[Ngôn Tình] Bác Sĩ Thiên Tài (Tần Lạc)

Chương 105: Hành vi không khác gì lũ ăn cướp



“Nếu đã như vậy, Bắc Minh mở một cửa hàng trang sức, sao các người phải sợ đến thế?”

Thẩm Thanh Lan lạnh lùng hỏi.

“Thanh Huyền và Nhất Luân có năng lực như vậy.

Cứ để họ cạnh tranh trực tiếp với cửa hàng trang sức của Bắc Minh.

Đến lúc đó, chỉ cần mấy người có bản lĩnh, khiến cho cửa hàng của Bắc Minh đóng cửa, sập tiệm, tôi cũng không có gì để nói!”

“Tôi không quan tâm, cửa hàng trang sức của mấy người phải đóng cửa!”

Hà Tuyết Mai lớn tiếng nói.

“Nếu muốn chúng tôi nhượng bộ cũng được, cửa hàng trang sức của mấy người thực sự muốn mở ra cũng không sao.

Phải đổi tên thành cửa hàng trang sức nhà họ Thẩm.

Thanh Huyền phải sở hữu 51% cổ phần.

Cổ phần còn thừa, mấy người muốn phân phối thế nào thì tùy! ”

“Thím hai, hành vi này của thím không khác gì lũ ăn cướp!”

Thẩm Thanh Lan tức giận gâm lên.

“Cửa hàng trang sức này do một mình Bắc Minh bỏ tiền ra mở, tôi thậm chí còn không đòi chút cổ phần nào, các người dựa vào đâu muốn Bắc Minh chia cổ phần cho mình, mà còn dám đòi lắm như thết”

“Hành vi không khác gì lũ ăn cướp?”

Hà Tuyết Mai tức giận rống lên, sau đó nhìn về phía ông cụ Thẩm Văn Bác nói: “Bố, bố phải làm chủ cho chúng con.

Lúc đầu bố giao cho Thanh Lan quản lý tất cả tài sản của nhà họ Thẩm, còn giao cho chúng con vài cửa hàng trang sức, con không nói gì, nhưng không thể để cho Thanh Huyền nhà chúng ta cũng mất luôn mấy cửa hàng trang sức được.

Đây không phải muốn ép chết nhà con sao?”

Thẩm Khâu lúc này cũng gật đầu: “Bố nghĩ thử xem, Bắc Minh mở một tiệm bán quần áo, hay trái cây, hoặc không thì mở một công ty bất động sản cũng được? Tại sao lại cứ phải mở cửa hàng trang sức? Điều này rõ ràng là muốn chống đối lại nhà con mà? Đây là cố ý nhäm vào nhà con, bọn họ hẳn đang nghĩ muốn lấy hết tất cả tài sản của nhà họ Thẩm, khiến cho nhà chúng con không còn đường sống!”

“Anh hai, chị dâu!”

Lúc này, Trâm Oánh đứng dậy nói.

“Em nghĩ hai anh chị nặng lời quá rồi.

Bắc Minh chỉ là muốn mở một cửa hàng trang sức, việc này có gì đâu.

Không có quy định nào không cho phép mở cậu ấy mở cửa hàng trang sức cả.

Dù sao em cũng thấy Bắc Minh mở cửa hàng trang sức không có gì sai.

Ai cũng kinh doanh, ai có khả năng thì làm.

Nếu mấy người sợ Bắc Minh cướp mối làm ăn của mình thì hãy để Thanh Huyền và Nhất Luân kinh doanh chăm chỉ hơn, đừng để cửa hàng trang sức tiếp tục thua lỗ.

Thanh Lan nói không sai, nếu mấy người có bản lĩnh, khiến cho cửa hàng của Bắc Minh sập tiệm, bọn họ cũng không thể nói gì.

Điều này rõ ràng có nghĩa là cạnh tranh công bằng!”

“Thẩm Oánh! Cô có ý gì đó?”

Hà Tuyết Mai đột nhiên hét vào mặt Thẩm Oánh.

“Cô phải biết rõ vị trí của mình.

Cô là đứa con gái đã được gả ra khỏi nhà Thẩm.

Người ta nói rồi, ‘c©on gái như lũ vịt giời, bé thì ăn hại, lớn thì bay đi, chuyện của nhà họ Thẩm chúng tôi, bây giờ không đến lượt cô nhúng tay vào!”

“Chị…”

Nghe Hà Tuyết Mai nói những lời như vậy, Thẩm Oánh tức đến mức không thốt lên lời.

“Được rồi, tất cả im miệng cho tôi!”

Lúc này, ông cụ Thẩm Văn Bác hét lớn.

“Lão già tôi vẫn còn ở đây, các anh các chị còn xem tôi ra gì không? Chuyện này tôi đã quyết định rồi.

Từ nay vê sau cửa hàng trang sức của Bắc Minh sẽ đóng cửa, không được phép mởiI”

“Bố, sáng suốt!”

Hà Tuyết Mai lập tức kêu lên sung sướng, nói.

“Đúng là không nên để nó mở cửa hàng trang sức!”

“Mấy người thấy chưa, ông nội vẫn đứng về phía chân lý!”

Thẩm Thanh Huyền lúc này cũng vui vẻ nói! “Ông nội.”

Giang Bắc Minh lúc này mới đứng lên, nhìn ông nội Thẩm Văn Bác, nói.

“Mấy người từ nãy tới giờ cứ tranh luận, cứ cãi vã, có hỏi ý kiến của ông chủ cửa hàng trang sức chưa?”

“Còn cần hỏi ý kiến của mày à? Mày là người nhà họ Thẩm, cho nên phải nghe lời nhà họ Thẩm của chúng tao!”

Hà Tuyết Mai lớn tiếng nói.

Ông cụ Thẩm Văn Bác nhìn Giang Bắc Minh hỏi.

‘Làm sao, cậu muốn trái lệnh của tôi?”

Giang Bắc Minh nhàn nhạt cười một tiếng, nói: “Không đến mức trái lệnh, nhưng không thể nào bắt cháu không mở cửa hàng trang sức! Đây là việc kinh doanh riêng của cháu, không ai có tư cách bắt cháu không được mởi”

“Giang Bắc Minh, mày đang trái lệnh lệnh của cụ ông.

Trong nhà họ Thẩm chúng ta, chưa có ai dám trái lệnh của ông cụ.

Mày thì ghê rồi.

Mày là người thứ nhất, dám không xem cụ ông ra gì!”

Hà Tuyết Mai đột nhiên hét lớn.

Từng câu từng chữ, rõ ràng, là đổ thêm dầu vào lửa! Dù sao mục tiêu hiện tại của bà ta đã đạt được, đương nhiên hóng chuyện không sợ chuyện tanh bành.

Giang Bắc Minh càng động chạm đến ông cụ càng tốt, đến lúc đó, có lẽ nhà bọn họ vì chuyện đó mà có được nhiều thứ hơn! “Đúng vậy, Giang Bắc Minh, là người của Thẩm gia chúng ta, anh lại không xem cụ ông ra gì, anh có vẻ thích đâm đầu vào chỗ chết!”

Thẩm Thanh Huyền lúc này cũng lớn tiếng nói.

“Thẩm Thanh Lan, cô nên quản người đàn ông của mình đi.

Cái loại không biết lớn nhỏ.

Nếu chuyện này thật sự khiến ông nội tức giận, tôi xem mấy người thu dọn kiểu gì!”

Thẩm Thanh Lan hờ hững liếc nhìn mọi người trong nhà họ Thẩm, rồi nói.

“Suy nghĩ của cháu cũng giống như của Giang Bắc Minh, phải mở cửa hàng trang sức.

Ai không cho mở cũng vô dụng!”

Bình thường Thẩm Thanh Lan rất nghe lời ông nội, nhưng hôm nay, cô không thể nghe.

Nguyên nhân rất đơn giản, ông nội rõ ràng thiên vị nhà Thẩm Thanh Huyền.

Nếu thật sự ép đóng cửa hàng trang sức, chuyện này với Giang Bắc Minh bất công biết bao.

“Được đấy! Thẩm Thanh Huyền lúc này lớn tiếng nói.

“Ông ơi, nhìn xem, Thẩm Thanh Lan thật sự không xem ông ra gì nữa.

Ông ơi, hiện giờ chị ta chỉ biết lo nghĩ cho cái đồ vô dụng Giang Bắc Minh.

Nếu một ngày nào đó, ông đi rồi, nói không chừng chị ta còn đổi tên thành công ty nhà họ Giang đấy!”

“Tôi cũng ủng hộ Giang Bắảc Minh mở cửa hàng trang sức!”

Thẩm Oánh lúc này cũng nói.

“Trước giờ mấy người luôn nói Bắc Minh chẳng có triển vọng gì.

Bây giờ rốt cuộc cậu ấy cũng đã làm được chút chuyện, thế mà các người lại cản trở cậu ấy, các người không nghĩ tới Bảc Minh nghĩ thế nào sao? Các người ép cậu ấy như vậy, có công bằng với Bắảc Minh không?”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

Chông của Thẩm Oánh là Chu Vĩ cũng đứng dậy nói.

“Bắc Minh kinh doanh riêng và mở cửa hàng trang sức của riêng mình.

Dù cậu ấy không mở thì người khác cũng sẽ mở.

Mấy người có thể ngăn Bắc Minh, mấy người có thể ngăn cản người khác không? Dù sao thì Bắc Minh vẫn người nhà mình.

Hôm nay, Thẩm Oánh và tôi ủng hộ Bắc Minh mở cửa hàng trang sức!”

“Tất cả đừng ồn ào nữa!”

Ông cụ Thẩm Văn Bác lại lớn tiếng quát.

“Các anh các chị đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả lời tôi cũng không thèm nghe đúng không? Được rồi, hôm nay tôi sẽ đặt một câu ở đây.

Cửa hàng trang sức của Giang Bắc Minh không được phép mở cửa.

Ai trái lời thì cút khỏi nhà họ Thẩm.

Nhà họ Thẩm bớt đi một người, cũng không lung lay được.”