Ngôi Làng Ma Quái

Chương 5: Làng Bồng Lâm (2)



Ba người họ bày thức ăn vặt ra và ngồi thành vòng tròn, Triệu Giai Nhân đề nghị cùng nhau kể truyện ma để làm nóng không khí.

Với không gian này, chưa bắt đầu kể đã thấy ớn lạnh. Triệu Giai Nhân rất thích không khí này, nếu chỉ là kể truyện ma bình thường thì không thú vị lắm, không thích hợp cho một buổi đi chơi với người bạn lâu năm gặp lại, nhưng kết hợp với làng Bồng Lâm này lại rất đáng nhớ.

“Để tớ kể trước nhé.” Triệu Giai Nhân bắt đầu kể câu chuyện về Mã Quân, đó là một trong những câu chuyện hiếm hoi về một hồn ma thật sự mà cô biết. Cô chỉ kể đến lúc Mã Quân trở thành hồn ma ở chùa Bạch Liên rồi ngừng lại để câu chuyện không quá dài.

Tô Quyên tấm tắc khen câu chuyện, Hạ Vĩnh Thành cũng biết rõ về câu chuyện này vì anh cũng từng nghe kể, Đường Mộc Nhi cũng dùng nó để sáng tạo nên tiểu thuyết của mình, nhưng anh khá thích cách kể mới này của Triệu Giai Nhân.

“Tới lượt anh đấy.” Tô Quyên nói với Hạ Vĩnh Thành.

Anh chần chừ, quyết định nói thật “Tôi không quan tâm đến chuyện ma quỷ nên không biết nhiều về những câu chuyện này.”

Chính xác thì Hạ Vĩnh Thành không quan tâm đến những chuyện ma quỷ bịa đặt. Anh cảm thấy không cần giải thích cặn kẽ về việc này.

“Không biết nhiều cũng không sao, anh cứ kể một câu chuyện anh biết đi. Không thì anh nghĩ ra cũng được.” Triệu Giai Nhân nài nỉ.

“Được thôi.” Hạ Vĩnh Thành thử cố gắng, Tạ Lâm từng kể với anh về một hồn ma tên là Hứa Văn ở ngôi biệt thự “Có một người tên là Hứa Văn, anh ta tìm được một quyển sách về tà pháp và dùng nó để thao túng anh mình. Cuối cùng thì ngược lại Hứa Văn chết. Nhờ vào một trận pháp mà hồn ma anh ta vẫn tồn tại trong biệt thự qua năm tháng.”

Triệu Giai Nhân biết câu chuyện anh đang kể, chính cô cũng tham gia vào nửa sau, nhưng cách kể của anh quá tóm tắt và nhảy cóc. Tuy vậy, cô và Tô Quyên vẫn nhiệt tình hưởng ứng.

Đến lượt Tô Quyên, cô hắng giọng nói “Bây giờ tớ sẽ kể câu chuyện rất đặc biệt, vì đây là chuyện đã xảy ra ở tại ngôi nhà này.”

Nghe đến câu này, Triệu Giai Nhân thấy rùng mình, như thể hồn ma trong nhà vừa hiện ra. Cô biết có thể câu này chỉ để tăng thêm tính kịch tính của câu chuyện nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác đó.

Tô Quyên bắt đầu kể với giọng đều đều, rờn rợn “Ngảy xửa ngày xưa, có một mỹ nhân rất xinh đẹp sống trong ngôi nhà này. Cô được mệnh danh là Tiên nữ của Bồng Lâm. Cô có rất nhiều người theo đuổi và xem việc bỡn cợt với đám đàn ông như thú vui của mình. Nhưng cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, thời gian trôi qua, nhan sắc của cô cũng tàn phai dần. Số lượng nam nhân theo đuổi cô cũng ngày càng ít đi. Không đến mức không có ai đâu nhé. Dù bắt đầu lớn tuổi, cô vẫn có nét đẹp của một người chững chạc. Nhưng gu của đàn ông vẫn là gái trẻ mà. Cô gái ấy bắt đầu tuyệt vọng và nghĩ đến cái chết.”

“Tự tử vì mình không còn xinh đẹp ư?” Triệu Giai Nhân cảm thấy khá hoang đường.

“Cậu không hiểu đâu, đối với người mà sắc đẹp là thứ đáng giá nhất, thì mất đi khác nào mất hết ý nghĩa sống.” Tô Quyên giải thích.

Triệu Giai Nhân gật đầu, đúng là cô không đồng cảm được, nhưng về lí lẽ thì có thể hiểu.

“Thế là một ngày, có người đã tìm đến cô. Ban đầu cô cứ nghĩ là một trong những người vẫn còn hứng thú với cô tiếp tục đeo đuổi. Nhưng không, người đó không tìm cách tán tỉnh hay ve vãn cô, anh ta chỉ nói “Cô có ước muốn nào không?””. Ngôn Tình Sủng

“Và cô ấy đã nói là muốn xinh đẹp như xưa?” Triệu Giai Nhân đoán.

“Đúng vậy. Người đàn ông đó đã dạy cho cô tà thuật, sau đó cô ta đã lấy lại được nhan sắc cũ, nhưng tất nhiên phải có cái giá.”

Triệu Giai Nhân biết điều đó, đây là điểm để phân biệt tà thuật và pháp thuật thông thường.

“Cô ấy cần máu người để duy trì nhan sắc của mình.” Tô Quyên nói giọng lạnh lẽo “Cứ ba ngày, cô ấy phải ra ngoài để hút máu. Với sự trợ giúp của các phép thần kì, mọi chuyện dường như rất êm xui. Ban đầu cô thấy vô cùng sung sướng, và đã muốn đền đáp người đàn ông đó bằng một đêm mặn nồng, nhưng anh ta bảo mình đã có vợ rồi. Cứ nghĩ cuộc sống sẽ tiếp tục như thế. Nhưng cây kim trong bọc có ngày phải lòi ra, mọi người bắt đầu nghi ngờ cô.”

“Dù có không biết về tà thuật, nhưng với tần suất giết người kiểu đó thì không bị nghi ngờ cũng là lạ.” Hạ Vĩnh Thành nhận xét với quan điểm một cảnh sát.

Triệu Giai Nhân đồng tình, việc này chỉ là sớm muộn.

Tô Quyên kể tiếp “Nhận thấy sự nguy hiểm, chàng trai kia liền ngăn cô gái tiếp tục dùng tà thuật, tất nhiên, nếu làm vậy thì nhan sắc cô sẽ bắt đầu lụi tàn dần. Điều đó quá khủng khiếp, nhưng cô cũng không có cách nào chống lại được anh ta nên đành phải chấp nhận. Con đường sử dụng tà thuật đã khép lại, cô chỉ còn con đường cũ, đó chính là tự kết liễu bản thân.”

Dừng lại một lúc, Tô Quyên bật cười nói “Biết đâu tối nay chúng ta lại gặp cô ấy.”

“Không có đâu.” Triệu Giai Nhân đáp, cô không nghĩ câu chuyện mà Tô Quyên kể là thật.