[Ngôn Tình] Án Tử

Chương 14



15

Ta vẫn đi trong đêm đầy sao.

“Hiện tại Biện Kinh canh phòng nghiêm ngặt, Đàm Tam Khuyết ra sức lùng bắt Vệ Phong. Thương tích của Vệ phong quá nặng, sinh tử không rõ, bệ hạ...”

“Ta biết, ta đều biết. Ta muốn đi thăm hắn." Ta bình tĩnh nói: “Bất kể sống hay c..hết, ta đều muốn mang Bá Ước về nhà.”

Đi đến ngoài thành Biện Kinh, có một thôn phụ tiến đến trước mặt ta: "Người là Hán vương?"

“Đúng vậy.”

“Thật tốt quá, thật tốt quá...... người đã tới." Nàng kích động nắm tay ta: "Tiểu Vệ tướng quân đang ở Thanh Giang của chúng ta.”

Thì ra ngày đó, có một đồ tể g..iết heo, thân thể cường tráng, trong lúc hỗn loạn đã cõng Vệ Phong bỏ chạy.

Hắn sống ở Biện Kinh Nam, gia cảnh nghèo khó, ở phường thị tên là Thanh Giang.

Cùng ngày, Lý Chính tiếp nhận nhiệm vụ trên giao, đến nhà hắn tuần tra, thoáng cái liền phát hiện trong phòng có nhiều người đi ra.

Trên chợ dán đầy lệnh truy nã Vệ Phong.

Nhưng Lý Chính không nói gì cả.

Hàng xóm láng giềng một trăm tám người ở Thanh Giang cũng không ai nói gì cả.

Lý Chính đi rồi quay lại, mang theo băng vải.

Hàng xóm bên trái thăm hỏi đồ tể, đưa rượu thuốc tới.

Đầu phố có một Thái thừa, trước kia làm việc ở Thái y viện, hôm nay mang theo hòm thuốc nhỏ đến nhà đồ tể ăn bữa cơm.

Những tiểu thương này, dùng cách đó, yên lặng dựng cát thành tháp để giúp người anh hùng đã cứu họ.

Ta cải trang, vào thành, theo thôn phụ đi vào Thanh Giang, dưới sự chứng kiến không tiếng động của mọi người, đẩy cánh cửa cũ nát ra.

Đây là một gian phòng rất nhỏ, nhưng có một cái chăn dày trăm tấm vải chắp vá, vừa nhìn liền biết, là vải bông mới quay.

Thiếu niên của ta an tĩnh ngủ say.

Ta tiến lên, quỳ gối, cầm tay hắn: "Bá Ước, ta tới cứu ngươi.”

16

Ta một người một ngựa, bảo vệ Vệ Phong trước ngực, rời khỏi Biện Kinh, khi ra khỏi Ủng Thành thì gặp phải mai phục.

Bốn phía đều là binh lính giương cung tiễn, trong đêm tối trông giống như từng đám lửa ma quái.

Trên tường thành, bóng dáng Đàm Tam Khuyết xuất hiện.

Đàm Tam Khuyết vừa tức vừa hận: "Trong năm năm này, trẫm đã viết cho nàng biết bao nhiêu thư, thậm chí còn tự mình cầm y quan hoàng hậu đến đón nàng, nàng cũng không trở về nhìn trẫm một cái. Nhưng khi trẫm bắt được Vệ Phong, nàng đã lập tức tới đây! Lưu Ninh Hoan, nàng thích hắn như vậy sao?! Nàng còn nhớ nàng là thê tử của ai không?!"

“Ngươi vì lý do ngu xuẩn này mà hại hắn?!" Ta nắm chặt chuôi đao, sau đó bất đắc dĩ buông ra: "Đàm Tam Khuyết, nếu ngươi còn nhớ tình cảm ngày xưa, hãy thả Vệ Phong rời đi.”

“Nàng còn dám cầu tình vì hắn?!”

Ta không thể nhịn được nữa, nắm một lọn tóc của mình, dùng đao cắt đứt!

“Đã như vậy, lúc trước kết tóc, nay trả lại cho ngươi! Từ nay về sau, ta và ngươi không còn quan hệ nữa!”

Gió buổi tối rất mạnh, tóc lại nhẹ. Tay vừa ta buông lỏng, những sợi tóc kia liền bay trong gió.

“Nàng nói hoà ly là hoà ly sao?! "Đàm Tam Khuyết đỏ bừng mắt: "Nàng cho rằng hôm nay nàng đi được sao!”

Từng dây cung trên thành lâu đều được kéo căng.

Ta khinh miệt nhìn hắn một cái, lạnh nhạt ghìm ngựa về phía trước.

Phía trước là cổng thành, nơi đó có ánh trăng, càng lúc càng gần.

Giọng Đàm Tam Khuyết mang theo tiếng khóc nức nở: "Trẫm đồng ý với nàng, trẫm đồng ý với nàng... Chỉ cần nàng từ bỏ Vệ Phong trở lại bên cạnh trẫm, chúng ta vẫn giống như trước!”

Ta khoác áo giáp cho Vệ Phong, bảo vệ hắn thật chặt.

“Đàm Tam Khuyết, ngươi vẫn không hiểu ta. Từ ngày ta trốn khỏi Biện Kinh, ta cũng chỉ có một con đường c..hết, đó chính là tranh đoạt thiên hạ, thất bại mà bị g..iết chứ không phải vì sinh nhi tử cho ngươi, c..hết trong lãnh cung. Hôm nay, ngươi có thể khi dễ ta, nhục nhã ta, thậm chí khiến ta tan xương nát thịt, nhưng chắc chắn chuyện duy nhất ngươi làm không được, chính là có được ta! Ta vĩnh viễn không muốn làm thê tử của ngươi nữa!"

Đàm Tam Khuyết nghe được câu này, ngất xỉu ngay tại chỗ, trên thành lâu loạn thành một nồi cháo.

Cung thủ bắt đầu bắn tên.

Từng mũi ghim vào thân thể ta.

Ta lại không cảm thấy đau, che chở Vệ Phong trong lòng, phóng ngựa trên đường lớn, cũng không quay đầu lại lần nào, chạy ra khỏi cổng thành.

Vệ Phong sắp c..hết, áo ta đầy máu.

Nhưng đó là một đêm tuyệt vời. So với buổi tối hai chúng ta cùng rời khỏi Biện Kinh nhiều năm trước, cũng tốt như nhau.

Gió xuân đắc ý, vó ngựa phóng nhanh, chỉ là tầm nhìn của ta bắt đầu mờ dần, tay của ta cũng dần dần mất đi sức lực, không cầm nổi đao nữa, cũng không cầm được dây thừng...

Ta ôm Vệ Phong ngã ngựa, ngã lăn vài vòng trong bụi cỏ.

“Ha ha ha ha ha ha ha... " Ta ngửa mặt cười to trong nước mắt.

Nửa đời làm Dụ phi, cuối cùng thành Hán vương. Ta c..hết, cũng không thiệt thòi!