Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 137



Trong những người ở đây, chỉ có

Kiều Tiếu Tiếu cười vui vẻ, hưng

phấn lớn tiếng khen: “Anh Ba tới rồi,

chị Ba sẽ không bị tên điên này

đánh đập nữa.”

Nghe giọng của Kiều Tiếu Tiếu,

Bạch Nhược Hy nhịn đau, chậm rãi

ngước mắt nhìn sang.

Bóng lưng quen thuộc đứng ngay

trước mặt cô, chặn giữa cô và Doãn

Đạo, bả vai mạnh mẽ mà dày rộng,

một cảm giác an toàn vô hình bất

ngờ ập tới, cô rưng rưng nước mắt,

cười khẽ.

Trái tim yên ổn rồi.

Doãn Đạo cười như không cười nhìn

Kiêu Huyền Thạc, lắc lắc chân, sau

khi bớt đau, anh ta đứng vững, giơ

bàn tay dài lên xòe năm ngón tay ra,

cố ý thổi thổi vài sợi tóc vừa đen

vừa dài quấn trên tay anh ta trước

mặt Kiều Huyền Thạc, vô cùng

khiêu khích.

Nhìn sợi tóc bay xuống, tim Kiều

Huyền Thạc đau như bị dao cứa.

Hiển nhiên đó là tóc của Bạch

Nhược Hy.

Anh ta chẳng những đấm Bạch

Nhược Hy một cú, mà còn túm tóc

của Nhược Hy trước khi anh đến?

Giờ phút này, anh không phải lãnh

đạo quốc gia, không phải đầy tớ của

nhân dân, càng không phải là Đại

tướng nước Tịch, anh chỉ là chông

của Bạch Nhược Hy.

Người chồng đau lòng đến nỗi sắp

phát điên.

Anh không nói hai lời, nắm tay xông

lên đánh Doãn Đạo.

Động tác Doãn Đạo nhanh nhẹn,

tránh nắm đấm của anh, nhưng dù

anh ta phản ứng nhanh cũng không

sánh bằng đòn tấn công của Kiều

Huyền Thạc.

Nắm đấm chỉ để phân tán sự chú ý

của Doãn Đạo, thứ có sức sát

thương nhất là cú đá chân của anh.

Trong nháy mắt mọi người đều

không phản ứng kịp.

“Bốp.

Âm thanh đỉnh tai nhức óc vang lên.

Doãn Đạo bị đá trúng lông ngực,

bay lên đập vào bàn trà bằng đá

cẩm thạch vô cùng cứng, trong

nháy mắt đồ uống trà và bánh ngọt

hoa quả rơi hết xuống đất.

Phát ra tiếng loảng xoảng.

Mọi người giật mình tái mặt, vội

trốn ra đằng sau ghế sô pha, Kiều

Nhất Hoắc và con trai ông ta Kiều

Đông Lăng lẩn ra xa, đứng trong

góc xem kịch, còn cười cợt châu

đầu ghé tai thảo luận.

Doãn Đạo ôm bụng, luông khí tràn

vào nội tạng anh ta.

“Phụt” một tiếng, máu tươi phun ra.

Tất cả mọi người hoảng sợ đến nỗi

run lấy bẩy.

Kiêu Huyền Thạc chậm rãi đi về

phía anh ta, sát khí càng nồng hơn.

Doãn Đạo cười, đưa tay sờ dưới

cằm, liếc thấy máu tươi, tà ác đưa

ngón tay dính đây máu tươi đến bên

môi mút thỏa thích, cười đểu cán:

“Đây là vị tôi thích, không tệ.”

Kiêu Huyền Thạc tới gần anh ta, đạp

chân lên lồng ngực bị thương của

anh ta, giọng lạnh như tỏa ra từ

hâm băng: “Muốn thử vị của cái

chết không?”

Doãn Đạo bị giẫm đau, cổ họng tắc

nghẹn, gang hai tay ra, dáng vẻ như

chấp nhận cái chết, không sợ hãi

chút nào, giở giọng âm trâm uy

hiếp: “Nào, mời Đại tướng Kiều

thưởng cho tôi một phát súng, bây

giờ nếu anh không giết tôi, tiếp theo

tôi sẽ từ từ chơi chết vợ anh đấy.”

Kiều Huyền Thạc lập tức móc khẩu

súng lục ra, kéo cò, chĩa vào trán

Doãn Đạo.

Doãn Đạo nhắm mắt lại, cười lạnh

lẽo, từ nụ cười có thể thấy bây giờ

anh ta vô cùng tự tin, tin Kiều Huyền

Thạc sẽ không giết anh ta, cho nên

mới phách lối như thế.

Mà giờ phút này, Doãn Nhụy và

Doãn Âm vội vàng xông tới, quỳ

phịch xuống đất.

Hai tay Doãn Nhụy cầm chặt khẩu

súng của Kiều Huyền Thạc, lệ rơi

đầy mặt: “Huyền Thạc, van xin anh

đừng hại anh em, xin anh đấy, đừng

nổ súng, đều là lỗi của em, đều là

lỗi của một mình Doãn Nhụy em.”

Doãn Âm chắp tay trước ngực, khóc

lóc xin tha: “Em Ba, xin em hãy tha

cho nó một lần đi, nể tình chúng ta

là người thân, nó đánh Nhược Hy là

không đúng, mọi người không ngăn

cản nó cũng có lỗi, xin em hãy rộng

lượng tha cho nó đi.ˆ

An Hiểu khiếp nhược đi lên, nhỏ

giọng khuyên: “Thạc à, tuyệt đối

đừng xúc động. Cậu ta là anh trai

của chị dâu Cả con đấy, chẳng qua

chỉ đánh Nhược Hy mà thôi, con

đánh cậu ta nội thương hộc máu là

đủ rồi.”

Mà thôi?

Bạch Nhược Hy không ngờ mẹ đẻ

cô có thể nói ra câu này, trái tim

lạnh toát, lúc một cô gái yếu ớt như

cô bị đánh, sao không ai ra giúp cô

vậy?

Lòng người còn khiến người ta tổn

thương hơn cả nắm đấm.

“Đúng đúng đúng…” Kiều Nhất

Xuyên vô cùng căng thẳng, nuốt

nước miếng, lau mồ hôi trên trán:

“Huyền Thạc, bình tĩnh chút đi.”

Kiêu Huyền Thạc nhìn những người

thân sốt ruột trước mắt.

Bạch Nhược Hy cũng là người thân

của bọn họ, là vợ của Kiều Huyền

Thạc anh, khi bị đánh không ai giúp

vợ anh, lạnh lùng khiến lòng người

rét lạnh, mà bây giờ lại ra sức xin

tha cho tên cặn bã này?

Đáng buồn, đáng hận.

Khi tất cả mọi người vô cùng căng

thẳng, Doãn Đạo lại xem thường

chậm rãi nói: “Em gái, đừng lo, anh

ta không dám nổ súng đâu.”

“Anh, anh hãy mau xin lỗi Nhược Hy,

xin lỗi Huyền Thạc đi…” Doãn Nhụy

nghẹn ngào nói.

Doãn Đạo vô cùng tự tin, mở to mắt

nhìn Doãn Nhụy: “Em đừng khóc,

anh ta không dám nổ súng đâu.”

Thấy Doãn Đạo tự tin như vậy, tất cả

mọi người thở phào một hơi, nghĩ

chắc Kiều Huyền Thạc sẽ không

kích động lôi tiền đồ của mình ra

đùa, liền an tâm.

Lúc này, một giọng nói yếu ớt mà

cứng cỏi vang lên: “Căn cứ vào luật

bảo vệ quân nhân của nước Tịch,

tấn công sĩ quan hoặc người nhà

cấp quan trọng quốc gia, tình tiết

nghiêm trọng có thể xử chết ngay

tại chỗ, giết anh ta chẳng những

không có tội, mà còn có công.”

Câu này vừa thốt ra, sắc mặt Doãn

Đạo lập tức thay đổi.

Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn về

nơi người nói.

Mọi người không dám tin câu này

lại thốt ra từ miệng Bạch Nhược Hy.

Tất cả mọi người cho rằng không ai

mềm yếu bằng Bạch Nhược Hy, lúc

này người nên đứng ra ngăn cản

Kiêu Huyền Thạc là cô mới đúng,

khiến mọi người bất ngờ là cô

chẳng những không giúp, ngược lại

còn nói ra căn cứ có thể giết Doãn

Đạo mà không phạm pháp.

Đương nhiên Kiều Huyền Thạc hiểu

pháp luật, nên mới có thể lấy vũ khí

ra nhắm vào Doãn Đạo, anh đã sớm

sẵn sàng chuẩn bị nổ súng rồi.

Bạch Nhược Hy ôm bụng, chậm rãi

đứng lên, hít thở sâu một hơi hoãn

cơn đau.

“Nhược Hy… Doãn Nhụy quỳ trên

mặt đất bò về phía Bạch Nhược Hy,

khóc lóc thảm thiết vô cùng đáng

thương, ôm chặt bắp chân Bạch

Nhược Hy, nằm rạp trên đất: “Nhược

Hy, xin cô hãy tha cho anh tôi, người

đáng chết là tôi, tất cả đều là lỗi của

tôi, muốn giết muốn đánh thì cứ

nhằm vào tôi này, tha cho anh tôi

đi… hu hu… tôi van cô đấy.”

Nhìn Doãn Nhụy khóc như này, còn

quỳ dưới chân Bạch Nhược Hy

không có tôn nghiêm, mắt Doãn

Đạo đỏ lên, cắn răng hung hăng

trừng Bạch Nhược Hy, ánh mắt âm

độc như ma quỷ, như chứa dao, hận

không thể lăng trì Bạch Nhược Hy.

Bạch Nhược Hy nhìn qua Doãn

Nhụy làm bộ làm tịch, lại nhìn vê

phía Doãn Đạo âm trầm kinh khủng

bên bàn trà.

Cô và Kiều Huyền Thạc đều cảm

giác mãnh liệt được rằng Doãn Đạo

là quả bom hẹn giờ, tên đàn ông

này vô cùng khủng bố.

Lá gan của anh ta vượt xa người

thường.

Có thể nắm giữ Tập đoàn Doãn Thị

khổng lồ như thế, trở thành doanh

nghiệp siêu cường quốc tế, phía sau

chắc chắn có thế lực thân bí chống

lưng, tuyệt đối không thể bỏ qua

cho tên này được.

Kiêu Huyền Thạc cất giọng dịu dàng

nói: “Nhược Hy, quay người đi.”

Anh không muốn để Bạch Nhược

Hy nhìn thấy cảnh máu tanh.

Một câu đơn giản lại khiến Doãn

Nhụy và Doãn Âm phát điên:

“Không thể…” Bọn họ gào khóc, quỳ

bò đến dưới chân Kiều Huyền Thạc.

Những người khác cũng không sao

bình tĩnh nổi, lo nghĩ bất an.

Dù là Doãn Đạo vẫn luôn bình tĩnh

cũng thấm mồ hôi lạnh vào giờ phút

này, cơ thể run nhẹ.