[Ngôn Tình] Án Tử

Chương 13



13

Năm đó, liên quân Đàm Lưu cùng nhau bắc phạt.

Vệ Phong dẫn quân Tây Lộ, Đàm Tam Khuyết dẫn quân Đông Lộ.

Ngay từ đầu, mọi chuyện đều rất thuận lợi, liên quân thế như chẻ tre, thẳng tiến đến Thượng kinh Lâm Hoàng.

Nhưng đến một ngày, tiền tuyến đột nhiên tấu báo: Vệ Phong bị bắt.

Ta cầm tấu báo, chân tay luống cuống, "Đàm Tam Khuyết bị bắt, trẫm còn có thể tin, tại sao Vệ Phong lại bị bắt?”

Quân mã hành quân một ngày ngàn dặm, lại có tin tức: "Đúng là Vệ tướng quân đã bị bắt, hơn nữa..."

“Đừng ấp a ấp úng!”

"...... Hơn nữa còn bị Đàm quân bắt làm tù binh."

Đầu ta ong ong, ngã ngồi xuống long ỷ: "Đàm Tam Khuyết phản bội khế ước, đánh lén Vệ Phong sao?!”

"Đúng vậy. Lộ trình tấn công Liêu quốc của Vệ tướng quân bị lộ, gặp phải phục kích, ngài phải rút lui về Kỳ Câu quan. Tuy nhiên, quân Đàm tiếp ứng trước đó đã bao vây ngài. Vệ tướng quân một mình cầm cự trong ba ngày ba đêm, cuối cùng bị đánh bại và bị bắt."

“Sau khi bắt được Vệ tướng quân, Đàm quân cùng Liêu quốc ký kết hiệp ước, lui thủ Nhạn Môn quan, cắt nhượng vùng đất Yến Vân đã chiếm lĩnh lúc trước cho Liêu quốc.”

Ta vừa tức vừa vội: "Đàm Tam Khuyết điên rồi sao?! Sao lại làm chuyện này!”

Tề Ngoạn khó lộ ra vẻ ưu sầu hiếm thấy: "Xem ra, đối với Đàm Tam Khuyết mà nói, Liêu quốc chỉ là mối họa nhỏ, Vệ tướng quân mới là mối họa lớn trong lòng. Ký kết liên minh ngay từ đầu chính là một cái cớ, hắn muốn mượn chuyện này dụ dỗ Vệ tướng quân một mình xâm nhập, bắt sống hắn.”

Vệ tướng quân của ta, không phải bị đánh bại bởi đao mã của người Liêu, mà bị bại bởi ám tiễn của đồng minh.

Ta nghiến răng nghiến lợi: "Nhanh chóng tập kết toàn bộ nhân mã tấn công Biện Kinh! Trẫm muốn cứu Bá Ước!”

Văn võ cả triều quỳ xuống, "Bệ hạ! Lúc này tấn công Biện Kinh không khác gì lấy trứng chọi đá. Nếu thất bại, Kinh Châu khó giữ được, đế nghiệp gặp nguy hiểm!”

Ta tức giận dùng kiếm chém xuống góc bàn: "Cho dù đế nghiệp khó giữ, trẫm cũng muốn cứu Bá Ước!"

“Bệ hạ!" Quần thần cương trực, không chịu nhượng bộ.

Trong lòng ta buồn bã, ta biết bọn họ nói đúng.

Ta không thể cứu hắn. Ta không thể cứu Vệ tướng quân của ta.

Làm sao ta có thể cứu không được! Ta làm sao dám cứu không được!

Giằng co nửa khắc sau, ta cởi bội kiếm xuống, đặt kiếm và ngọc tỷ truyền quốc lên bàn: "Trẫm tự mình dẫn một ngàn tử sĩ đi Biện Kinh, cứu Bá Ước.”

“Bệ hạ thân thể cao quý, thần nguyện thay bệ hạ đi trước!" Hoàng lão lệnh công ôm quyền.

“Đàm Tam Khuyết bắt nhưng không g..iết, ý đồ là muốn trẫm.”

"Bệ hạ chỉ lo cho Vệ Bá Ước, không để ý đến cơ nghiệp giang sơn sao?"

“Năm đó chỉ có trẫm cùng Bá Ước vào Kinh Châu, nên mới có cơ nghiệp như bây giờ. Nước có thể mất một tướng quân, nhưng trẫm không thể phụ Bá Ước."

Ta nhớ tới đêm chúng ta chạy trốn trong đêm khuya năm đó, không khỏi rơi nước mắt đầy mặt, nhìn chư khanh: "Quý Hán, phó thác cho chư vị.”

Hoàng lệnh công nói: "Bệ hạ đi, thần cũng đi!”

Từ Lương nói: "Đúng vậy. Phái thêm vài đạo binh mã, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

Tề Ngoạn ồ một tiếng, cũng ra khỏi hàng.

Ta đảo qua từng khuôn mặt, không chỉ là Hán thần, bọn họ cũng là đồng liêu cùng bằng hữu thân thiết của Vệ Phong.

“Có thể đi, nhưng không nên vào thành. Vào thành, một mình ta là đủ rồi.”

14

Chúng ta xuất hành ngay trong đêm, chạy tới Biện Kinh.

Đi được nửa đường, ta nghe được tin tức từ Biện Kinh.

Đàm Tam Khuyết muốn chiêu hàng Vệ Phong, đầu tiên là ban thưởng kim ngân mỹ nhân cho hắn, hứa hẹn quan to lộc hậu, Vệ Phong hoàn toàn không để ý tới.

Tống Bảo Bình khuyên Đàm Tam Khuyết dùng cực hình bên đường rồi chém đầu: "Để mọi người xem kết cục của phản tặc.”

Thế là Vệ tướng quân của ta, Vệ tướng quân bất khả chiến bại của ta, bị xiềng xích đâm xuyên qua xương bả vai.

Trên mặt có khắc hai chữ "phản tặc".

Mang gông xiềng nặng hai mươi cân, trong gió bắc mặc y phục trắng mỏng manh, khum chân diễu hành qua các đường phố ở Biện Kinh.

Ngày đó, lê dân bách tính đứng đầy hai bên đường.

Mỗi bước đi của hắn, đều có m..áu từ trong vết thương chảy xuống. M..áu của hắn chảy khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Biện Kinh. Cuối cùng, dừng lại trước cửa cung điện.

Đàm Tam Khuyết ở trên Thiên Khuyết, từ trên cao nhìn xuống.

Tay đao phủ của hắn cầm mười tám cái nêm gỗ to bằng đầu ngón tay, đặt ở trước mặt Vệ Phong.

Cái thứ nhất, đâm thủng tay trái của vệ Phong.

Đàm Tam Khuyết hỏi Vệ Phong: "Vệ Phong, ngươi có hàng hay không?”

Bá Ước đáp: “Không hàng.”

Cái thứ hai đâm vào tay phải của Vệ Phong.

Đàm Tam Khuyết hỏi: "Bây giờ có hàng không?”

Bá Ước đáp: “Không hàng.”

Cái thứ ba, cái thứ tư, cái thứ năm......

“Không hàng.”

“Không hàng!”

“Không hàng!!”

Trong gió rít, thành Biện Kinh tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của hắn cùng với câu nói “Không hàng.”

Đến cuối cùng.

Hắn đã không thể kêu lên được nữa.

Y phục trắng nhuộm m..áu, thiếu tướng quân khắp người bị nêm gỗ xuyên thủng, không còn có bản lĩnh quyết thắng ngàn dặm trên lưng ngựa nữa.

Nhưng Đàm Tam Khuyết lại từ kinh sợ đến sợ hãi.

Bởi vì hắn chỉ còn một cái nêm gỗ.

“Cái tiếp theo sẽ đâm vào trái tim của ngươi, nếu muốn sống, chẳng lẽ còn dám nói không hàng sao?"

Vệ Phong ngã xuống vũng m..áu, hơi thở u ám, ngón tay khẽ nhúc nhích.

Hắn giãy dụa, dùng sức lực cuối cùng ngẩng đầu, dùng m..áu nóng viết một chữ trên mặt đất, mơ hồ, bẩn thỉu, nguệch ngoạc.

Tất cả mọi người đều phân biệt được.

Đó là chữ "Lưu".

Chữ "Lưu" là ta......

“Sau đó thì sao?”

“Đàm Tam Khuyết thất thố, nhảy dựng lên hô to, chém đầu! Kéo hắn ra ngoài chém đầu!”

**(Thất thố: sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong cách cư xử, nói năng)**

"Nhưng dân chúng thành Biện Kinh đa tức sùi bọt mép, họ xông lên quảng trường trước điện."

"Quá nhiều người, bọn họ kết thành tường thành, xô đẩy vệ quân."

"Khi đám đông rút đi, đã không còn nhìn thấy Vệ Phong nữa."

"Trước mắt trong thành đang ra sức lùng bắt, nhưng vẫn không có tung tích của hắn."

Ta khóc nhưng cười.

Đúng vậy, dân chúng sẽ không quên.

Dân chúng sẽ không quên, là ai thu phục Thục Xuyên, là ai thu phục Yến Vân.

Không ai nhìn thấy Vệ Bá Ước, nhưng không ai không biết Vệ Bá Ước.