Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 138: Tên đàn ông kinh khủng



Bạch Nhược Hy hơi hé miệng, đang

định ngăn cản Kiều Huyền Thạc.

“Đừng… Cô mới nói được một chữ,

giọng đã nghẹn lại.

Doãn Nhụy ôm lấy chân Kiều Huyền

Thạc, rưng rưng nói: “Huyền Thạc,

tha cho anh em đi, em muốn anh

thả anh ấy, anh nghe thấy không?

Anh đừng quên anh nợ em, anh nợ

em…” Hét đến cuối, Doãn Nhụy gâm

lên: “Đây là anh nợ em, phân tình

cảm này cả đời anh không trả nổi

đâu…”

Kiêu Huyền Thạc cúi đầu, nhìn Doãn

Nhụy lệ rơi đây mặt, ánh mắt tối đi.

Bây giờ Doãn Đạo dám đánh Nhược

Hy bị thương nặng trước mặt bao

người nhà họ Kiều, còn nói chơi

chết vợ anh ngay trước mặt anh.

Anh không dám tưởng tượng sau

này sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm gì.

Những lời của Doãn Đạo khiến lòng

anh sợ hãi, không giết anh ta khó

mà bảo vệ được sự an toàn của

Nhược Hy, giết anh ta thì lại bất

nhân bất nghĩa với ân nhân cứu

mạng.

Doãn Nhụy từng cứu mạng anh.

Trâm tư một lát.

Kiều Huyền Thạc rút súng lại, bỏ

chân ra lui lại một bước.

Tất cả mọi người lập tức thở phào

một hơi, cùng nhau chạy tới đỡ

Doãn Đạo, vô cùng căng thẳng.

Chương 138 Tên đàn ông kinh khủng

Kiêu Huyền Thạc nhìn trên dưới nhà

họ Kiều, ngoại trừ Kiều Tiếu Tiếu và

Kiêu Huyền Hạo không đi lấy lòng

Doãn Đạo ra, bộ mặt xấu xí của

những người khác khiến tim anh

lạnh lẽo.

Bạch Nhược Hy nhìn bóng lưng Kiều

Huyền Thạc, trái tim chìm xuống,

ánh mắt ưu tư nhuốm màu bi

thương.

Cô cũng không muốn Kiều Huyền

Thạc xử bắn Doãn Đạo.

Nhưng Doãn Nhụy nói Kiều Huyền

Thạc nợ cô ta, nợ cô ta cả đời

không trả nổi, rốt cuộc là gì?

Kiều Huyền Thạc mềm lòng, tha cho

Doãn Đạo là vì nợ ân tình của Doãn

Nhụy sao?

“Khục khục…” Kiều Huyền Hạo thở

phào một hơi, lông ngực đau, bỗng

nhiên ho khan.

Kiều Huyền Hạo chỉ là cơ thể người

thường, vừa ho là không dứt được,

đưa tay che miệng ho liên tục: “Khụ

khụ khụ… Khụ khụ…ˆ

Kiều Tiếu Tiếu lo đến nỗi luống

cuống tay chân, sắp khóc đến nơi,

ôm cánh tay anh ta dìu ra ngoài:

“Anh Hai, em đưa anh đi bệnh viện.”

“Không sao, anh đã hứa với ông nội

sẽ dẫn Nhược Hy đến gặp ông rồi.”

“Bạch Nhược Hy đang ở đây, muốn

gặp thì cô ta sẽ tự đi gặp.” Kiêu Tiếu

Tiếu giận mắng: “Anh bị thương

thành như này, còn nghĩ đến Bạch

Nhược Hy, em hận chết Bạch

Nhược Hy.

Bạch Nhược Hy cười đắng chát, rất

bất đắc dĩ nhìn Kiều Tiếu Tiếu, hôm

qua còn quấn lấy cô uống rượu,

quấn lấy cô đi dạo phố, sao lúc đó

không nói hận chết cô đi?

Từng chuyện khiến Bạch Nhược Hy

không đoán được cấu tạo não của

Kiều Tiếu Tiếu, chẳng biết cô ta

nghĩ gì.

Cô nói nhỏ với Kiều Huyền Hạo:

“Anh Hai, không cần để ý đến em,

anh mau đi bệnh viện kiểm tra đi, bị

thương đến phổi thì phiên đấy.”

“Em thì sao?” Kiều Huyền Hạo đi về

phía Bạch Nhược Hy, ánh mắt dừng

trên bụng cô.

Bạch Nhược Hy đưa tay chỉnh lại

mái tóc rối, nở nụ cười gượng gạo:

“Em không sao, anh Ba ở đây mà,

không cân lo cho em.”

Kiều Huyên Hạo ngước mắt nhìn về

phía Kiều Huyền Thạc, bởi vì cậu ấy

ở đây nên anh ta mới càng lo hơn.

Nhưng không chống lại được cái lôi

của Kiều Tiếu Tiếu, Kiều Huyên Hạo

bị kéo đi, không cam lòng rời khỏi

biệt thự.

Mà Doãn Đạo thì còn khoa trương

hơn, được cả đám người chen nhau

tiễn khỏi vườn phía Bắc, đưa lên xe,

được Doãn Nhụy và vợ chồng Doãn

Âm đưa đi bệnh viện.

Phòng khách trống không yên tĩnh.

Đồ đạc bừa bộn, có dấu vết từng

đánh nhau, trên bàn trà còn dính vết

máu của Doãn Đạo.

Kiêu Huyền Thạc cất súng, quay

người đi đến bên Bạch Nhược Hy,

không nói hai lời cúi người bế cô

lên.

Bạch Nhược Hy võ cùng ngạc nhiên,

hai tay ôm cổ anh, căng thẳng nhìn

khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của

anh, ấp úng mở miệng nói: “Anh Ba,

em còn phải đi gặp ông nội, anh…”

Kiều Huyên Thạc bế Bạch Nhược Hy

đến ghế sô pha đặt xuống, để cô

ngồi ngay ngắn, quỳ một chân trên

đất, nhìn thẳng vào mắt cô, dặn dò:

“Chờ anh ở đây.”

“Ông nội bị bệnh nặng lắm đúng

không? Em nên vào thăm Ông xem

sao.” Bạch Nhược Hy rất bất an.

Kiều Huyền Thạc xoa đầu cô, nở nụ

cười đăng chát như có như không,

đau lòng nhìn mái tóc mềm mại của

cô: “Đừng lo, ông nội tìm em nhất

định không có chuyện hay ho gì

đâu, anh vào xem tình hình của ông

sao đã.”

“Ừm.” Bạch Nhược Hy nghe lời gật

đầu.

Kiều Huyền Thạc đứng lên, quay

người đi vào phòng ông cụ Kiều.

Lúc anh quay người, Bạch Nhược

Hy không nhịn nổi đau đớn chỗ

bụng nữa, vội cúi người, nhíu mày

cắn răng cố nén.

Cơn đau âm ỉ lại tấn công.

Thì ra nắm đấm của người đàn ông

đó khủng bố như vậy.

Coi như cô đã chọc phải một nhân

vật đáng sợ rồi, trước kia khi vẫn

còn chơi với Doãn Nhụy đã biết

Doãn Đạo chiều hai em gái vô độ,

bởi vì Doãn Đạo vô cùng bận rộn,

cho nên không thường ở nhà, số lần

cô và Doãn Đạo gặp mặt không quá

ba lần.

Vừa nghĩ tới nụ cười nhạt âm trầm

kinh khủng của anh ta, ánh mắt

nguy hiểm mà thâm sâu, cô không

kìm được sợ hãi.

Lúc này, ở cửa vang lên tiếng cười

cợt của Kiều Nhất Hoäc và Kiều

Đông Lãng.

Kiêu Nhất Hoắc giễu cợt: “Màn kịch

năm nay hay đấy, không ngờ Doãn

Đạo ác vậy, đánh cả phụ nữ luôn.”

“Kiều Huyền Thạc ác hơn anh ta

nhiều, nếu như Doãn Nhụy không

vội ngăn cản, hôm nay Doãn Đạo đã

ăn đạn rồi. Chúng ta sẽ khiến nhà

bác cả chó cắn chó, cắn chết được

con nào hay con đó, tránh cho…

Kiều Đông Lăng còn chưa nói hết,

Kiều Nhất Hoắc đã huých cùi chỏ

vào cánh tay anh ta.

Hai người dừng lại, trong nháy mắt

im lặng, đứng trong phòng khách

nhìn Bạch Nhược Hy ngồi trên ghế

sô pha, hai người sững sờ không có

phản ứng.

Bạch Nhược Hy bình tĩnh đối mặt

với bọn họ.

Qua mấy giây.

Hai người đó cười lúng túng cứng

ngắc.

Ngại bây giờ Bạch Nhược Hy đã là

vợ của Kiều Huyền Thạc, thái độ

của Kiều Nhất Hoắc vô cùng khiêm

tốn khách sáo.

Nụ cười của Kiều Đông Lăng cũng

vô cùng hiền lành.

Bạch Nhược Hy nghe những lời bọn

họ vừa nói, tâm tình bực bội.

Cô biết bác Hai và con ông ta là loại

người tiểu nhân ném đá xuống

giếng, dùng câu khẩu phật tâm xà

để hình dung bác Hai này không hề

quá đáng chút nào.

“Nhược Hy, sao cháu còn ở đây,

Huyền Thạc đâu?” Kiều Nhất Hoắc

khách sáo hỏi.

Bạch Nhược Hy nhàn nhạt trả lời:

“Đi thăm ông nội rồi.”

“Bác Hai đưa cháu đi bệnh viện

kiểm tra nhé.”

“Không cần, cám ơn.

“Vậy chị ngồi dây làm gì? Ông nội

muốn gặp chị đấy.” Kiều Đông Lăng

nhíu mày, giọng đầy khiêu khích hỏi

lại.

Bạch Nhược Hy nhìn qua căn phòng

kia, im lặng.

Câu hỏi cô không muốn trả lời, phân

lớn là lựa chọn trốn tránh, coi nhẹ,

thậm chí hờ hững.

Kiêu Đông Lăng hai tay đút túi, nhìn

Bạch Nhược Hy cười xùy, hừ mũi

khinh thường, quay người lên tâng.

Vừa lên tâng vừa ngâm nga ca khúc

hip-hop.

Kiều Nhất Hoắc chậm rãi đi đến bên

người Bạch Nhược Hy, ngồi xuống,

ánh mắt có vẻ ôn hòa hiền từ nhìn

Bạch Nhược Hy, ấm áp hỏi: “Nhược

Hy à, gân đây cháu có bận gì

không?”

Bạch Nhược lạnh nhạt trả lời:

“Không có chuyện gì ạ.’

“Cuộc sống sau khi cưới của cháu

và Huyền Thạc vẫn tốt chứ?”

Chương 138 Tên đàn ông kinh khủng

“Dạ `

“Định bao giờ tổ chức hôn lễ?”

“Bây giờ đang ở đâu?”

“Hai đứa có định có con không?”

Bạch Nhược Hy nắm tay, nghiêng

đầu nhìn Kiều Nhất Hoắc, giọng hơi

nặng: “Bác Hai, bác hỏi làm gì ạ?”

“Bác thuận miệng hỏi thôi.” Kiều

Nhất Hoác lúng túng nhún vai, cười

gượng ép.

Ông ta buồn chán đứng lên, quay

người đi về phía cầu thang.

Bạch Nhược Hy thở dài một tiếng,

nhẹ nhàng xoa bụng.

Kiêu Nhất Hoắc vừa đi lên cầu

thang vừa quay đầu liếc nhìn Bạch

Nhược Hy dưới phòng khách.

Ánh mắt ôn hòa của Kiều Nhất

Hoắc trong nháy mắt vô cùng sắc

bén, nụ cười ấm áp trên mặt cũng

biến mất sạch, khóe miệng cười

nhạt khiếp người, tạo nên đường

cong khiến người ta rùng mình.

Bạch Nhược Hy cảm giác xương

sống lưng lạnh buốt, không khỏi

rùng mình một cái.