[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 104: Chính là tới gây gồ



“Được, vậy em sẽ nghe lời anh!”

Dương Hoàng Việt gật đầu nói.

“Ừ, dù có thế thì cũng chả ảnh hường gì đến việc tiếp tục.“ Giang Bắc Minh gật đầu.

Đang nói chuyện, điện thoại di động của Giang Bắc Minh đột nhiên vang lên.

Khi anh lấy ra, hóa ra là cuộc gọi của Thầm Thanh Lan.

“Alo, Thanh Lan.

Giang Bắc Minh trà lời điện thoại, có lẽ là vì chuyện kinh doanh trang sức, nếu không Thầm Thanh Lan bình thường sẽ không gọi cho anh vào lúc này.

“Em nghe nói, anh định mờ một cửa hàng trang sức?”

Quả nhiên, sau khi điện thoại được kết nối, Thẩm Thanh Lan bên kia điện thoại hỏi đến vấn đề này.

“Đúng vậy!” Giang Bắc Minh trực tiếp trả lời không chút che dấu.

“Trước mắt vẫn đang sửa chửa, khả năng khoảng mười mấy, hai mươi ngày nữa sẽ mở cửa hoạt động.” “Bây giờ anh có thời gian không? Đến nhà cũ với em nhé? Người nhà vừa gọi điện thoại bảo chúng mình đến đó một chuyện.” Thầm Thanh Lan hơi do dự, sau đó nói với Giang Bắc Minh.

“Làm sao, Trần Nhất Luân và Thẩm Thanh Huyền lại về nhà đâm chọt gì rồi?”

Giang Bắc Minh cau mày hỏi.

“Ừ, vừa rồi là ông nội gọi điện thoại, bảo chúng mình về nhà”

Thầm Thanh Lan gật đầu một cái, nói: “Bắc Minh, dù sao ông nội đã gọi điện cho chúng mình, chúng mình vẫn phải trờ về một chuyến chứ?” “Được, anh nghe em, anh sẽ lái xe qua đón em!”

Giang Bắc Minh đồng ý.

Thật ra theo ý của Giang Bắc Minh, anh không định đi, chuyện này mình không làm gì sai, sao phải quay về? Có lẽ hôm nay trở về sẽ phải nhìn thấy Thầm Thanh Huyền và người mẹ vô lý của cô ta lải nhải không ngừng.

Đối mặt với loại tình cảnh đó, nếu Giang Bắc Minh có thể tránh thì sẽ tránh luôn không cần nghĩ.

Nhưng Thầm Thanh Lan đã nói như vậy, mình không thể làm cho Thẩm Thanh Lan khó xử, đúng không? Lái xe đến dưới tầng của công ty, Thầm Thanh Lan lúc này đứng đó đợi sẵn.

Lên xe, Thầm Thanh Lan nhìn Giang Bắc Minh hỏi: “Tại sao đột nhiên muốn mỡ cửa hàng trang sức?” “Không phải là vì để lúc em ở cạnh anh không bị mất mặt sao”

Giang Bắc Minh cười nói.

“Người khác cứ nói chồng em là một thằng oắt con vô dụng, em làm sao ngóc đầu lên được”

.

Nghe thấy những lời này của Giang Bắc Minh, Thầm Thanh Lan tức thì nở một nụ cười vui vẻ.

Không bao lâu, xe đã lái đến nhà cũ của nhà họ Thầm.

Lúc đỗ xe liền nhìn thấy rất nhiều xe đậu ở đây, ước chừng người của nhà họ Thầm gần như đều tề tựu.

Bao gồm cả xe của Thầm Bát Long và Trương Nhã, lúc này cũng đang đỗ ở đây.

“Dựa vào đâu mà Bắc Minh nhà chúng tôi không thể mờ cửa hàng trang sức? Luật nào quy định điều này?” “Trương Nhã, sao chị nói năng không biết điều thế? Việc kinh doanh của cửa hàng trang sức bên chúng tôi không tốt.

Thằng oắt con Giang Bắc Minh giờ lại mờ một cửa hàng trang sức khác.

Làm sao chúng tôi có thể tồn tại được? Nhà mấy người không phải rõ ràng muốn chống lại chúng tôi sao?” Vừa bước xuống xe, liền nghe thấy tiếng cãi vã giữa Trương Nhã và Hà Tuyết Mai.

Quả nhiên giống như những gì Giang Bắc Minh đã dự liệu, hôm nay tới chính là đề gây gồ.

Nghe thấy tiếng cãi vã, Giang Bắc Minh và Thầm Thanh Lan bước nhanh hơn, nhanh chóng đến phòng khách nhà cũ.

Vào giờ phút này, mọi người nhà họ Thầm đều ở đây, Thầm Bát Long, Trương Nhã.

Thẩm Khâu, Hà Tuyết Mai.

Cùng với Thầm Thanh Lan và cô út của Thầm Thanh Huyền, con gái út của Thẩm Văn Bác, Thầm Oánh và chồng của cô ấy, Chu Vĩ.

Dĩ nhiên, Thầm Thanh Huyền và Trần Nhất Luân bây giờ cũng đang ở đây.

Thầm Oánh và chồng vẫn chưa có con, nhưng hiện tại Thầm Oánh đã mang thai rồi, ước chừng khoản ba, bốn tháng nữa sẽ sinh.

“Ôn ào cái gì?” Đi vào phòng khách, sắc mặt Thầm Thanh Lan đột nhiên trở nên lạnh lẽo, dù sao thì cô bây giờ đã là giám đốc công ty nhà họ Thẩm.

Có thể nói, cô là gia chủ kế tiếp của nhà họ Thầm, vì vậy trước mặt rất nhiều người, uy nghiêm của cô nhất định phải giữ.

“Ôi, ối, ối, đến rồi, bố, bố nhìn đi, chúng nó đến rồi!”

Hà Tuyết Mai đột nhiên chỉ vào Thẩm Thanh Lan và Giang Bắc Minh lớn tiếng: “Tôi nói này Thầm Thanh Lan, cô có ý gì? Tất cả công ty trong gia tộc đều đề cho cô lo liệu, cho nên để Thanh Huyền của chúng tôi quản lý một ít cửa hàng trang sức.

Chúng tôi không tranh không cướp với các cô, mà cô thì hay rồi, có phải cô một chút lợi vặt cũng không muốn cho Thanh Huyền.

Bây giờ lại đề cho thằng oắt con vô dụng này mờ cửa hàng trang sức hòng giành giật miếng ăn với cửa hàng của Thanh Huyền chúng tôi, đúng không?” “Hà Tuyết Mai, cô im miệng cho tôi!”

Thầm Thanh Lan còn chưa kịp nói gì, Trương Nhã chưa đã lớn tiếng: “Cô nói con rề tôi là thằng oắt con vô dụng, thì đừng trách chúng tôi không nề tình thân trờ mặt! Bắc Minh nhà chúng tôi hiện giờ không phải thằng oắt con vô dụng, tôi thấy Trần Nhất Luân mới là thằng oắt con vô dụng, chẳng thấy làm ăn gì.” “Còn không phải do tên khốn kiếp Giang Bắc Minh nhà các người à!” Hà Tuyết Mai rống to.

“Nếu Giang Bắc Minh nhà mấy người không đâu tự nhiên chạy đến bệnh viện chữa bệnh, Trần Nhất Luân nhà chúng tôi có thề mất việc sao?” “Đó là bởi vì Trần Nhất Luân của nhà cô không có năng lực.

Bắc Minh của chúng tôi đến bệnh viện chữa bệnh cho mọi người, thì liên quan gì đến việc Trần Nhất Luân nhà cô mất việc? Đồi thành người khác, có ai mất việc không?” Bây giờ bà rốt cuộc có thể cãi lại Hà Tuyết Mai, phải biết, trước kia, không có thể nói thành có, chính là bà đây! “Tất cả yên lặng cho tôi!”

Lúc này, ông cụ Thầm Văn Bác quát lớn.

“Gặp nhau liền inh củ tỏi, còn ra thề thống gì nữa?” “Ông nội, cháu có chuyện muốn nói.”

Thầm Thanh Lan lúc này mới mờ miệng.

“Được rồi, nói đi” Thầm Văn Bác gật đầu, nhìn Thầm Thanh Lan nói.

Thầm Thanh Lan gật đầu một cái, nhìn về phía Hà Tuyết Mai, rồi nói.

“Thím hai, cháu hỏi thím, dựa vào đâu Bắc Minh không thể mờ cửa hàng trang sức?” “Dựa vào đâu?”

Hà Tuyết Mai chế nhạo, nói.

“Thanh Huyền nhà chúng tôi, hiện đang quản lý một số cửa hàng trang sức ở thành phố Lâm Hải.

Giang Bắc Minh lại đi mờ một cửa hàng trang sức khác, đấy không phải là rõ ràng muốn cướp mối làm ăn với chúng tôi sao?”

“Nhà thím quản lý nhiều cửa hàng trang sức như vậy, hơn thế còn nói Bắc Minh là oắt con vô dụng!”

Thầm Thanh Lan lạnh lùng nói: “Vậy mà một thằng oắt con vô dụng mờ cửa hàng trang sức lại khiến mấy người sợ như vậy? Chẳng lẽ, thím cho rằng con gái, con rề của thím bán được bao nhiêu trang sức, cũng không hơn một thằng oắt con đi bán hàng sao? Hay ở trong lòng chính mình, thím đã thừa nhận con gái và con rề của mình cũng vô dụng như Giang Bắc Minh rồi?” “Ai nói thế? Thanh Huyền và Nhất Luân nhà chúng tôi, so với thằng oắt con vô dụng Giang Bắc Minh, chắc chắn hơn không biết bao nhiêu lần.

Thẩm Thanh Lan, đề tôi nói cho cô biết, cho dù để Thanh Huyền nhà chúng tôi làm vị trí của cô, chắc chắn cũng làm tốt hơn cô!”

Hà Tuyết Mai lớn tiếng nói, không cam lòng yếu thế.