triệu Giai Nhân và Hạ Vĩnh Thành đi theo sau. Họ vẫn không hoàn toàn thoải mái với mấy con rối, có cảm giác như bọn chúng đang nhìn chằm chằm vào họ vậy. Nhìn về phía trước, họ thấy Tô Quyên hoàn toàn không lo lắng gì cả. Cả hai không khỏi trầm trồ trước tinh thần thép của cô gái trước mặt khi lần trước dám tới đây một mình.

Triệu Giai Nhân nhớ lúc trước, Tô Quyên dù rất thích phim kinh dị nhưng mỗi lần xem đều trùm chăn xem trong sợ hãi, cô ấy đã tuyên bố sẽ rèn luyện bản thân gan dạ hơn, có lẽ cô ấy đã thành công.

Tô Quyên dừng lại trước một ngôi nhà lớn có sân và nhà chính nằm ở giữa. Triệu Giai Nhân hỏi “Là chỗ này à?”

“Phải, đảm bảo cực kì thoải mái.” Tô Quyên mỉm cười và bước vào trước.

Triệu Giai Nhân và Hạ Vĩnh Thành theo ngay sau cô ấy.

Trong ngôi nhà chia ra thành bốn phòng, nhà vệ sinh, nhà bếp và nhà kho nằm riêng ở bên hông nhà. Tuy bụi đã bám đầy nhưng chỉ cần quét dọn một vùng là có thể nghỉ ở đó được. Hạ Vĩnh Thành đặt đồ đạc trên tay xuống, cả ba bắt đầu cùng nhau chuẩn bị.